Sau khi xem xong toàn bộ tài liệu về tập đoàn Giả Thị và Giả Bội Vân, Diệp Sơ Dương liền vứt điện thoại cho Lục Cảnh Hoành, sau đó khẽ nhích người lên trên một chút, chống cằm xem kịch hay.
Khoảnh khắc đó, dường như tất cả mọi người có mặt ở đây đều cảm thấy không khí dường như có điều gì đó không ổn.
Diệp Tu Bạch cúi mắt nhìn thằng nhóc nhà mình, sau khi trầm ngâm một lát mới nói: Chào cô, giới thiệu một chút, đây là người yêu tôi.
Lục Cảnh Hoành: ...
Diệp Sơ Dương: ...
Giả Minh: ...
Giả Bội Vân: ...
Khi nghe Diệp Tu Bạch nói vậy, sắc mặt của bốn người có mặt ở đây ngoài anh ra đều vô cùng kì quái.
Lục Cảnh Hoành lúc này thực sự bội phục Diệp Tu Bạch, dám nói một câu như vậy trước mặt Giả Bội Vân và Diệp Sơ Dương. Một mặt có thể dập tắt suy nghĩ của Giả Bội Vân, mặt khác có thể khiến thằng nhóc nhà mình vui vẻ.
Thủ đoạn này đúng là lợi hại.
Nghĩ tới đây, Lục Cảnh Hoành liền âm thầm giơ ngón cái về phía bạn thân mình.
Diệp Tu Bạch thấy vậy sắc mặt không hề thay đổi, chỉ lặng lẽ nhìn Diệp Sơ Dương.
Khi Diệp Sơ Dương cảm nhận được một ánh mắt nóng bỏng nhìn lên người mình, động tác nghịch điện thoại lập tức dừng lại, sau đó ngước mắt lên nhìn.
Chú nhìn cháu như vậy làm gì? Còn cần cháu hôn chú một cái làm phần thưởng sao? Giọng nói của thiếu niên hơi khàn, ngữ khí thản nhiên.
Diệp Tu Bạch: Tôi không từ chối.
Diệp Sơ Dương nghe vậy liền trợn ngược mắt không hề do dự.
Sau đó cô ngước mắt nhìn về phía cô gái trước mặt.
Không ngoài dự tính, sắc mặt của Giả Bội Vân lúc này vô cùng kì quái. Nếu như Diệp Sơ Dương đoán không nhầm, chắc là đã thông qua giọng nói biết được cô là đàn ông.
Hoặc, nói một cách chính xác hơn là biết rằng đối tượng mà mình có tình ý lại đi thích đàn ông.
Đối với nhiều người, kết quả như vậy thực sự rất khó chấp nhận.
Đối với Giả Bội Vân, Diệp Tu Bạch có đối tượng không đáng sợ, hẹn hò có thể chia tay, thậm chí kết hôn rồi vẫn có thể li hôn, nhưng...
Nếu như Diệp Tu Bạch thích đàn ông.
Vậy thì Giả Bội Vân thực sự cũng hết cách.
Cho dù cô đi thay đổi giới tính thì cũng không thể biến thành đàn ông thực sự.
Lúc này, tâm trạng Giả Bội Vân vô cùng phức tạp.
Cô hoàn toàn không biết nên nói sao nữa.
Căn phòng liền trở nên yên lặng, bầu không khí vô cùng bối rối.
Cuối cùng, Giả Bội Vân thực sự không còn cách nào nữa đành phải quay sang cầu cứu ba mình.
Giả Bội Vân cảm thấy vô cùng lúng túng, Giả Minh đương nhiên cũng lúng túng không kém.
Vốn dĩ có người đồn rằng Diệp Tu Bạch đã gần ba mươi, bên cạnh không có người đàn bà nào cả đó là vì anh ta không thích tiếp xúc với phụ nữ, là vì anh ta thích đàn ông.
Mới đầu khi nghe những lời đồn đại như vậy, Giả Minh chỉ mỉm cười cho qua.
Mặc dù ông cũng nhận ra Diệp Tu Bạch đúng là không thích có phụ nữ lại gần, nhưng nhìn cũng không phải thích đàn ông. Quan hệ với Lục Cảnh Hoành thực sự rất thân thiết nhưng chẳng qua hai người chỉ là đối tác làm ăn mà thôi.
Cho tới tận bây giờ...
Tận mắt nhìn thấy người thiếu niên không nhìn rõ mặt dựa trên người Diệp Tu Bạch, ông mới chợt nhận ra thì ra toàn bộ những lời đồn đại đều là thật.
Thì ra Diệp Tu Bạch thực sự thích đàn ông?
Giả Minh trầm ngâm một lát sau đó liền bước tới mỉm cười giảng hòa: Bây giờ gặp được Diệp tam gia rồi, con đã hài lòng rồi chứ?