Nghe Túc Nhất nói vậy, nụ cười trên mặt giám đốc Dương lập tức cứng đơ, sau đó sắc mặt lạnh xuống.
Từ lâu đã nghe nói Diệp Thị ngông cuồng cao ngạo, căn bản không coi các tập đoàn gia tộc khác ra gì, bây giờ xem ra đích thực là vậy.
Chỉ có điều...
Giám đốc Dương mỉm cười đẩy gọng kính lên, sắc mặt bình tĩnh: Lẽ nào Diệp Tam gia không có lòng tin sẽ thắng được Trâu Đực của Cra sao?
Nói vậy, anh ta lại cố tình dừng lại: Chỉ là không biết tay đua của Diệp Thị đang ở đâu?
Vừa dứt lời, ánh mắt Túc Nhất lập tức sa sầm.
Ai cũng có thể nghe ra gã này đang cố tích khiêu khích họ.
Túc Nhất đang định lên tiếng thì ngay lập tức mặt biến sắc.
Anh bước tới bên cạnh Diệp Tu Bạch, thì thầm: Tam gia, Túc Thất bị bao vây tấn công.
Các thuộc hạ bọn họ lúc nào cũng mang theo các thiết bị liên lạc, vừa rồi anh nghe thấy trong thiết bị liên lạc của mình có tiếng súng, cho dù đối phương sử dụng súng giảm thanh khiến tiếng súng bé đi rất nhiều.
Nhưng họ là những người từ bé tới lớn bầu bạn với súng đạn, vừa nghe là hiểu liền.
Không ngờ Cra to gan như vậy, dám ngông cuồng định giết Túc Thất ở đây, khiến Trâu Đực nghiễm nhiên giành được hạng nhất.
Lúc này giám đốc Dương vẫn còn mỉm cười nói: Sắp tới giờ rồi, tay đua của Diệp Thị lẽ nào sợ hãi bỏ trốn rồi?
Giọng anh ta không nhỏ, có thể khiến những người xung quanh nghe được.
Ngay lập tức, đám đông cười ồ lên.
Ha ha, rác rưởi!
Không có bản lĩnh thì đừng đua...
Trâu Đực, Trâu Đực! Cra chắc thắng!
...
Ôn Phi Vũ đứng bên cạnh Diệp Sơ Dương, ánh mắt nhìn qua đám đông hướng lên bục cao, ánh mắt thoáng vẻ ngờ vực: Sao vậy? Lẽ nào Diệp Thị lại sợ Cra?
Khả năng này sao có thể tồn tại được? Hơn nữa Diệp Thị cũng không thể làm ra việc mất mặt như vậy.
Nghĩ vậy, đám đông lại bắt đầu gào thét.
Sắp đua rồi, người đâu?
Sợ rồi thì đừng tới nữa!
Mất mặt quá, ahaha!
...
Diệp Sơ Dương nheo mắt nhìn lên bục cao, người phụ trách của Cra vẫn mỉm cười mờ ám, sắc mặt Tu Nhất cực kì khó coi, tới kẻ ngốc cũng đoán được chắc chắn đã xảy ra chuyện.
Đại sư, thầy bói xem bên đó đang xảy ra vấn đề gì? Ôn Phi Vũ lấy khuỷu tay húc nhẹ vai Diệp Sơ Dương, Có lẽ nào tay đua của Diệp Thị sợ Cra thật?
Nghe vậy, Diệp Sơ Dương nhếch môi, nụ cười lạnh nhạt: Không cần bói cũng biết là không phải.
Sao?
Chắc là tay đua của Diệp Thị bị chặn đường rồi, không tới được. Diệp Sơ Dương nói sau đó bất ngờ mỉm cười: Nếu đã vậy thì càng hay.
Càng hay? Là sao ta? Ôn Phi Vũ ngây người chớp mắt, vẫn chưa hồi thần trở lại sau lời nói của Diệp Sơ Dương thì đã thấy đối phương bước ra khỏi đám đông, thong dong đi về phía vị trí khán đài.
Tình hình gì thế này?
Lúc này, đám đông nhốn nháo dường như lập tức im bặt.
Họ nhìn thấy một thiếu niên mảnh khảnh đội mũ áo khoác màu đỏ và đeo khẩu trang màu đen đang từng bước đi qua đám đông, bước tới khán đài.
Sau đó thiếu niên bước tới bên cạnh người phụ trách, giơ tay về phía đối phương, giọng nói hơi khàn và lạnh nhạt: Chào anh, tôi là tay đua của Diệp Thị.
Cái gì? Giám đốc Dương lập tức sững người.
Nhưng anh ta biết người mà Diệp Thị cử tới lần này là Túc Thất, tay đua chuyên nghiệp nổi tiếng bên cạnh Diệp Tam gia, nếu không bọn họ cũng sẽ không tìm người đi chặn đường đối phương.
Nhưng bây giờ...