Nghe câu nói phía trước của Diệp Sơ Dương, Diệp Tu Bạch không hề để mắt tới người đàn ông trong câu nói của cô, nhưng sau khi nghe tới nửa câu sau, anh liền đưa mắt nhìn về bên đó và nhìn thấy Jonathan.
Diệp Tu Bạch tuy không quen biết với Jonathan nhưng do trước đây đối phương từng hợp tác với Diệp Sơ Dơng, họ cũng coi như từng gặp mặt một lần. Theo như trí nhớ của Diệp Tu Bạch, tuyệt đối sẽ không nhớ được tướng mạo của đối phương.
Anh nhìn mặt đối phương, gật đầu, sau đó cúi mắt nhìn xuống thằng nhóc nhà mình, đáy mắt nhuốm nụ cười: Anh ta tinh mắt đấy.
Diệp Sơ Dương: Chú đang tự khen mình đấy à?
Nói tới câu này, ánh mắt Diệp Sơ Dương ánh lên thái độ cạn lời.
Có điều câu nói này thực sự cũng giống với tác phong của Diệp Tu Bạch.
Diệp Tu Bạch ở trước mắt cô đều là biểu cảm vậy.
Cô mỉm cười, sau đó giơ tay kéo mũ của mình, một tay kéo tay Diệp Tu Bạch, chậm rãi bước lên lầu.
Tới phòng chỉ định, Diệp Sơ Dương liền ngồi xuống bên cạnh Diệp Tu Bạch.
Căn phòng này không giống với những căn phòng đấu giá mà trước đây Diệp Sơ Dương từng tham gia, phòng không khép kín, xung quanh được bao bọc bằng rèm.
Sau tầng tầng lớp lớp rèm cửa vẫn có thể thấp thoáng nhìn thấy được người trong phòng là ai.
Diệp Sơ Dương liền giơ tay xoa mặt mình, thầm cảm thán một tiếng...
Cũng may cô đã chuẩn bị kĩ càng trước khi tưới đây.
Lục Cảnh Hoành ngồi cạnh thấy cô như vậy liền bật cười giải thích: Người có thể tham gia được buổi đấu giá này đều là những nhân vật tầm cỡ trong giới. Có những lúc có những người cũng sẽ nhân cơ hội ngày hôm nay để tạo dựng quan hệ hợp tác với người khác.
Diệp Sương Dương đương nhiên hiểu ý Lục Cảnh Hoành.
Đái khái rèm của căn phòng họ đang ngồi này là vì muốn một số người có thể dễ dàng tạo lập mối quan hệ với người khác hơn.
Diệp Sơ Dương gật đầu với Lục Cnảh Hoành sau đó nói: Nói đi cũng phải nói lại, vì thế hôm nay mọi người tới đây nhằm mục đích gì vậy?
Vấn đề này Diệp Sơ Dương vô cùng hiếu kì.
Nhưng hình như cô vẫn chưa hỏi ra.
Lúc này, Lục Cảnh Hoành nghe cô nói xong liền nửa như cười đùa nhìn Diệp Tu Bạch đang lặng thinh ngồi bên cạn. Thần sắc Diệp Tu Bạch vô cùng bình tĩnh, nhìn như thể không quan tâm tới việc Lục Cảnh Hoành nói cho Diệp Sơ Dương nghe một số việc nào đó.
Hoặc nên nói rằng, Diệp Tu Bạch không phải không quan tâm những việc này mà là cho phép anh nói việc này với Diệp Sơ Dương.
Vì vậy, sau khi ngẫm nghĩ một lát, Lục Cảnh Hoành cũng không hề do dự, lên tiếng đáp: Chúng tôi cần một hình thiết kế.
Hình thiết kế? Thiết kế thời trang hay thiết kế nhà? Thiếu niên nhướng mày nhìn Lục Cảnh Hoành, một câu nói đùa khiến khóe miệng đối phương co giật.
Lục Cảnh Hoành: ...
Anh thực sự không biết tiếp lời thế nào.
Đương nhiên lúc này Lục Cảnh Hoành thực sự muốn nói một câu...
Diệp Sơ Dương tưởng tượng giỏi quá.
Anh giơ tay bóp trán, chỉ biết cười nói: Đó là hình thiết kế vũ khí.
Vừa dứt lời, Diệp Sơ Dương liền im lặng trầm ngâm.
Cô thực sự không ngờ được rằng, hình thiết kế ở đây lại là hình thiết kế vũ khí. Chả trách mà buổi đấu giá này được gọi là đấu giá phi pháp.
Nghĩ tới đây, cô không biết nói sao đành giơ tay bóp trái: Vũ khí hạng nặng?
Đúng. Là một món đồ rất quan trọng!