gái này, sau một lúc lâu nói ra một câu, “Cái gọi là trùng hợp chẳng qua đều là người cố ý làm ra thôi. Thông báo một chút với Mạc Đình Xuyên đi.”
“Tôi biết rồi.” Túc Ngũ gật đầu, trong lòng biết dự tính của Cửu thiếu nhà mình.
Tựa như Diệp Sơ Dương nói.
Những việc này nếu không phải trùng hợp mà là do có người cố ý làm ra, như vậy chỉ có thể nói rõ một chút ——
Có người muốn đụng đến quân đội nước Z.
Nhưng mà người đứng chỉ đạo phía sau là ai, những người trong quân đội là có quan hệ như hay không, vẫn là để cho Mạc Đình Xuyên đi điều tra đi.
Thấy Túc Ngũ nói đồng ý, Diệp Sơ Dương sờ sờ cằm lại lần nữa hỏi, “Đúng rồi, hiện tại bên trong nơi này có người không?”
“Có lẽ là không có ai. Cô gái kia hôm nay bị một hòa thượng mang vào rồi. Sau đó tổng cộng có bốn người đi ra ngoài.” Túc Ngũ nhíu mày trả lời.
Vốn dĩ tối hôm qua có hai người đi vào ngôi miếu này, sau đó vẫn luôn ở trong đó không có đi ra ngoài, sáng sớm hôm nay lại đi vào hai người, không hề nghi ngờ chút nào, trong ngôi miếu này tổng cộng có bốn người.
Bây giờ lại đi ra ngoài bốn người, tự nhiên là không có vấn đề gì.
Diệp Sơ Dương nghe vậy, liền gật đầu, “Được, vậy bây giờ chúng ta đi vào nhìn nhìn lại một chút.”
Lần này bởi vì đã có được manh mối, cho nên hai người Diệp Sơ Dương cùng Túc Ngũ liền trực tiếp đi đến nơi dừng chân bên cạnh. Dựa theo cách thức hôm qua, Diệp Sơ Dương chui vào trong đường hầm, mà Túc Ngũ đứng ở chỗ này canh chừng.
Lúc trước đã đi vào một lần. Cho nên lần này động tác của Diệp Sơ Dương có vẻ đặc biệt linh hoạt hơn.
Cô đi qua đường hầm rườm rà một cách nhanh chóng, đi tới trước mặt một cái rương.
Ngày hôm qua cô đã chạm vào cái rương này nên hôm nay Diệp Sơ Dương hiển nhiên là muốn giằng co với cái rương này. Cô lấy một chiếc kẹp xước từ trên tóc mình xuống, sau đó đem chiếc kẹp xước cho vào trong ổ khóa.
Sau đó hơi chuyển động hai lần, khóa liền phát ra một tiếng cạch ——
Mở rồi.
Diệp Sơ Dương nhanh chóng từ trên mặt đất đứng dậy, sau đó đem chiếc hộp mở ra.
Kết quả, đập vào mắt một màn này Diệp Sơ Dương buồn nôn suýt chút nữa không nhịn được mà nôn ra.
Buồn nôn thật sự rất buồn nôn.
Tất cả hiện ra ở trước mắt——
Vô số những thi thể đã bị thối rữa cứ như vậy mà xếp chồng lên nhau.
Những thi thể này nhìn qua tuổi tác đều không lớn lắm. Nhỏ nhất chỉ là đứa trẻ sơ sinh, lớn cũng quá ba bốn tuổi. Có cái bị mất cánh tay, có cái bị thiếu một chân.
Thậm chí, có thi thể chỉ còn có nửa người trên hoặc là chỉ có một cái đầu.
Thi thể nằm ở phía bên trái hộp nhìn qua rất mới, khác biệt với những thi thể đã bị thối rữa kia. Máu còn đang nhỏ xuống.
Ngược lại, muốn làm người ta sợ hãi bao nhiêu thì sợ hãi bấy nhiêu.
Diệp Sơ Dương nhớ lại ngày hôm qua Túc Ngũ nói với cô là cô đứng chỗ đó trên tay có mùi vị mỡ xác chết——
Anh ta đoán trúng rồi.
Cô nhìn thoáng qua tay mình mà ghét bỏ.
May mắn là sau khi trải qua chuyện ngày hôm qua, hôm nay cô xem như đã có kinh nghiệm, trước khi mở cái rương còn đặc biệt mang theo đôi găng tay.
Bằng không ——
Cô sợ là thật sự muốn đem tay của mình chém đi.
Diệp Sơ Dương sau khi giật giật khóe miệng, cũng không có ở lại nơi này quá lâu, ngược lại đi tới bên cạnh.
Phía bên phải có sân bãi rất lớn, có mấy cánh cửa.
Diệp Sơ Dương thử mở cánh cửa thứ nhất, kết quả phát hiện bên trong chỉ có một cái giường cùng một số vật phẩm dùng để chế tạo ra Cổ Mạn Đồng.
Mở cánh cửa thứ hai ——
Diệp Sơ Dương thấy được vô số Phật bài, yên lặng chất đống ở trong góc.
Cô nhặt lên một Phật bài trong số đó, lại ngoài ý muốn phát hiện mặt trên Phật bài này vô cùng sạch sẽ, hoàn toàn tìm không ra một chút oán khí.