Nam Thần Quốc Dân, Cửu Thiếu Xin Thỉnh Giáo (Chú Út Tổng Tài Yêu Không Nào)

Chương 941: Chương 941




Diệp Hành Nhiên đi vào không bao lâu thì đi ra.

Trên mặt ông ta cũng không có biến hóa gì lớn, ông ta cúi đầu nhìn về phía thiếu niên đang ngồi trên ghế, ánh mắt thật sâu nhìn về phía Diệp Sơ Dương, “Tiểu Cửu, con muốn đi vào không?”

“Đương nhiên là muốn.” Diệp Sơ Dương cong cong khóe miệng, tùy ý phất phất tay với hai người đàn ông, rồi đi vào phòng.

Nhìn thấy Diệp Sơ Dương rời đi, Diệp Hành Nhiên đứng tại chỗ trầm tư trong chốc lát, cuối cùng vẫn là ngồi trên nguyên bản Diệp Sơ Dương ngồi vị trí, “Lão tam, chúng ta tán gẫu một chút.”

*

Diệp Sơ Dương đi vào phòng, ngồi trước mặt cô là người phụ nữ trung niên. Chỉ ngắn ngủi mấy ngày không thấy,mà Bách Minh Nguyệt có sự thay đổi rất lớn.

Người đàn bà luôn luôn cao ngạo giờ phút này giống như là hèn mọn dính đầy bụi bậm.

Bà cúi đầu, tóc tán loạn xỏa xuống hai bên gương mặt, ngón tay hơi hơi khúc khỉu, mu bàn tay nổi đầy gân xanh.

Diệp Sơ Dương gật đầu với cảnh sát đứng bên, sau đó cảnh sát kia liền xoay người rời đi, cũng thuận tay đóng cửa lại.

Lúc này, trong phòng chỉ còn hai người Diệp Sơ Dương và Bách Minh Nguyệt.

Người trước ngồi trên ghế đối diện với người sau, thả lỏng hai chân, thần sắc và động tác trước sau như một đều rất lười nhác. Nhưng mà động tác của Diệp Sơ Dương đối lập với cảm xúc trong mắt của Diệp Sơ Dương.

Thiếu niên ánh mắt âm trầm nhìn chằm chằm vào người phụ nữ trước mắt, cũng không biết nhìn bao lâu, Bách Minh Nguyệt giống như bỗng nhiên phát hiện trước mặt mình còn có người ngồi đối diện.

Bà ta chậm rãi ngẩng đầu lên, một đôi đôi mắt không hề gợn sóng gắt gao nhìn chằm chằm vào mặt Diệp Sơ Dương. bà ta bỗng nhiên cười lớn, “Sao tôi lại không thấy cậu và Kiều Trân lớn lên giống nhay nhỉ? Thậm chí vì cậu mà tôi còn hại chết con của tôi.”

Chuyện tới hiện giờ, những điều nên biết, Bách Minh Nguyệt cũng đều đã biết.

Trong đó tự nhiên cũng bao gồm thân phận của Diệp Sơ Dương và con trai của Bách Minh Nguyệt rốt cuộc là ai.

Có trời mới biết sau khi Bách Minh Nguyệt biết chuyện này, thì có bao nhiêu đau khổ.

Nếu không phải bà ta biết mình lúc này tất nhiên là ra không được, bà ta tuyệt đối sẽ không để cho đôi cha con Diệp Hành Nhiên và Diệp Sơ Dương sống yên ổn.

Bách Minh Nguyệt thực sự rất tức giận, tức giận tới cực điểm thì thành bình tĩnh.

Điểm này Diệp Sơ Dương vẫn nhìn ra được.

Chỉ là ——

Cô nhìn người phụ nữ trước mắt, không khỏi cười nhạo một tiếng, “Trong lòng bà hiểu rất rõ, hại chết Diệp Tử Phàm nguyên nhân không ở tôi, mà là ở chỗ lòng tham của bà, là dục vọng của bà.”

Từ đầu tới cuối, Bách Minh Nguyệt vẫn luôn suy nghĩ cho bản thân. Xử lý nhiều thiếu gia Diệp gia như vậy, cũng chỉ vì bản thân bà ta mà thôi. Chuyện này không có nữa điểm quan hệ với Diệp Sơ Dương.

Nghĩ đến điều này, đôi mắt đào hoa tà mị của Diệp Sơ Dương thần sắc càng thêm lãnh đạm, “Bách Minh Nguyệt, kết quả ngày hôm nay cũng do bà ngươi gieo gió gặt bão mà thôi?”

“Ngươi nói rất đúng.” Bách Minh Nguyệt cười nhạo một tiếng, “Ta Bách Minh Nguyệt xuất thân từ Bách gia, muốn cái gì không có chứ, kết quả lại thua trên tay Diệp Hành Nhiên.Nếu sớm biết phế vật Diệp Hành Nhiên còn có thể nghĩ ra tiết mục đổi Thái Tử, lúc ấy tôi chỉ cần giết Diệp Hồng Quân và Kiều Trăn, là xong hết mọi chuyện.”

Suy cho cùng, còn không phải bởi vì lúc trước mình không đủ tàn nhẫn?

Bách Minh Nguyệt nghĩ, nếu lúc đó bà ta đủ tàn nhẫn, như vậy cũng sẽ không có chuyện Diệp Sơ Dương sinh ra, mà bà cũng sẽ không nhận nhầm con trai nhiều năm như vậy.

Bách Minh Nguyệt hung hăng thở hổn hển một hơi, biểu tình trên mặt bỗng trở nên dữ tợn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.