Nam Thần Quốc Dân, Cửu Thiếu Xin Thỉnh Giáo (Chú Út Tổng Tài Yêu Không Nào)

Chương 942: Chương 942




Editor: Jin Mi

“Đáng tiếc, tuy là Diệp Hồng Quân làm mọi chuyện còn tệ hơn chó lợn, nhưng cũng coi như có chút đầu óc.”

Diệp Sơ Dương cười nhẹ một tiếng, nhưng nụ cười ấy không có độ ấm.

Nói thật, tuy rằng năm đó vốn là Diệp Hồng Quân chia rẽ Diệp Hành Nhiên và Kiều Trân, nhưng cũng may là về sau đối phương cũng giúp Diệp Hồng Quân một ít. Nếu không….

Diệp Sơ Dương nheo nheo mắt, giọng khàn khàn tiếp tục hỏi: “Tuy rằng tôi cảm thấy ba tôi hẳn đã hỏi qua vấn đề này, nhưng tôi vẫn muốn nghe từ chính miệng cô nói cho tôi biết, mẹ của tôi rốt cuộc chết như thế nào?”

“Hai cha con các người thật đúng là cố chấp giống nhau. Có thể chết như thế nào, cũng không phải là bị tôi giết chết?” Bỗng nhiên Bách Minh Nguyệt thấp giọng cười.

Cho tới thời điểm này, Bách Minh Nguyệt cũng không tính sẽ gạt Diệp Sơ Dương cái gì.

Ngược lại, nếu như đem chân tướng nói cho Diệp Sơ Dương và Diệp Hành Nhiên, Bách Minh Nguyệt cảm thấy điều này có thể làm cho bọn họ đau buồn trong một thời gian, tại sao không làm điều đó?

“Sau khi Kiều Trân hạ sinh cậu thân thể luôn không tốt, tôi cũng không tốn quá nhiều sức lực, chỉ là thừa dịp lúc cô ta đi bệnh viện, để bác sĩ cấp cho cô ta những loại thuốc khác mà thôi.”

Tục ngữ nói thuốc không thể uống bừa bãi.

Tính chất của thuốc rối loạn, người phải chết.

Kiều Trân chết như vậy.

Nhớ lại năm đó Kiều Trân chết thảm, thần sắc trong mắt Bách Minh Nguyệt càng thêm điên cuồng. Tuy là cô đoạt vị trí của Kiều Trân, tuy là cô cũng vì thế mà trả giá, nhưng cô một chút cũng không hối hận.

Chí ít, Kiều Trân đã chết, cuối cùng không ai có khả năng cướp đoạt cái gì của cô.

Diệp Sơ Dương bất động ngồi trên ghế nhìn Bạch Minh Nguyệt, cô nhìn về phía đối phương cười điên cuồng.

Thiếu niên nhẹ nhàng hạ khóe miệng.

“Diệp Sơ Dương, tôi không nghĩ tới, cậu so với Diệp Mạc Thành ban đầu không khác biệt lắm.” Sau đó cười điên cuồng, Bách Minh Nguyệt cười lạnh nói: “Cậu hợp tác với Diệp Tu Bạch, bất quá là bảo hổ lột da, cậu cho rằng quyền thừa kế Diệp gia có thể trở lại trong tay cậu sao?”

Bách Minh Nguyệt ở Diệp gia nhiều năm như vậy, tuy rằng quan hệ với người của Diệp gia không tốt. Nhưng hiểu vài phần về Diệp Tu Bạch. Người như Diệp Tu Bạch, làm sao có thể hợp tác thành thật với Diệp Sơ Dương được?

Vốn dĩ, Diệp Tu Bạch muốn ngồi ổn định trên vị trí này, thì Diệp Sơ Dương chính là một trong số kẻ địch của hắn.

Nghĩ đến điều này, ánh mắt Bách Minh Nguyệt nhìn thiếu niên phía trước đầy vẻ khinh miệt và châm biếm, như thể cô đã thấy rõ tương lai đau đớn thê thảm của Diệp Sơ Dương.

Chẳng qua, Bách Minh Nguyệt rõ ràng nghĩ mọi thứ quá đơn giản.

Diệp Sơ Dương nâng quai hàm, ánh mắt ung dung nhìn chằm chằm đối phương. Cả người Bách Minh Nguyệt sững sờ đôi chút khi bị nhìn bởi ánh mắt như thế, nhưng rất nhanh chóng khôi phục bình tĩnh trở lại.

“Cậu nhìn tôi như vậy làm gì? Chẳng lẽ điều tôi nói không đúng sao? Diệp Tu Bạch là dạng người gì, sợ là cậu không hiểu rõ lắm đâu? So với Diệp Mạc Thành thủ đoạn còn tàn nhẫn hơn. Cậu nghĩ đến lúc đó cậu có thể toàn vẹn mà rút lui?”

Bách Minh Nguyệt hỏi với vẻ châm biếm.

Nghe được lời này của Bách Minh Nguyệt, Diệp Sơ Dương cũng không hề tức giận.

Thậm chí cô còn nhìn đối phương gật gật đầu: “Cô nói cô không có bệnh. Muốn toàn vẹn rút lui quả thật không có khả năng. Dù sao tôi cũng đã mất tất cả.”

Dừng một chút, cô lại dẩu môi: “Bất quá, các người như thế nào đều cảm thấy Diệp Tu Bạch sẽ coi trọng mấy thứ này của Diệp gia vậy? Trên thực tế, nếu không phải vì tôi, anh ta đã sớm buông tay mặc kệ. À đúng rồi, có phải hay không cô cũng biết tôi có bạn trai?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.