Anh lặng lẽ nhìn thiếu niên trước mắt, sau một hồi trầm ngâm cuối cùng mới hỏi: Tại sao lại nói vậy? Tại sao lại xin lỗi tôi?
Vì cháu lại khiến chú phải lo lắng. Diệp Sơ Dương nói tới đây, đầu liền cúi xuống ủ dột.
Hình như cô thực sự có thể chất thu hút sự cố.
Tại sao đủ các thứ chuyện linh tinh đều có thể dính dáng tới cô.
Bất luận là tin đồn bê bối hoặc là những việc quỷ quái có thể mất mạng này...
Đối với những việc thế này, Diệp Sơ Dương thực ra cũng rất bất lực.
Nếu như việc này xảy ra với người khác, cô còn có thể bói ra được nhưng xảy ra với cô...
Cô không thể đoán biết được.
Diệp Sơ Dương càng nghĩ thần sắc càng trở nên buồn bã.
Thấy vậy Diệp Tu Bạch bất ngờ giơ tay giữ lấy cằm cô, chiếc cằm nhỏ bé của Diệp Sơ Dương nằm trong tay anh, cảm giác mát lạnh truyền tới từ ngón tay anh ấn lên cằm cô khiến cô cảm thấy mất tự nhiên.
Cô mấp máy môi muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn nuốt toàn bộ những điều muốn nói xuống.
Người đàn ông thấy vậy liền cúi người, hai mắt nhìn thẳng vào cô, hạ giọng nói: Cậu không làm gì sai cả, người sai là tôi, tôi đã không bảo vệ được cậu.
Đúng như Lục Cảnh Hoành nói, việc này không có liên quan gì tới Diệp Sơ Dương cả, Diệp Sơ Dương chỉ là người vô tội bị kéo vào mà thôi. Vì thế Diệp Tu Bạch không hề giận.
So với tức giận, anh thực ra chỉ cảm thấy thương cô hơn mà thôi.
Đặc biệt là lúc này Diệp Sơ Dương lại nói vậy, khiến Diệp Tu Bạch có cảm giác không biết phải nói sao nữa.
Anh trầm ngâm nhìn cô, cuối cùng vẫn chậm rãi buông tay ngồi xuống bên cạnh Diệp Sơ Dương, khẽ nói một tiếng: Không cần xin lỗi tôi.
Như vậy sẽ khiến anh càng cảm thấy mình vô dụng.
Diệp Sơ Dương mặc dù không đoán được hết ý của anh nhưng đại khái cũng hiểu ra điều gì đó.
Cô cắn môi cuối cùng vẫn gật đầu.
Sau cùng như thể muốn bỏ qua đề tài nặng nề này, Diệp Sơ Dương bắt đầu nói: Chú có đói không? Cháu đi nấu cơm cho chú.
Diệp Sơ Dương rất hiểu Diệp Tu Bạch.
Chứng biếng ăn của gã này rất nghiêm trọng. Đừng nói là cơm trên máy bay, cho dù là đồ ăn mà anh ta tự làm anh ta cũng không muốn ăn. Bây giờ lại vội vàng tới đây như vậy chắc chắn là chưa ăn gì cả.
Quả nhiên sau khi nghe Diệp Sơ Dương nói vậy, anh liền gật đầu.
Diệp Sơ Dương thấy vậy lập tức không hề do dự, dẫn ngay chú út nhà mình xuống lầu.
Lúc này Lục Cảnh Hoành và Mạt Tử Nghiên đang ngồi vắt chân chéo ngoe ở sofa xem ti vi, lại còn xem phim đạo lý gia đình, hai người vừa xem vừa bày tỏ ý kiến của bản thân.
Khi thấy có người xuống lầu, Lục Cảnh Hoành liền nhìn về phía sau, thấy hai người tựa sát vào nhau bước tới anh liền bĩu môi: Vừa rồi Nghiên Nghiên nhà người ta còn lo lắng hai người đánh nhau trong phòng, sao lúc này lại quấn quýt thế?
Diệp Sơ Dương liếc nhìn anh, nhướng mày lên tiếng: Chúng tôi vẫn luôn quấn quýt như vậy.
Nói xong liền bước vào bếp.
Nhìn hướng Diệp Sơ Dương đi, Lục Cảnh Hoành chớp chớp mắt, như thể ý thức ra được điều gì đó, vội vàng xoay người bật dậy khỏi sofa, chớp chớp mắt hỏi: Tôi nói này Diệp Cửu thiếu, cậu làm gì vậy?
Vào bếp còn có thể làm gì chứ? Mượn bếp và thức ăn của nhà anh dùng tạm. Diệp Sơ Dương liếc nhìn anh ta và nói.