Nên cũng có chút mong đợi từ đối phương.
Giống như hiện tại Thành Khải Uyên đối đãi với Diệp Sơ Dương.
Thấy vậy, Diệp Sơ Dương cảm thấy nếu như mình không giúp đỡ nữa thì thật là kỳ quá.
Hơn nữa --------
Nói thật ra, Diệp Sơ Dương cảm thấy bội phục vì quân nhân này giống Mạc Đình Xuyên.
Lúc trước có tiếp xúc nhiều với Mạc Đình Xuyên, nên lúc này đây Diệp Sơ Dương cũng có chút hiểu biết đối với cuộc sống của những người lính.
Họ trung thành với nhân dân, trung thành với đất nước, và cống hiến hết mình.
Thân bất do kỷ, vì nước quên thân.
Diệp Sơ Dương chớp chớp mắt, không chút do dự, lập tức liền gật đầu với Thành Khải Uyên, “Tôi sẽ giúp anh.”
Nghe vậy, đôi mắt đen nhánh của Thành Khải Uyên lập tức sáng rực.
Anh kìm nén kích động hỏi, “Cửu thiếu có biết vì sao anh bạn của tôi lại thành ra như vậy không?
“Cái này phải đi gặp bạn của anh đã. Cùng với miếng Phật bài mới xác định xem vấn đề.” Diệp Sơ Dương hướng về đối phương cười cười, sau đó lời nói mang vài phần tò mò, “Thành tiên sinh lựa chọn mang miếng Phật bài này đến chỗ tôi, hẳn là cũng cho rằng miếng Phật bài đó có vấn đề chứ?”
Kỳ Thực, đối với Thành Khải Uyên, câu hỏi của Diệp Sơ Dương không phải là một câu trả lời tốt.
Đợi lát nữa nghe được hắn trả lời, nếu là người có tâm, chỉ e là sự việc càng nghiêm trọng hơn.
Nhưng hiện tại cũng không rảnh để lo đến thứ khác.
Thành Khải Uyên gật đầu với Diệp Sơ Dương, lại nhìn thoáng qua Cát Trung Thông đang ngồi bên cạnh, mở miệng đem hết sự nghi hoặc mà nói ra.
“Không dấu gì cậu, cái Phật bài này là do một vị trưởng quan (chỉ huy quân sự) tặng cho bạn của tôi. Vị trưởng quan kia nói Phật bài này là tốt lắm, ai mà mang nó theo bên mình thì hàng năm đều gặp may mắn.”
Thành Khải Uyên vừa nói, một tay vừa véo véo ấn dường, tiếp tục nói, “ Tuy chúng tôi là những người tham gia quân ngũ, đều tin vào chủ nghĩa khoa học. Nhưng chúng tôi đều biết đến sự tồn tại của những bộ phận đặc biệt của Tổ Phong Thủy, nên những điều này thực sự là có một chút tin tưởng.”
“Bởi vậy, lúc được tặng miếng Phật bài này, anh bạn của tôi luôn luôn cất giữ bên mình coi nó như là bảo bối. Nhưng mọi việc cũng từ đó phát sinh.”
“Kể từ khi mang theo miếng Phật bài này, tôi có thể cảm giác được anh bạn tôi có vài sự bất thường.”
Sau khi Thành Khải Uyên đem toàn bộ sự việc nói ra, lúc này mới bưng chén trà ở trên bàn chưa từng chạm qua, mà uống một ngụm.
Nghe những lời này của Thành Khải Uyên, Diệp Sơ Dương trầm tư một chút, cuối cùng gật đầu, “Phật bài này chính xác là có vấn đề. Nhưng nghe anh miêu tả, những vấn đề xuất hiện trên người đồng đội của anh, tuyệt đối không chỉ là riêng Phật bài.”
“Cửu thiếu, ý của cậu là ---------------”
Lời còn chưa dứt, nhưng Thành Khải Uyên hẳn là đã suy đoán ra cái gì rồi.
“Cụ thể như thế nào, còn phải nhờ anh dẫn tôi đi gặp anh bạn kia một cái. Thuận tiện xem nơi ở của anh ta có phải có vấn đề gì không.” Diệp Sơ Dương nói, đem Phật bài trả lại cho Thành Khải Uyên, “Phật bài chia thành thẻ chính quy (Dương bài) và Âm bài. Mà Âm bài là một phương thức siêu độ ma quỷ trong giáo hội phật giáo của nước T. Nếu tôi không nhầm thì Âm bài trong tay bạn anh là một Siêu Âm bài. Quá trình tạo ra Siêu Âm bài đều dùng đến một số vật liệu như mỡ của người chết, tro cốt người chết hoặc những cái chết bất thường, cùng với một số thứ của thai nhi nữa.”