Tuy rằng hắn không thể nào hiểu rõ những người đó, nhưng chỉ một từ “Nhân vật công chúng” là có thể biết được, nếu thật sự đụng vào bọn họ, cuối cùng hắn sẽ phải đối mặt với cái gì.
Nếu một đám nhân vật công chúng thực sự xảy ra chuyện ở chỗ này, đến lúc đó dư luận biết được, sau đó cảnh sát lại đến điều tra. Kết quả cuối cùng không hề nghi ngờ là:
Bọn họ chắc chắn sẽ bị phát hiện.
Nghĩ đến khả năng có thể xảy ra, chẳng phải bọn họ sẽ có lỗi với người phía trên kia sao?
Nhìn dáng vẻ cẩn thận lại hèn nhát của tên đồng bọn, hắn không khỏi hừ lạnh một tiếng, dùng hành động này để thể hiện sự coi thường đối phương, dáng vẻ hững hờ, gằn từng chữ nói, “Chuyện này thì có gì đâu, giết một vài người không phải là được rồi sao? Không cần giết tất cả bọn họ. Chỉ cần tìm được người có oán khí lớn nhất, chuyện này không có vấn đề gì nữa.”
Nếu những vụ giết người này không có liên quan đến các minh tinh đang nổi, mà chỉ là một nhân viên công tác hoặc nhân viên ngoại cần, xã hội sẽ không có chú ý nhiều.
Tuy việc này có chút tàn nhẫn, nhưng lại là sự thật.
“Nói cũng đúng.” Hắn gật gật đầu, ngay sau đó lại hỏi, “Vậy cậu nói, Phật bài với Cổ Mạn Đồng cho cái tên Triệu Đức Kim kia,giờ giải quyết như thế nào? Lợi dụng oán khí còn dư lại hay là chờ đến khi giết được người của tổ quay phim?”
“Dùng oán khí còn dư lại đi. An toàn hơn.”
*
Sau khi người đàn ông trẻ tuổi trong số hai người đang mặc áo bào nói xong câu này thì cả hai liền xoay người rời đi. Trước lúc đi, một người trong đó tiến tới vách tường trong suốt, khom lưng không biết đụng vào nơi nào, lúc này mới thực sự rời đi.
Nhìn động tác của người nọ, Diệp Sơ Dương nín thở an tĩnh tránh ở cửa. Sau khi đợi hai người rời khỏi, cô mới tiếp tục tiến lên quan sát cái pha lê ngày càng trong suốt kia.
Nguyên bản Diệp Sơ Dương đã xem xét hơn một lần. Nhưng không tìm thấy cái gì, đến khi vừa rồi nhìn thấy một loạt động tác của tên hòa thượng. Diệp Sơ Dương mới biết rõ cô đã bỏ sót manh mối gì.
Mà lúc này, thời điểm cô đi quan sát, cơ hồ tốn chút công sức nào liền thấy được chỗ kì lạ trong đó.
Trong góc nhỏ của vách tường pha lê, có một túi vải màu đen bố, túi vải kia không lớn, nhưng lại phình ra. Giống như một quả bóng đang được thổi.
Thấy thế, trong đôi mắt đào hoa của Diệp Sơ Dương hiện lên một vệt sáng.
Đập vào mắt là vô số khí đen.
Cô lập tức hiểu rõ.
Hai hòa thượng vừa rồi không biết dùng cách gì, đem toàn bộ oán khí và sát khí của hồ nước này thu vào trong túi. Đại khái đây cũng chính là lý do rõ ràng lúc đầu Thần Núi cảm thấy hồ nước kia có chút kì lạ. Nhưng qua hai ngày, tất cả điều bất thường đều biến mất.
A, không phải biến mất.
Đúng hơn là nói bị dời đi.
Nói vậy, trước đây oán khí và sát khí của Phật bài, đại khái chính là oán khí đến từ hồ nước này.
Oán khí cùng sát khí lắng đọng mấy trăm năm, uy lực thế nào cũng rất lớn.
Nếu không cũng sẽ không làm Kiều Chinh- người chỉ tiếp xúc với Phật bài vài lần đã biến thành bộ dáng quỷ quái như vậy.
Diệp Sơ Dương nheo mắt, cảm thấy thời gian cũng không còn nhiều. Cô liền xoay người rời đi, kết quả ngay lúc này, cửa lại bị mở ra lần nữa.
Lúc này đây, nếu Diệp Sơ Dương có khả năng độn thổ, đại khái còn có thể trốn thoát được.
Nhưng chắc chắn đây chỉ là hi vọng xa vời mà thôi.