Lục Cảnh Hoành đã nói tới nước này rồi, cái gì cần biết Diệp Sơ Dương cũng đã biết, vì thế cô cũng không nói gì nữa.
Thời gian từng phút từng giây qua đi, mười phút nữa buổi đấu giá sẽ bắt đầu.
Diệp Sơ Dương uể oải dựa người vào sofa, đôi chân dài miên man gác nhẹ trên bàn trà trong suốt, thư thái giống như một con mèo đang sưởi nắng.
Diệp Tu Bạch thấy vậy cũng nghiêng người để thằng nhóc nhà mình có thể dựa vào người mình cho dễ chịu hơn.
Lục Cảnh Hoành ngồi trước mặt hai người thấy vậy trong lòng không khỏi làu bàu...
Hai gã này đúng là không khách khí.
Không coi chó FA ra gì nữa rồi?
Chỉ có điều trong lòng có bực bội thế nào đi nữa thì biết làm sao được chứ? Vẫn phải lặng lẽ nhìn hai kẻ trước mặt khoe ân ái.
Tuy nhiên khi tâm trạng của Lục Cảnh Hoành đang vô cùng phức tạp, bên ngoài rèm châu bất ngờ xuất hiện hai bóng người.
Sau đó giọng thuộc hạ của Lục Cảnh Hoành vọng vào: Nhị gia, Giả tiên sinh muốn gặp anh.
Giả tiên sinh?
Khi Lục Cảnh Hoành nghe thấy ba chữ này, anh không hề do dự liền đưa mắt nhìn Diệp Tu Bạch, sau đó anh mới chậm rãi lên tiếng: Mời vào đi.
Vừa dứt lời, hai bóng người bên ngoài liền vén rèm bước vào.
Đó là hai người một nam một nữ.
Người đàn ông nhìn qua chừng năm sáu mươi tuổi, vóc dáng hơn thấp bé, hói đầu. Nhưng dáng vẻ mỉm cười lúc này khiến người ta có cảm giác vô cùng dễ chịu.
Đứng bên cạnh ông ta, khoác tay ông ta là một cô gái mới chừng hai mươi tuổi.
Cô gái đó có mái tóc bồng bềnh gợn sóng màu vàng, đôi mắt to sâu thẳm nhìn rất quyến rũ. Vóc dáng của cô gái rất đẹp, chiếc đầm vừa người tôn nên đường cong gợi cảm của cô khiến cô càng thêm phần gợi cảm.
Khi Lục Cảnh Hoành nhìn thấy cô gái kia, nụ cười trên môi càng thâm thúy hơn vài phần, anh giơ tay xoa cằm, ánh mắt thoáng qua nụ cười, khẽ hỏi: Giả tiên sinh sao lại tới đây vào lúc này?
Giống như lúc trước từng nói, nơi này có rất nhiều người từng hợp tác với Lục Cảnh Hoành và Diệp Tu Bạch.
Giả tiên sinh trước mặt chính là một trong số những người đó.
Có điều hợp tác là hợp tác, quan hệ của hai bên cũng không tốt đẹp cho lắm.
Vì vậy sau khi nhìn sắc mặt Lục Cảnh Hoành và nghe lời đối phương nói, Giả Minh không khỏi có vài phần lúng túng. Chỉ có điều, thần sắc như vậy cũng nhanh chóng biến mất.
Giả Minh lúc này đã khôi phục lại nụ cười, sau đó cười nói với Lục Cảnh Hoành: Chẳng phải là nghe nói Nhị gia và Tam gia đều ở đây vì thế tôi muốn tới chào hỏi một tiếng. Nói xong Giả Minh trầm ngâm một lát mới nói tiếp: Hơn nữa con gái tôi nghe nói Tam gia vô cùng xuất sắc, trong lòng vô cùng ngưỡng mộ, vì thế mới yêu cầu tôi dẫn nói tới để mở rộng tầm mắt.
Nghe câu nói đầu tiên của Giả Minh, sắc mặt Lục Cảnh Hoành rất thản nhiên nhưng sau khi nghe xong câu nói phía sau...
Sắc mặt người đàn ông trở nên vô cùng hàm ý...
Vốn dĩ anh còn tưởng rằng Giả Minh chỉ là đơn thuần tới chào hỏi, hoặc có việc nhờ giúp đỡ, không ngỡ gã này muốn tới làm mai cho con gái mình?
Có điều...
Thời gian phải chăng chọn hơi bị đúng lúc?
Chọn đúng lúc vợ của Diệp Tu Bạch là Diệp Cửu thiếu Diệp Sơ Dương cũng ở đây?
Đừng để cho lát nữa bảo bối đấu giá không khiến người ta chú ý mà Diệp Sơ Dương và con gái Giả Minh đánh nhau lại trở thành điểm sáng của ngày hôm nay.