Nam Thần Quốc Dân, Cửu Thiếu Xin Thỉnh Giáo (Chú Út Tổng Tài Yêu Không Nào)

Chương 1094: Chương 1094: Tuyệt giao ba phút




Edit: An Dĩnh Hy

Mạc Đình Xuyên đứng một bên lẳng lặng nhìn Mạc Tử Nghiên.

Hắn đương nhiên biết Mạc Tử Nghiên không có ý nghĩ thấy Tô Dã chướng mắt, nhưng là hắn muốn cho Mạc Tử Nghiên biết, tình cảm nhiều năm như vậy không chỉ có cô phải trả giá.

Tính Tô Dã rất nhàm chán, vốn dĩ không thích nói chuyện, càng không cần phải nói đến thời điểm chấp hành nhiệm vụ khó khăn trong quân đội mà kể cho Mạc Tử Nghiên nghe.

Có lẽ đến bây giờ Mạc Tử Nghiên cũng không hề biết Tô Dã đã từng hai lần súyt chết.

Hai lần trên bờ vực của sự sống và cái chết, vẫn cố gắng giữ lại một hơi thở vì người mình thương.

Trong mối quan hệ này, Tô Dã vì Mạc Tử Nghiên đã trả giá bao nhiêu, rốt cuộc Mạc Tử Nghiên vĩnh viễn cũng sẽ không biết.

Nhưng không biết không có nghĩa là sẽ không tồn tại, càng không có nghĩa Mạc Tử Nghiên có thể làm ngơ.

Tuy rằng Mạc Đình Xuyên là anh trai của Mạc Tử Nghiên, nhưng đã sớm coi Tô Dã là người thân của mình cho nên anh ta mới có hành động như vậy.

Đương nhiên, Mạc Tử Nghiên bất quá chỉ là bị súng nước cao áp bắn vài lần mà thôi. So với những gì Tô Dã đã trãi qua điều đó thực sự không là gì cả.

Mạc Đình Xuyên nhìn em gái mình đang bò lên một cách tuyệt vọng, sau đó nắm lấy cánh tay của Diệp Sơ Dương và Tô Dã. Một nhóm người nắm tay nhau chống lại tác động của súng phun nước cao áp, làm cho khoé miệng hơi móc lên một chút.

Cái bộ dạng bị súng nước cao áp bắn trong nữa giờ, chờ đến thời điểm nó được tắt đi đám người Diệp Sơ Dương sắc mặt đều mang vài phần tái nhợt.

Đặc biệt là Vương Quân Nhạc người đang trong thời kỳ sinh lý (đèn đỏ của con gái), giờ phút này đôi mắt xanh lè, bộ dạng trở nên thật đáng sợ.

Ngân Tư Phỉ ở bên cạnh lắc lắc cơ thể, hỏi một câu: “ Nhạc Nhạc, cô không sao chứ?”

Vương Quân Nhạc khẽ lắc đầu.

Thấy vậy, những người còn lại cũng hướng ánh mắt về cô.

Thành thật mà nói, bộ dạng bây giờ của Vương Quân Nhạc có hơi đáng sợ. Nhưng kể cả khi là bây giờ, việc từ bỏ màn huấn luyện tiếp theo e là điều không thể.

Vậy đấy, mặc kệ là ai thì cũng chỉ có thể chịu đựng.

Mạc Đình Xuyên còn chút nể tình, cho nhóm người Diệp Sơ Dương thời gian nghĩ ngơi là mười phút.

Thời điểm nghĩ ngơi, mấy người bọn họ xếp bằng dưới đất ngồi gần nhau, sau đó dựa người vào đối phương.

Mạc Đình Xuyên đi đến trước mặt mọi người, ánh mắt dừng lại trên người Mạc Tử Nghiên liền hỏi: “ Thế nào rồi, có khoẻ không?”.

Giờ phút này Mạc Đình Xuyên không phải là người mọi thứ đều không quan tâm như trước, cũng không phải là huấn luyện viên nữa, mà đơn giản lấy thân phận anh trai của Mạc Tử Nghiên để hỏi.

Mạc Tử Nghiên hừ một tiếng: “ Chúng ta tuyệt giao ba phút, bây giờ em không nói chuyện với anh”.

Mạc Đình Xuyên nghe những lời này, vô thức đưa tay lên sờ sờ mũi mình, sau đó đem ánh mắt chuyển qua người Diệp Sơ Dương.

Diệp Sơ Dương căn bản là đang cúi đầu nghĩ ngợi gì đó, bỗng nhiên cảm nhận được một ánh mắt đang nhìn mình, không cần nghĩ cũng biết khẳng định là Mạc Đình Xuyên.

Cô yên lặng ngẩng đầu lên, đối diện Mạc Đình Xuyên.

Sau một lúc, giọng mờ nhạt nói: “ Anh nhìn tôi như vậy làm gì, hiện tại tôi cũng không muốn nói chuyện cùng anh, chúng ta tuyệt giao ba phút”.

Mạc Đình Xuyên: “ Các ngươi! Hai cái con người nóng nảy này có thể trở thành bằng hữu cũng không phải là không có lý do”.

Nghe vậy, Diệp Sơ Dương hơi mỉm cười: “ Anh cùng Diệp Tư Bạch còn có Lục Cảnh Hành có thể trở thành hảo bằng hữu cũng không phải là không có lý do”.

“ Đúng vậy, Diệp tử nói rất đúng”. Diệp Sơ Dương nói xong, ở bên cạnh Mạc Tử Nghiên liền “ hừ ” một tiếng tiếp lời.

Thừa cơ hội này, liền đem bộ ba Mạc Đình Xuyên, Diệp Tu Bạch cùng Lục Cảnh Hành ra bôi đen một lần.

Bỏ đi, ai bảo hai người lớn lên đều xinh đẹp như vậy, hai người nói cái gì cũng đúng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.