Nói tới đây, Diệp Sơ Dương khoát tay áo xong nói tiếp “Kịch bản này là do Ôn đại thiếu đến tìm tôi, diễn vì tình bạn đấy có biết không hả?”
Mọi người:“....”
Căn bản là không biết, nhưng giờ đã biết.
Mọi người đều trầm mặc, sau đó xuất hiện một bình luận...
“Nếu là vì bạn bè, vậy có cần thù lao đóng phim hay không?”
Diệp Sơ Dương: “.......... Câu hỏi kia mọi người không nên hỏi, tôi vốn dĩ đã nghèo rồi lại còn muốn tôi làm không công? Loại chuyện này không cần nghĩ cũng biết là không thể.”
Mọi người: “............”
Cậu không phải là người Diệp gia sao? Hơn nữa vẫn là Diệp Cửu Thiếu, người thừa kế sản nghiệp của Diệp gia sau này. Cậu nói cậu không có tiền?
Trêu đùa cái quỷ gì vậy?
Bỗng nhiên mọi người cảm thấy, có phải bọn họ từ đầu tới cuối vẫn luôn hiểu lầm cái gọi là nghèo của Diệp Sơ Dương rồi hay không?
Có lẽ, Diệp Sơ Dương nghèo, nhưng cái nghèo của Diệp Sơ Dưng không giống như cái nghèo mọi người hay nghĩ tới.
Ngay sau đó vô số bình luận liên quan đến vấn đề này.
Thấy thế, Diệp Sơ Dương tiếp tục xua xua tay, trước sau như một vẫn là bộ dạng vô tội.
“Tôi không nói giỡn với mọi người, tôi thật sự rất nghèo. Nếu không tôi đi làm diễn viên làm gì? Livestream làm gì? Còn không phải vì kiếm tiền?”
A, là ý này sao?
Mọi người còn đang hoài nghi lời nói của Diệp Sơ Dương thì đột nhiên nhìn thấy một tràng bình luận quét qua ------
[Ta là bạn trai của Diệp Sơ Dươn, tặng ngươi 6 thanh đại bảo kiếm]
...........
Mọi người nhìn thấy, có hàng trăm thông báo như vậy nhưng người tặng lại cùng một người.
Thật sự có thể nói là -------
Đại gia.
Mọi người cảm khái, Diệp Sơ Dương cũng cảm khái.
“Vị huynh đệ này, anh đừng có hào phóng như vậy chứ. Anh hiện tại tặng đại bảo kiếm cho tôi, tôi phải chia một nữa cho trang web đó. Như vậy đi, chúng ta add wechat, anh hãy trực tiếp phát bao lì xì cho tôi?”
Mọi người: “6666!”
Hành động kiểu này ngoại trừ Diệp Sơ Dương ra thì sẽ không có ai làm.
Nhưng mà, nếu như bọn họ nhớ không lầm thì hiện tại Diệp Sơ Dương đang phát sóng trực tiếp trên trang web này hình như cũng thuộc về Diệp thị?
Cho nên, cuối cùng thì tiền không phải vẫn vào túi của Diệp Sơ Dương sao?
Nghĩ như vậy, và cũng đã có người hỏi như vậy.
Nhìn câu hỏi này Diệp Sơ Dương chỉ nhàn nhàn hừ một tiếng. Cô nghiêm túc nói “Tôi đây còn phải trả tiền lương cho nhân viên nữa.”
Mọi người: “.............”
Mẹ nó, lời này thật sự không cách nào phản bảc lại được.
Nhưng mà, keo kiệt đúng là keo kiệt.
Cuối cùng, sau khi Diệp Sơ Dương trêu chọc mọi người xong thì tắt liveStream đi, ngược lại nghiêm túc bắt đầu nấu cơm.
Lúc này thời gian thực sự không còn sớm nữa. Nếu Diệp Sơ Dương mà còn tiếp tục đôi co với họ nữa thì không biết khi nào Diệp lão gia và Diệp Tu Bạc mới có cơm mà ăn.
Hơn một tiếng sau, Diệp Sơ Dương cùng người hầu dọn đồ ăn lên.
Vào thời điểm dùng bữa cơm chiều, Diệp lão gia vẫn luôn cảm khái thằng nhóc tôn tử nhà mình thật là đáng gờm.
Nấu cơm mà cũng có thể ngon như vậy.
Ya, phải nói là càng ăn càng ngon.
Ăn xong, Lão gia tử cảm thấy thật mỹ mãn, buông chén đũa, nhìn Diệp Sơ Dương và Diệp Tu Bạch nói một tiếng “Hai đứa từ từ ăn, ông đi tản bộ một lúc cho tiêu cơm” sau đó liền mang theo người đi ra bên ngoài lắc lư.
Nhìn thấy Diệp lão gia rời đi, Diệp Sơ Dương ngước mắt nhìn Diệp Tu Bạch ngồi ở đối diện, nhấp môi xong liền cầm chén của mình đi vòng qua ngồi sát bên anh.
Sau đó gắp một cánh gà KFC bỏ vào trong chén của đối phương, chớp đôi mắt nhỏ giọng nói “Ăn đi, đây là cháu làm riêng cho chú, rất ngon đó.”