“Cái này, hai người, hai người có thể...” Đối diện với hai người Diệp Sơ Dương và Diệp Tu Bạch, một bên rốt cuộc Mạc Đình Xuyên nhìn không được nữa lên tiếng.
Hôm nay anh đến đây cũng không phải là xem hai người Diệp Sơ Dương và Diệp Tu Bạch thân thân mật mật. Mà là tìm biên pháp giải quyết chuyện này.
Tuy rằng bây giờ nhìn thấy hai người này vui vẻ với nhau thấy rất ý tứ, nhưng vui một, hai lần không nhiều hơn là được, nhiều như thế ăn không nổi.
Sau khi nghe Mạc Đình Xuyên nói, Diệp Sơ Dương và Diệp Tu Bạch cũng nghĩ hình như mình làm hơi quá.
Vì vậy, Diệp Sơ Dương từ chỗ Diệp Tu Bạch trở về chỗ mình, ngồi trên ghế sofa, với tư thế của học sinh ngoan ngoãn nghe giảng, chớp chớp mắt mà nhìn Mạc Đình Xuyên: “Lão đại, ngài nói thử ngài muốn giải quyết chuyện này như thế nào, tôi nhất định sẽ phối hợp.”
Nói như thế nào thì đây là một chuyện nhỏ, Mạc Đình Xuyên chỉ là người bị hại, hơn nữa là người vô tội bị liên lụy vào.
Cho nên, Diệp Sơ Dương đương nhiên sẽ giúp Mạc Đình Xuyên suy xét chuyện kia.
Sau khi nghe Diệp Sơ Dương nói, Mạc Đình Xuyên yên lặng trợn mắt, sau đó anh ta mới hỏi: “Tôi không phải ở trong giới của mấy người, nên cũng không biết phải giải quyết chuyện này sao cho hợp lí, bình thường mấy chuyện này trong giới giải trí của mấy người giải quyết như thế nào?”
Thật ra nói cho cùng, Mạc Đình Xuyên muốn giải quyết chuyện này bởi vì sợ ảnh hưởng đến Diệp lão gia và Mạc lão gia, hai người này biết sẽ tức giân. Hai lão nhân gia tuổi đã cao, không tránh khỏi sẽ nghĩ nhiều, hơn nữa bản thân anh cũng không có tâm tư muốn tìm đối tượng yêu đương, cho nên sẽ có khả năng làm hai lão nhân gia nghĩ tính hướng của anh có vấn đề.
Còn nguyên nhân quan trọng nhất chính là Mạc Đình Xuyên không thích bị người khác sắp đặt.
Về chuyên này, Diệp Sơ Dương cũng biết, thật ra không chỉ Mạc Đình Xuyên, bất kể là cô hay Diệp Tu Bạch hay Mạc Tử Nghiên, không có ai thích cuộc sống của mình bị người khác thiết kế cả.
Diệp Sơ Dương trầm tư một lúc, cuối cùng quay đầu, liếc mắt với Mạc Tử Nghiên, sau đó cô nói: “Thật ra nếu như đổi thành người khác, đại khái chuyện này là lợi dụng thời gian chờ mọi người bình tĩnh lại.”
Dừng một chút, cô tiếp tục nói: “Nhưng mà đối với anh, hình như phương pháp này cung sẽ vô dụng. Còn nữa hiển nhiên là lần này người ở sau lưng làm điều này, hẳn không phải người bình thường.”
Rất chính xác, không phải người bình thường.
Người bình thường đương nhiên biết rõ, anh của Mạc Tử Nghiên là Mạc Đình Xuyên, cũng biết thân phân của Diệp Sơ Dương, như vậy tất nhiên sẽ không rước họa vào thân, đem Mạc Đình Xuyên và Diệp Sơ Dương đặt ở một chỗ, thì ở một mức độ nào đó, thật ra là đắc tội nhà hai nhà.
Nếu thật sự là người bình thường, sao có thể gánh nổi hậu quả.
Nghe Diệp Sơ Dương nói, Mạc Đình Xuyên cảm thấy rất có đạo lý, anh gật đầu, sau đó lại hỏi:
“Vậy cậu cảm thấy có thể là ai?”
“Tôi cũng không phải trên thông thiên văn địa lý, dưới tường chuyện lông gà vỏ tỏi giang hồ Bách Hiểu Sanh. Làm sao tôi biết được.”
Lúc Diệp Sơ Dương nói những lời này đặc biệt nghiêm chỉnh, trắng mắt trở mặt, để cho Mạc Đình Xuyên một bên nhịn không được muốn ra tay đánh chết cô.
Rõ ràng đang nói hay, kết quả tên nhóc này lại bắt đầu nói lời không đứng đắn.
Đối với cái tính cách này của Diệp Sơ Dương, Mạc Đình Xuyên cảm thấy nên im lặng, cũng không biết bình thường Diệp Tu Bạch làm sao chịu được người này, nghĩ tới nghĩ lui, đúng là làm khó người đàn ông nào đó mà.
“Tự cậu nói, có phải cậu bị đánh đúng không?”