Nam Thần Quốc Dân, Cửu Thiếu Xin Thỉnh Giáo (Chú Út Tổng Tài Yêu Không Nào)

Chương 1095: Chương 1095: Cậu có ổn không?




Edit: An Dĩnh Hy

Mạc Đình Xuyên lại âm thầm liếc mắt nhìn mọi người một lần nữa, sau đó hắn lại hỏi: “ Lạnh không?”

“ Lạnh”.

Mặc dù thời tiết bây giờ rất nóng, nhưng cơn mưa này đã làm cho bọn họ ướt sủng, lại bị súng cao áp bắn nước lâu như vậy nói không lạnh thật không phải là người bình thường.

Mạc Đình Xuyên tựa hồ như đã đoán được điều này, lập tức cho người mang nước ấm đến. Vừa nhìn mọi người chậm rì rì uống nước vừa trầm tĩnh nói: “ Thói quen như vậy là tốt, mấy người Tô Dã trước kia còn thường cởi quần áo lao vào băng lúc thời tiết hai, ba độ”.

Mọi người ngay lập tức quay đầu nhìn về phía ba vị huấn luyện viên.

Mạc Tử Nghiên chọc chọc Tô Dã, nhỏ giọng hỏi: “ Có thật không?”

Tô Dã nhìn cô một cái, trên gương mặt mang đầy nét dịu dàng, hắn thấp giọng nói: “ À, lúc ấy là huấn luyện khả năng chống rét, thật ra là một cái huấn luyện bình thường”.

Lời nói vừa xong, Mạc Tử Nghiên còn chưa có thời gian bày tỏ suy nghĩ của mình, Mạc Đình Xuyên liền đứng trước mặt, đạp cẳng chân cô một cái: “ Có nghe thấy không, em cả ngày cứ kêu than mệt mỏi”.

Mạc Tử Nghiên: “ Không phải chứ, rốt cuộc anh có phải là anh trai của em hay không vậy? Không trêu chọc em liền cảm thấy cả người khó chịu hả?”

Mạc Đình Xuyên: “ Đúng vậy. Vì Diệp Sơ Dương anh không trêu được nên chỉ có thể trêu em”.

Bị điểm đến tên Diệp Sơ Dương: “ Anh có nói dối không thì tự mình hiểu lấy”.

Nghe vậy, Mạc Đình Xuyên cười “hừ” một tiếng.

Sau mười phút nghĩ ngơi, tiếp tục huấn luyện.

Vào thời điểm nghĩ ngơi, Mạc Đình Xuyên nói nói cùng bọn họ như một người bạn, nhưng sau mười phút anh ta liền trở lại bộ dáng tên huấn luyện viên đáng ghét.

Lần này việc huấn luyện khó hơn mười phút trước.

Hiện ra trước mắt mọi người là một vũng lầy thật lớn.

Bởi vì vừa qua một trận mưa, nơi này đều toàn bùn là bùn, một chân giẫm xuống, bùn dính một giày.

Nhưng hiện tại rõ ràng không phải là lúc chú ý đến giày.

Khi Diệp Sơ Dương đi xuống vũng bùn, bất ngờ một cột nước lao thẳng về hướng cô.

Ở bên cạnh Mạc Tử Nghiên thấy thế liền theo bản năng chìa tay ra muốn đỡ, nhưng cuối cùng thì vẫn chậm, chỉ có thể trơ mắt nhìn Diệp Sơ Dương cắm đầu xuống vũng bùn.

Tô Dã, Thường Tĩnh cùng Bành Quảng Tuyên cũng ngây ngẩn cả người.

Bốn người động tác nhất trí cùng quay đầu lại nhìn về phía người đang cầm súng bắn nước cao áp.

May mắn thay, không phải Mạc Đình Xuyên mà là một sĩ quan đứng đối mặt.

Bị bốn người nhìn như vậy, viên sĩ quan cũng ngây ngốc cả người.

Hắn chớp chớp mắt, quay lại nhìn thoáng qua Mạc Đình Xuyên. Lại phát hiện trên mặt Mạc Đình Xuyên nụ cười không dừng lại được. Sau khi nhìn thấy ánh mắt tràn đầy nghi ngờ, Mạc Đình Xuyên cũng đưa tay ra và vỗ vỗ vai hắn, giọng điệu rất thư thái: “ Không có gì, không phải là chúng ta trông thấy nước tạt nhầm hướng vào Diệp cửu thiếu sao? Chuyện không có gì to tát. Đừng quan tâm bọn họ, làm việc tiếp đi”. (không có ý trách tội tên sĩ quan_ ngược lại là đang bao che =_=)

Tên sĩ quan “ Dạ” một tiếng, động tác trên tay tuy rằng không dừng lại nhưng trong lòng đã bắt đầu thầm nghĩ ngợi.

Hắn đã đi theo Mạc thiếu tướng thời gian lâu như thế, còn chưa từng nhìn thấy bộ dáng anh ta cười vui vẻ như vậy. Mà nụ cười này không giống như một nụ cười bình thường, nó giống như một nụ cười không có ý tốt hơn.

Nghĩ đến đây biểu cảm trên mặt tên sĩ quan kia liền trở nên kì quái. Lúc tên sĩ quan kia đang băn khoăn thì Diệp Sơ Dương cũng từ vũng bùn bò lên.

Mạc Tử Nghiên thấy thế, thật cẩn thận hỏi một câu: “ Tôi nói này Diệp Sơ Dương, cậu có ổn không vậy?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.