Nơi này cất giữ nhiều Phật bài như vậy, nhưng mà không có cái nào gióng với cái Phật bài lúc trước Kiều Chinh lấy được.
Chẳng lẽ...
Chẳng lẽ nơi này chỉ là bán thành phẩm?
Nghĩ đến đây, Diệp Sơ Dương tiện tay nhặt một tấm Phật bài cất vào trong túi áo mình.
Nghĩ đến đây, Diệp Sơ Dương tiện tay nhặt một tấm Phật bài cất vào trong túi áo mình.
Cô đi ra khỏi phòng, sau đó lại đi vào căn phòng còn lại.
Căn phòng này không giống với hai căn phòng trước đó.
Hai căn phòng ban nãy chỉ đơn thuần chứa đồ vật mà thôi, nhưng mà căn phòng này nhìn xung quanh, trừ bỏ một vách tường có cánh cửa, còn thừa ba bên đều là kính.
Hơn nữa khoa trương nhất là, nếu như ánh mắt của Diệp Sơ Dương không có vấn đề gì, thì bốn phía của vách tường trong suốt này hẳn là nước.
Màu nước xanh biếc kề sát ở trên vách tường chảy chầm chậm, nhìn vô cùng sợ hãi.
Diệp Sơ Dương đứng tại chỗ, thần sắc trong mắt không có ai.
Một màn này hiện ra trước mắt cô, làm cho người ta quá kinh ngạc rồi.
Ngay từ lúc bắt đầu, Diệp Sơ Dương cho rằng đây chỉ là một nơi đơn thuần chế tạo ra Cổ Mạn Đồng và Phật bài, cùng lắm là thêm một số người làm chuyện không đứng đắn gì đấy thôi.
Nhưng mà bây giờ nhìn thấy dòng nước đang chảy róc rách này.
Trong mắt cô dần dần hiện lên một tia sáng lạnh lẽo.
Diệp Sơ Dương nhắm mắt lại, bắt đầu cẩn thận nhớ lại ——
Dựa theo vị trí ngôi miếu trên mặt đất, sau đó thông qua một con đường thật dài này, như vậy trong đầu của cô nơi này sẽ là một nơi như thế nào?
Cảm giác phương hướng của Diệp Sơ Dương luôn luôn không tồi, hơn nữa thân là thầy phong thuỷ, cô hiểu nhất đó là xem địa hình.
Sau khi nhíu mày suy nghĩ một lát, trong đầu cô bỗng nhiên chợt lóe lên một tia ánh sáng.
Cô biết dòng nước chảy róc rách này rốt cuộc là cái gì rồi ——
Chính là cái hồ nước đám người Cù Tinh đã xảy ra chuyện.
Sau khi nghĩ như vậy, Diệp Sơ Dương lập tức liền tiến lên cẩn thận quan sát hồ nước. Quả nhiên, cô nhìn thấy rất rõ trong hồ nước bồng bềnh từng vệt oán khí màu đen.
Những oán khí đó không ngừng chạy loạn bên trong hồ nước, cuối cùng biến mất trong tầm nhìn của Diệp Sơ Dương.
Là thật sự biến mất. Mà không phải đơn thuần là rời khỏi tầm nhìn của Diệp Sơ Dương.
Diệp Sơ Dương nhấp nhấp miệng, trong con mắt đào hoa tà mị hiện lên một tia ánh sáng cô đã hiểu rõ vấn đề.
Mà cũng đúng ngay lúc này, Diệp Sơ Dương bỗng nhiên nghe được tiếng bước chân. Cô đột nhiên ngẩn ra, cơ hồ không chút do dự liền trốn phía sau cánh cửa.
Phòng này không thể so với hai căn phòng trước kia ——
Hai căn phòng trước kia tốt xấu gì cũng có cái giường, Diệp Sơ Dương còn có thể miễn cưỡng trốn ở dưới gầm giường. Nhưng mà căn phòng này, giống như là sử dụng thang máy lên xuống xem xét cảnh tượng trong biển.
Ngoại trừ con người, thì cũng chỉ còn lại có không khí.
Diệp Sơ Dương chính thức đi về phía cửa, bỗng nhiên cánh cửa mở ra kêu một tiếng.
Hai gã hòa thượng trẻ tuổi mặc áo hòa thượng đi tới phía trước tấm kính trong suốt kia. Ánh mắt nhìn về phía dòng nước đang chảy ở bên ngoài một lát, cuối cùng suy nghĩ một chút rồi nói, “Ngươi xem, oán khí trong hồ nước này càng ngày càng ít.”
Nghe vậy một tên khác chỉ là nhàn nhạt nhìn thoáng qua, vẻ mặt có vẻ vô cùng hờ hững, “Đều hấp thu xong hết rồi, đương nhiên cũng sẽ không có. Ngươi muốn làm tiếp thì đơn giản thôi? Tôi nghe nói này ở gần đây hình như có một đoàn phim tới đây quay chương trình gì đó, đến lúc đó đem bọn họ tới đây là được.”
Đột nhiên nghe thấy một câu như thế, tên phía trước nhất thời có chút không thể tưởng tượng nổi nhìn anh ta một cái, hết sức ngạc nhiên nói, “Cậu đang nói đùa cái gì vậy! Những tên đó đều là những nhân vật quần chúng! Nếu như đều chết ở nơi này, nhất định người khác sẽ chú ý tới nơi này!”