Câu nói này rõ ràng là nói với Giả Bội Vân.
Cũng coi như tìm một bậc thềm cho Giả Bội Vân bước xuống.
Thực tế chứng minh rằng, Giả Bội Vân không hổ là một người xuất sắc, trong trường hợp này cũng không tiếp tục quấy rầy, chỉ mỉm cười với ba mình, dịu dàng nói: Trước đây chỉ nghe người khác nói Diệp Tam gia trẻ tuổi tài cao, bây giờ tận mắt nhìn thấy mới biết lời đồn không hề sai gì cả!
Sau khi nói xong, Giả Bội Vân lại nhìn ra ngoài rèm, tiếp tục mỉm cười nói: Đã không còn sớm nữa, sắp bắt đầu đầu giá rồi, tôi và ba tôi không làm phiền Tam gia và Nhị gia nữa.
Nói tới đây, Lục Cảnh Hoành chỉ có thể mỉm cười gật đầu, sau đó nhìn cha con nhà họ Giả rời đi.
Cho tới khi bóng hai người mất hút, Lục Cảnh Hoành lập tức quay đầu nhìn Diệp Sơ Dương và Diệp Tu Bạch, giơ tay làm động tác lợi hại cho hai người.
Lợi hại, lợi hại! Tôi còn tưởng rằng Diệp Cửu thiếu của chúng ta sẽ ra tay với con gái nhà người ta đấy, không ngờ cuối cùng lại bình tĩnh tới vậy. Lục Cảnh Hoành vừa nói vừa cảm khái.
Chỉ có điều lời cảm khái của anh ngập tràn tiếc nuối.
Dường như kết thúc của màn kịch này không thể khiến đám đông lót dép ngồi hóng Lục Cảnh Hoành hài lòng.
Bởi trong những bộ phim mà Lục Cảnh Hoành từng xem, thông thường giữa vợ cả và đám đàn bà xen ngang kia tuyệt đối phải đại chiến ba trăm hiệp. Nào ngờ tới lượt Diệp Sơ Dương, sự việc lại thay đổi lớn như vậy.
Nghĩ thế nào đi nữa cũng cảm thấy có lỗi với đám người lót dép hóng hớt như anh.
Lục Cảnh Hoành bên này không khỏi cảm khái, bên kia Diệp Sơ Dương chỉ ngáp dài một cái, chậm rãi nói: Tôi là người có cách điệu, tình hình bình thường sẽ không cấu xé với người ta.
Ngừng một lát, Diệp Sơ Dương lại nói tiếp: Hơn nữa nói thực lòng, tôi thấy cô Giả Bội Vân này cũng rất tốt.
Diệp Sơ Dương là thầy phong thủy biết xem tướng mặt, nhìn thấy Giả Bội Vân liền biết ngay cô là người thế nào. Hơn nữa trong quá trình tiếp xúc sau đó có thể thấy Giả Bội Vân là người rất có tố chất.
Có thể thấy rằng Giả Minh thực sự đã dạy bảo rất tốt con gái mình. Sau khi nghe Diệp Sơ Dương nói vậy, Lục Cảnh Hoành vô cùng đồng tình. Có điều sau đó anh lại nói: Có điều Diệp Cửu thiếu à, bạn trai cậu không phải lần nào cũng gặp được cô gái có tố chất như vậy, vạn nhất gặp một ả mặt dày...
Mặc dù Lục Cảnh Hoành cũng chưa nói hết nhưng Diệp Sơ Dương có thể hiểu được ý của anh.
Nếu như gặp một ả mặt dày, tới khi đó cô tha hồ mà ghen.
Chỉ là...
Diệp Sơ Dương trầm ngâm một lát sau đó dùng giọng ngờ vực hỏi Lục Cảnh Hoành: Tại sao anh lại cho rằng tôi là người rất có tố chất?
Lục Cảnh Hoành: Vừa rồi cậu nói gì cơ?
Khi Diệp Sơ Dương nói xong câu nói đó, Lục Cảnh Hoành chỉ cảm thấy mình nghe thấy một câu vô cùng không ngờ tới được...
Ý của Diệp Sơ Dương là cô không có tố chất?
Khi Lục Cảnh Hoành hồ nghi, Diệp Sơ Dương lại lạnh nhạt lên tiếng: Con người tôi không có ưu điểm gì cả, chỉ là đối diện với những người khác nhau thì dùng bộ mặt khác nhau mà thôi.
Hãy nói Giả Bội Vân, ấn tượng của cô với cô gái này cũng không tồi, vì thế khá nể mặt đối phương.
Nếu như là người khác...
Vậy thì không có gì để nói cả, không đốp thẳng vào mặt là không ổn.
Nghĩ tới đây, Diệp Sơ Dương liền chớp chớp mắt nhìn Lục Cảnh Hoành, thản nhiên nói: Tôi đợi anh cùng kiểm chứng.