Phật bài?
Diệp Sơ Dương nhìn vật nhỏ tinh xảo trong tay, ngước mắt nhìn về phía Thành Khải Uyên.
Nghe vậy, Thành Khải Uyên gật gật đầu:“Đúng vậy, chính là Phật bài. CHỉ là không biết Cửu Thiếu từ Phật bài này nhìn có ra cái gì không?”
Thành Khải Uyên tất nhiên biết đồ vật chính mình giao cho Diệp Sơ Dương gọi là Phật bài.
Rốt cuộc, bênh cạnh anh ta vẫn có người biết nhìn hàng giống Cát Trung Thông. Nhưng thực xấu hổ chính là, người của anh ta chỉ có thể nhìn ra mặt ngoài, mà đối với giá trị của Phật bài thì lại không biết nhiều.
Nói đến cùng thì bọn họ không có kiến thức mà thôi.
Nếu không Thành Khải Uyên cũng sẽ không cầm Phật bài tìm Diệp Sơ Dương.
Diệp Sơ Dương nhìn người đàn ông từ đầu đến bây giờ vẫn luôn lạnh nhạt, chỉ có lúc này thần sắc lội ra chút chờ mong và khẩn trương thì bỗng nhiên thấy có chút hiếu kỳ với vật này.
Cô đem Phật bài đặt lên trên bàn trà, chống cằm dù bận vẫn ung dung hỏi: “Anh mong tôi nhìn ra điểm đặc biệt của Phật bài nay, có thể nói một chút ngọn nguồn của thứ này?”
“Đương nhiên có thể.” Thành Khải Uyên trả lời vô cùng kiên quyết.
“Phật bài này là của một chiến hữu của tôi. Tôi với cậu ấy cùng nhau đi trường quân đội, sau lại cùng nhập ngũ.”
“Cậu ấy là một người vô cùng xuất sắc, tuổi còn trẻ đã có chiến công hiển hách. Cho đến có một lần tôi phát hiện cậu ấy tựa hồ có một chút không thích hợp.”
“Không thích hợp?” Diệp Sơ Dương hỏi.
Thành Khải Uyên thần sắc nghiêm túc gật đầu, “Tinh thần cậy ấy rất không bình thường. Có một lần tôi không có báo cho cậu ấy liền đi tới nhà riêng tìm cậu, kết quả nhìn đến cậu ấy đang ăn thịt tươi, thậm chí đem chính mình làm cho hỏng bét.”
“Lúc ấy tôi thực sự rất khiếp sợ, muốn xông lên ngăn cậu ta thì kết quả bị cắn rớt một miếng thịt.” Nói rồi Thành Khải Uyên cởi áo khoác tây trang đen ra, sau đó lại cuốn tay áo sơ mi lên, đem cánh tay cùng miệng vết thương cho Diệp Sơ Dương xem.
Giống như Thành Khải Uyên đã nói, anh ta đã từng là quân nhân nên cánh tay rất rắn chắc. Nhưng giờ phút này hiện ra trước mắt Diệp Sơ Dương là miệng vết thương bị xé rách. Hơn nữa còn thiếu khối thịt lớn.
Khối thịt bị khuyết thiếu kia lớn nhỏ đại khái tầm một cái trứng gà.
Làm người khiếp sợ nhất chính là miệng vết thương này thoạt nhìn rất mới, chung quanh thậm chí loáng thoáng còn có một chút tơ máu.
Khi nhìn đến miệng vết thương này thì trong đầu Diệp Sơ Dương tức khắc lóe lên một tia sáng.
Cô ngước mắt hỏi: “Miệng vết thương này là mới bị cắn gần đây?”
“Đúng vậy. Vị chiến hữu kia của tôi phát sinh dị thường vào một tháng trước.” Thành Khải Uyên cau mày mở miệng nói: “Tôi tính cưỡng chế dẫn cậu ấy đi bệnh viện xem qua nhưng máy móc kiểm tra lại không có bất luận vấn đề gì cả.”
Đây là lý do vì sao Thành Khải Uyên phải tìm tới Diệp Sơ Dương.
Nói tới đây, Thành Khải Uyên trầm mặc một chút rồi tiếp tục nói: “Đương nhiên, vì muốn biết rõ ràng chiến hữu của tôi gặp vấn đề gì, đây cũng là một cái nguyên nhân quan trọng mà tôi tiếp quản tổ phong thuỷ.”
Hoặc là nói, từ lúc bắt đầu thì Thành Khải Uyên chính là vì chiến hữu kia mà tiếp xúc với cái tổ chức thần bí trong mắt những người khác này.
Kết quả lại không nghĩ rằng tổ phong thuỷ nuôi những người đó thật sự làm cho anh ta quá thất vọng rồi.
May mắn lúc này Cát Trung Thông đề cử Diệp Sơ Dương cho anh.
Tuy rằng ngay từ đầu, Thành Khải Uyên hoàn toàn không tin Diệp Sơ Dương rất lợi hại, tuổi còn trẻ liền có thể vượt những lão già trong tổ phong thuỷ đó. Nhưng Cát Trung Thông nhiều lần bảo đảm nên Thành Khải Uyên quyết định thử một lần.