Chẳng phải sao?
Đường đường là người cầm quyền Diệp Thị, xuất hiện ở một cuộc đua xe bất hợp pháp thế này, lẽ nào không phải đã rất nể mặt rồi?
Phải biết rằng với thân phận của Diệp Tu Bạch, cho dù lãnh đạo của các nước khác muốn gặp mặt anh ta cũng phải xếp hàng.
Có điều...
Nghĩ theo hướng khác, xem ra Diệp Tu Bạch cũng rất quan tâm tới địa bàn đường Trường Long này?
Chỉ không biết anh ta cần nó để làm gì?
Diệp Sơ Dương suy nghĩ, đôi mắt dài nheo lại, đang định lặng lẽ nghỉ ngơi thì nghe thấy đám đông nhốn nháo gào thét đinh tai nhức óc.
Ôn Phi Vũ bật dậy khỏi ghế, rướn cổ nhìn về phía địa điểm ồn ào, vừa nhìn liền thấy ngay một người đàn ông trẻ tuổi đứng trên bục cao.
Người đó cạo trọc đầu, da đen sạm, chỉ mặc một chiếc áo ba lỗ màu trắng và một chiếc quần dài màu đen giữa tiết trời giá rét, nhìn đúng là không ra thể thống gì. Tuy nhiên người này chính là Trâu Đực mà giới đua xe bất hợp pháp nghe tiếng đã biến sắc.
Ôn Phi Vũ ra hiệu cho Diệp Sơ Dương sau đó vội vàng nói: Đại sư, Trâu Đực tới rồi. Thầy có cần quan sát một chút không. Đợi lát nữa tuyệt đối đừng đụng tới hắn.
Nghe vậy, Diệp Sơ Dương liền đeo khẩu trang đứng dậy.
Lần cuối cùng Diệp Sơ Dương nhìn thấy Trâu Đực là trong một đoạn clip, hắn ta đang solo với Gã Khùng, gã ta đâm xe của Gã Khùng xuống vách núi.
Hai ngày sau, Diệp Sơ Dương đọc được tin bài đưa tin Gã Khùng tử nạn.
Từ đó trong giới đua xe bất hợp pháp không còn Gã Khùng, chỉ còn lại truyền thuyết của Gã Khùng và những tiếng chửi rủa.
Ánh mắt Diệp Sơ Dương hơi vụt sáng, bất ngờ nhếch khóe môi.
Dưới màn đêm, nụ cười của thiếu niên nhìn không chân thực. Khi Ôn Phi Vũ quay đầu lại chỉ có thể cảm thấy được khí lạnh tỏa ra trên người thiếu niên.
Mười phút sau, người mà Ôn Phi Vũ mong đợi cũng xuất hiện.
Người phụ trách của Cra đi mép ngoài, đeo mắt kính gọng vàng, trên mặt luôn nở nụ cười, nhìn vô cùng ra vẻ đạo mạo. Còn Diệp Tu Bạch thì đứng bên cạnh anh ta.
Người đàn ông dáng người cao lớn, gương mặt góc cạnh sắc nét vô cùng tuấn mĩ, có điều sắc mặt giống như đóng băng, không hề có chút biểu cảm nào cả.
Diệp Sơ Dương nheo mắt lại nhìn Diệp Tu Bạch, sau đó không biết có phải đối phương cảm nhận được ánh mắt của cô hay là vì điều gì khác, ánh mắt sâu thẳm lạnh nhạt lập tức nhìn chằm chặp lên người cô.
Thiếu niên nhìn rõ đôi mắt phượng dài của của anh khẽ nheo lại.
Cô không chắc chắn Diệp Tu Bạch có nhận ra mình hay không, dù sao cô cũng đang đeo khẩu trang và đội mũ. Nhưng cô dám chắc, Diệp Tu Bạch chắc chắn đã nhìn thấy cô.
Diệp Sơ Dương nhướng mày, lùi lại sau một bước.
Lúc này Túc Nhất đứng sau lưng Diệp Tu Bạch dường như cũng phát hiện ra điều gì đó, bước lên một bước khẽ hỏi: Tam gia?
Diệp Tu Bạch thu lại tầm nhìn, lạnh nhạt trả lời: Không sao.
Đoàn người bước lên khán đài, người phụ trách Cra dẫn Diệp Tu Bạch tới vị trí có tầm nhìn tốt nhất, mỉm cười nói: Tam gia có thể tới tham gia thật khiến nơi này của chúng tôi muôn phần vinh dự.
Giám đốc Dương thật biết nói đùa. Diệp Tu Bạch trầm ngâm, người trả lời là Túc Nhất.
Sắc mặt Túc Nhất lúc này lúc này cũng không vui cho lắm.
Cra này đúng là ngông cuồng, tới Tam gia của bọn họ đích thân tới rồi, không ngờ cũng chỉ để một người phụ trách nhỏ bé tới tiếp đãi.
Chẳng qua là không xem Tam gia, không xem Diệp Thị ra gì.
Người như vậy không có tư cách trò chuyện cùng Tam gia.
Túc Nhất cười nhạt với người phụ trách: Giám đốc Dương nếu có thời gian, chi bằng hãy suy nghĩ thu dọn đồ đạc rút khỏi đường Trường Long. Dù sao thì nơi này cũng sắp thuộc về Diệp Thị rồi.