A đù, cậu định nấu cơm sao?
Mặc dù mới đầu dường như đã đoán ra được nhưng lúc này nghe chính miệng Diệp Sơ Dương nói ra như vậy, Lục Cảnh Hoành liền lập tức kích động.
Trong lòng Lục Cảnh Hoành, chỉ cần được ăn một bữa cơm Diệp Sơ Dương nấu tuyệt đối ngon tới tận xương tủy.
Vì thế lúc này nghe Diệp Sơ Dương nói chuẩn bị nấu cơm, Lục Cảnh Hoành còn kích động hơn cả người được hưởng lợi là Diệp Tu Bạch.
Mạt Tử Hiên ngồi bên cạnh thấy Lục Nhị gia thần sắc kích động như vậy, liền chớp mắt nghi hoặc, hết nhìn Lục Cảnh Hoành lại nhìn Diệp Sơ Dương, ánh mắt ánh lên vẻ hiếu kỳ...
Sao Diệp Sơ Dương vừa nói sẽ nấu cơm, Lục Cảnh Hoành lại trở nên kích động như vậy?
Lẽ nào vị Diệp Cửu thiếu này nấu ăn rất ngon?
Nghĩ tới đây, Diệp Sơ Dương liền nhìn thấy ánh mắt tràn ngập hiếu kỳ của cô, thiếu niên sau một hồi trầm ngâm, ngẫm nghĩ một lát nói: Không giấu gì chị, tôi nổi tiếng là nhờ livestream nấu ăn.
Mạt Tử Nghiên: ...
Thật hay đùa thế?
Sau đó Mạt Tử Hiên liền lấy điện thoại, mở website tìm kiếm mấy chữ Diệp Sơ Dương nấu cơm, cuối cùng liền nhìn thấy đầy màn hình clip Diệp Sơ Dương nấu cơm, cô liền trầm ngâm.
Sau một hồi, Mạt Tử Nghiên ngẩng đầu lên, dùng biểu cảm vô cùng nghiêm túc hỏi thiếu niên trước mắt: Cho hỏi Diệp Cửu thiếu có hứng thú tiện tay nấu thêm phần của tôi nữa hay không? Tôi ăn không nhiều đâu, cậu cứ nấu đại là được.
Vừa dứt lời, Mạt Tử Nghiên liền nhìn thấy ánh mắt nửa cười nửa không cười, sau đó cô nở nụ cười nịnh nọt với Diệp Sơ Dương, cuối cùng thậm chí còn giơ tay tạo hình trái tim ngay trước mặt Diệp Tu Bạch.
Diệp Sơ Dương: ...
Hành động này đúng là lợi hại lắm.
Diệp Sơ Dương tiếp tục cất bước vào bếp, kết quả là phát hiện ra sau lưng mình có ba cái đuôi.
Ngoài Diệp Sơ Dương ra, Lục Cảnh Hoành và Mạt Tử Nghiên cũng không biết tại sao cũng bám đuôi cô.
Khi nhìn thấy ánh mắt ngờ vực của Diệp Sơ Dương, Lục Cảnh Hoành cười hì hì hai tiếng nói liền: Chúng tôi vào xem thử xem có gì cần giúp đỡ không.
Đã nói là ăn đồ người khác thì phải nhún nhường, vì thế lúc này Lục Cảnh Hoành cảm thấy mình nên tỏ ra ngoan ngoãn thì hơn.
Nếu không không ăn được cơm thì thật bối rối.
Diệp Sơ Dương chắc cũng biết Lục Cảnh Hoành và Mạt Tử Nghiên đang nghĩ gì nên cũng không nói gì nữa, chỉ thuần thục lấy nguyên liệu cần dùng trong tủ lạnh ra.
Nấu nhiều thịt chút, thịt gà, thịt bò, thịt thỏ đều có cả.
Lục Cảnh Hoành mặc dù nói muốn giúp Diệp Sơ Dương nhưng trên thực tế lúc này anh ta đang đứng ngoài cửa nhà bếp, chỉ thò đầu vào mà thôi. Đương nhiên đây không phải mấu chốt vấn đề, mấu chốt là những lời vừa nói ra.
Tay cầm thịt gà của Diệp Sơ Dương hơi sững lại, liếc nhìn ra phía sau anh khẽ nói: Bạn gay của anh không thích ăn thịt thỏ.
Lục Cảnh Hoành: Tôi thích, tôi thích.
Diệp Sơ Dương: Anh là ai chứ, tôi không quen. Nói xong, Diệp Sơ Dương liền đóng cửa tủ lạnh lại.
Lục Cảnh Hoành: ... Mẹ ơi, đau lòng quá.
Nhưng có cách nào đây?
Ai bảo anh không có đối tượng, cũng không có ai đồng ý nấu cơm cho anh ăn.
Nghĩ tới đây, Lục Cảnh Hoành bất giác thở dài, sau đó co ro ngồi ngoài cửa làm chó FA tàng hình.
Mạt Tử Hiên thấy vậy nhìn anh vô cùng cảm thông, có điều cũng không lên tiếng an ủi.
Dù sao thì cô cũng không thích ăn thịt thỏ, vì thế không sao cả.