Nam Thần Quốc Dân, Cửu Thiếu Xin Thỉnh Giáo (Chú Út Tổng Tài Yêu Không Nào)

Chương 1096: Chương 1096: Cô không phải là một quân nhân thực sự




Edit: An Dĩnh Hy

Nghe vậy, Diệp Sơ Dương lau mặt..

Đám người Tô Dã ở một bên: “.........”

Nói chung là cảm thấy bộ dạng xuất hiện này của Diệp Sơ Dương trông có vẻ hơi đáng sợ.

Trên thực tế, Diệp Sơ Dương vẫn còn cảm thấy tốt. Nhưng mà bất giác cô quay sang nhìn tên sĩ quan lúc nãy, giọng sâu kín nói: “ Đương nhiên, nếu vừa rồi người cầm súng nước cao áp là Mạc Đình Xuyên thì mọi chuyện sẽ không đơn giản như vậy”.

Mọi người: “.........”

Chắc chắn là vậy rồi.

Mạc Tử Nghiên: “ Ngươi thật sự là song tiêu, nhưng ta liền thích ngươi song tiêu như vậy”*

*Xin phép được giữ nguyên câu này vì mình vẫn chưa tra được ý câu này muốn nói gì. Rất mong được chỉ giáo và hy vọng mọi người thông cảm.

Vừa rồi anh của cô đối với cô như vậy, nếu có thể dựa vào Diệp Sơ Dương giúp mình xã giận thì cũng coi là một việc không tồi.

Mạc Tử nghiên tưởng tương đương hảo, chỉ tiếc lúc này đây ông trời không quá cấp lực.

Một nhóm người đang quỳ trong bùn, trên cơ thể, trên mặt, trên tóc đều là bùn vàng, nhưng hiện tại họ cũng không thể chú ý đến quá nhiều.

“ Ba mươi cái hít đất, bắt đầu.”

Mọi người lúc này có thể nói là kiệt sức, và quá khó để có thể thực hiện động tác chống đẩy dưới tác động của súng nước cao áp trong bùn không bằng phẳng.

Giọng Mạc Tử Nghiên đã bắt đầu run rẩy: “ Đáng chết, ta thật sự muốn mắng người. Ta cảm thấy rất lạnh, ngoài trời ba mươi mấy độ nhưng ta lại cảm thấy lạnh, nói ra thật khiến người ta chết cười mà.”

Nghe vậy, một bên mấy người liên tục gật đầu.

Không chỉ có Mạc Tử Nghiên, mà mấy tên nam nhân tự nhận mình mạnh mẽ giờ phút này đều cảm thấy rất lạnh.

Mà cũng đúng vào lúc này, bên cạnh vang lên một âm thanh “ rầm”.

Mọi người theo âm thanh nhìn lại, chỉ thấy Vương Quân Nhạc khuôn mặt đã trắng bệch ngã vào vũng bùn, có vẻ như là đã ngất xỉu.

Thấy tình hình như vậy, khuôn mặt một số người đã biến sắc đáng kể.

“ Huấn luyện viên, có người ngất xỉu!” Ngân Tư Phỉ một tay túm Vương Quân Nhạc, vội vàng sốt ruột hô to.

Mạc Đình Xuyên liếc nhìn cô và nói điều gì đó với viên sĩ quan bên cạnh. Viên sĩ quan lập tức gật đầu sau đó bước vào vũng bùn đem người mang đi.

“ Được rồi, tiếp tục việc của các người” Mạc Đình Xuyên đạm thanh nói.

Câu nói vừa rơi xuống, không biết đã chạm vào dây thần kinh nhạy cảm nào của Ngân Tư Phỉ, cô đột nhiên hét lên: “ Tiếp tục sao? Các người cũng thật quá máu lạnh vô tình”.

Vương Quân Nhạc ngã xuống, giờ phút này Mạc Đình Xuyên vẫn duy trì bộ mặt không cảm xúc, nhìn dáng vẻ không phảng phất một chút lo lắng nào cho Vương Quân Nhạc.

Loại hành vi này tựa hồ như không đem tính mạng của con người để vào mắt, tức khắc khơi dậy loạt cảm xúc Ngân Tư Phỉ đã dồn nén lâu ngày.

Sau khi nghe những lời của cô ấy, Mạc Đình Xuyên không tức giận và có vẻ rất bình tĩnh.

Anh nhìn cô bằng ánh mắt nhàn nhạt, hỏi: “ Là tôi đem cô ấy đến đây sao?”

“ Anh nói như vậy quả thật là không có trách nhiệm” Ngân Tư Phỉ mắt đỏ bừng nói.

Cái gì mà ‘ tôi đem cô ấy đến đây sao?’, nếu không phải là Mạc Đình Xuyên nghiêm khắc, Vương Quân Nhạc cũng không nghẹn đến mức không nói được lời nào.

Hiện tại Vương Quân Nhạc ngất xỉu, Mạc Đình Xuyên liền trốn tránh trách nhiệm như vậy.

Ngân Tư Phỉ hung hăng trừng mắt nhìn Mạc Đình Xuyên.

Khoé miệng Mạc Đình Xuyên giật giật: “ Ở trên chiến trường, người khác sẽ không bởi vì cô là nữ nhân, bởi vì cô đến kì sinh lý mà nương tay đối với cô. Ngược lại, bọn họ sẽ nắm lấy hết nhược điểm của cô mà tra tấn cô.”

“ Nhưng bây giờ không có kẻ thù, cũng không ở trên chiến trường”.

Đột nhiên nghe thấy một câu như vậy, Mạc Đình Xuyên lập tức mỉm cười, nhưng nụ cười này đặc biệt lạnh lùng, anh nhìn cô bằng ánh mắt băng lãnh: “ Vậy cô tới nơi này làm cái gì? Nói câu khó nghe một chút, cô không phải là một quân nhân thực sự”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.