Năm Tháng Còn Dài, Có Anh Không Hoang Mang

Chương 120: Chương 120




Đây rõ ràng là uy hiếp! Nhưng đối với một người có tiềm lực kinh tế mạnh như thế thì không thể không chấp nhận sự uy hiếp này.

‘‘Dạ! Dạ dạ!Thiếu phu nhân, tình huống mà tôi biết đúng như những gì người vừa nói! ’’

‘‘Rất tốt!’’ Dương Liễu đắc ý nói: ‘‘Tháng này, tôi sẽ cho bà lương gấp đôi!Cút đi!’’

Người hầu yếu ớt gật đầu, nhanh chóng rời đi.

‘‘Dương Liễu, mày…mày cũng quá vô sỉ rồi!’’ Tô Tương phẫn nộ nhìn Dương Liễu, người con nuôi mà mình thương yêu, lúc này, bà hận đến nổi không dùng dao trong mắt nhịn cắt Dương Liễu ra ngàn mảnh.

Bề ngoài lương thiện yếu đuối, nhưng lại là người phụ nữ ác độc đầy toan tính, mấy năm nay chính là lừa gạt họ như thế đó, giờ đã trở mặt với họ, lại còn đổi trắng thay đen, muốn đổ mọi tội ác lên đầu họ?

Thực là quá đáng hận rồi!

‘‘Cám ơn Tô phu nhân đã đề cao!’’ Dương Liễu một chút cũng không để ý: ‘‘Không biết các ngươi có nghe qua câu nói_Người phải đê tiện tới mức vô địch thủ?! Mấy năm nay tôi lấy lòng mấy người, coi như là dựa hơi mấy người để đạt được mục đích của tôi, giờ đây, người mà đê tiện nhất là mấy người! Ngay bây giờ, lập tức rời khỏi nhà tôi, nếu không, tôi kêu bảo vệ đến lôi mấy người ra ngoài!’’

Vân Bính Hoa lạnh lùng nói: ‘‘Dương Liễu, coi như ta và Tô Tương bị mù, lại tin lầm con sói vô tình như người! Đều là chúng ta tự làm tự chịu, ta cũng nhìn rồi! Nhưng, nếu ngươi đã muốn đoạn tuyệt quan hệ với ta và Tô Tương, vậy thì, tiền ngươi lấy từ Vân Gia có phải nên trả lại không?’’

Cách nghĩ của Vân Bính Hoa rất đơn giản, lúc đầu họ móc hết tim gan tìm cách lấy được cổ phần từ tay của Vân Khuynh, lại lấy cổ phần đó làm của hồi môn cho Dương Liễu, đó là của hồi môn lên tới cả trăm triệu, Dương Liễu nếu đã không thừa nhận mình là con họ, số tiền đó cũng nên trả họ.

Họ đã r ơi vào bước đường này, ngay đến một bữa cơm cũng là vấn đề, đương nhiên phải lấy lại tiền.

Chỉ cần Dương Liễu trả tiền cho họ, họ coi như uổng công nuôi một đứa con gái bao nhiêu năm trời thôi, nhưng còn có tiền, nửa đời sau của họ cũng không cần lo nghĩ!

Không thể không nói, suy nghĩ của Vân Bính Hoa thật quá ngây thơ, loại người như Dương Liễu, sao có thể ói đồ đã ăn vào bụng mình chứ?

‘‘Cái gì?’’ Biểu hiện của Dương Liễu vô cùng ngạc nhiên: ‘‘Vân Bính Hoa? Não ông có vấn đề hả? Đòi tiền tôi? Tôi nợ tiền các người khi nào?’’

‘‘Mày, sao mày không nợ tiền tụi tao? Mày lấy số tiền mấy trăm triệu của tụi tao đi mà!’’ Vân Bính Hoa vội nói: “Ta còn có sự thay đổi liên quan đến cổ phần làm bằng chứng.”

Dương Liễu nhẹ cười một tiếng, nói: ‘‘Vậy thì đã sao? Đây đều là các người cam tâm tình nguyện cho tôi.’’

‘‘Đó là do mày lừa tụi tao!’’ Tô Tương vội nói: ‘‘Nếu tụi tao biết mày là con sói vong ơn phụ nghĩa như thế, chắc chắn sẽ không đưa tiền cho mày! Giờ mày bắt buộc trả hết một đồng cũng không được thiếu, nếu không, tao..tụi tao sẽ đi báo cảnh sát, báo mày lừa đảo!’’

Một Tô Tương với vẻ ngoài yếu đuối, cuối cùng cũng nói được câu mạnh miệng.

Bà cho rằng lí do của bà rất tốt, đủ sức nhấn mạnh, nói xong đứng lùi đằng sau của Vân Bính Hoa, sau đó nhìn chằm chằm Dương Liễu.

‘‘Báo cảnh sát? Kiện tôi lừa đảo? Hahaha’’ Dương Liễu cười thành chuỗi dài: ‘‘Sao tôi lừa các người được, toàn bộ người ở Vinh Thành đều biết, các người vì tôi, mà không ngừng ép bức ức hiếp con gái ruột Vân Khuynh của các người! Người của Vinh Thành đều tin, các người cho tôi là cam tâm tình nguyện, giờ các người còn muốn tố cáo tôi? Trễ quá rồi chăng?’’

Còn nữa, các người đem cổ phần chuyển nhượng cho tôi có kí tên cả, tôi ủy thác các người đổi cổ phần ra tiền mặt cũng có kí tên, tôi lấy được tiền, hoàn toàn là hợp pháp, tôi còn chịu thuế thu nhập cao, ai có thể nói Dương Liễu lừa tiền? Ai có thể phán tôi bảo tôi trả tiền cho các người?

Vân Bính Hoa, Tô Tương, đừng ngu vậy nữa, các người đã không còn gì, không người thân, không tiền tài, đương nhiên, cũng không có tôi rồi!

Từ này về sau, tôi vinh quang làm đại thiếu phu nhân của Lục gia, các người là người vô danh, ăn mày lưu lạc ngoài đường, thứ ti tiện, giữa ta và các người, không còn bất kỳ sự qua lại nào, các người mau cút đi! Cút càng xa càng tốt! đứng xuất hiện trước mặt tôi nữa! Nếu không, tôi không dám bảo đảm, tôi sẽ không làm đau các người_hạ độc thủ!’’

Nói tới khúc cuối, Dương Liễu đột nhiên đi lên một bước, lấy con dao trên bàn lên, cắm con dao trên một quả trái cây.

Tô Tương sợ hãi ‘‘A’’ lên một tiếng.

Dương Liễu ngẩng cao đầu, đắc ý cười rồi lên lầu.

Nhìn bóng dáng đằng sau của nó, Vân Bính Hoa và Tô Tương hận không thể xông lên giết chết nó, nhưng cuối cùng họ lại không dám.

Trên thực tế, họ là người hưởng thụ sự yên ổn từ cuộc sống giàu có đã có sẵn, thực phẩm đều đựng trên những mâm tinh túy nhất để trước mặt họ, ở nhà 24h đều có người hầu hạ, ra ngoài có bảo vệ đi theo, nếu không phải họ đã nhận được sự giáo dục và đã trưởng thành, họ không bằng cả một đứa trẻ trong một gia đình bình thường, ngay đên smootj chút chuyện nhỏ, cũng đầy sự lo lắng!

Thế mạnh tài chính cho họ cái gan, giờ, họ không có tiền, đột nhiên trở thành người yếu đuối nhất trên thế giới này.

Trong lòng họ chỉ dám oán hận, sau đó là bực bội rời khỏi căn biệt thự mới của Dương Liễu và Lục Văn Bân.

‘‘Bính Hoa, em đói rồi, mình đi ăn gì trước, em cảm thấy có chút không khỏe, không nên ăn quá nặng vị, mình đến tiệm ăn trên đường Văn Xương mình hay ăn, được không?’’

Mới đến bên đường, Tô Tương tội nghiệp nói với Vân Bính Hoa: ‘‘Sáng nay mình chưa ăn sáng, em nói tới đây sẽ có đồ ăn, không ngờ, tên Dương Liễu lại là con sói, mình thật uổng công nuôi nó, không ngờ, nó lại ác độc vô tình giống như Vân Khuynh vậy!’’

Đã đến lúc này, lúc mắng Dương Liễu họ cũng không quên nhắc đến Vân Khuynh.

Vân Bính Hoa cắn răng, sự tức giận trong người không bớt đi chút nào, cũng điên người nói: ‘‘Đúng vậy, nếu không phải do con nhà đầu chết tiệt Vân Khuynh đó làm lớn chuyện với Lục Văn Bân, sao mẹ anh mất được? Nếu con a đầu chết tiệt đó không đem cổ phần ra ép anh, anh cũng không cho Dương Liễu nhiều tiền đến vậy, ai ngờ…đáng chết! Nuôi con cái đúng là sai lầm lớn nhất mà chúng ta mắc phải!’’

‘‘Vậy giờ mình phải làm sao? Nhà cũ không thể về, hay là, về khách sạn?’’ Tô Tương lại nói.

Bà còn không biết trên người Vân Bính Hoa đã hết tiền, vốn không thuê nổi khách sạn mắc tiền đó.

Sắc mặt Vân Bính Hoa tối lại, có chút ngượng ngùng nói: ‘‘Tương Tương, phòng bên khách sạn anh trả rồi, như vậy đi, mình đi ăn trước! Anh thấy không cần đi xa vậy đâu, ăn ở tiệm gần đây là được mà.’’

Tô Tương nhíu mày, tỏ rõ không hài lòng, nhưng cũng không suy nghĩ nhiều.

Vân Bính Hoa tìm một tiệm nhỏ khác sạch sẽ rồi dẫn Tô Tương qua đó, sau đó lái xe rời khỏi trước, do ông phát hiện đến cả tiền mau bữa cơm ông cũng không có.

Vân Bính Hoa đi rất lâu, Tô Tương ăn xong cơm, uống mấy ly nước, chủ tiệm xuýt nữa tưởng bà đến ăn quỵt, may mà Vân Bính Hoa cuối cùng cũng về, trả tiền, dẫn Tô Tương rời khỏi quán cơm.

Tô Tương đứng bên đường nhìn quanh nói: ‘‘Bính Hoa, xe đâu?’’

‘‘Anh bán xe rồi!’’ Vân Bính Hoa nói: ‘‘Tương Tương, anh phải nói cho em biết, mình thật là hết tiền rồi, chiếc xe đó, là xe cuối cùng mình còn, nhưng anh cũng hết cách rồi, Dương Liễu trở mặt không nhận người, mình cũng phải sống tiếp, cho nên anh phải bán xe đi, may mà, bán được 1 triệu, giờ anh dẫn em đi xem nhà, mình mua nhà nhỏ tí có thang máy lên xuống, rồi tính kế lâu dài sau, được không?’’

‘‘Cái gì? Tòa nhà lên xuống bằng thang máy?’’ Sắc mặt Tô Tương biến sắc ngay: ‘‘Anh bắt em ở căn nhà mà dành cho người thu nhập thấp? Bính Hoa, đó là cho người ở sao? Không được, em phải ở biệt thự, nơi mà có hoa viên luôn được dọn dẹp sạch sẽ phía sau, mời thêm một ít người giúp việc tới, nếu mua lại căn cũ, thì nội thất toàn bộ đổi mới, hoặc là tân trang lại cho sạch sẽ, nhà mới chưa dọn xong, mình ở khách sạn hôm qua vậy…’’

Tô Tương chưa nói hết, Vân Bính Hoa cuối cùng không nhịn được nữa hét lên: ‘‘Tô Tương! Bà tỉnh lại dùm tôi xíu đi được không? Mình đã hết tiền! Tôi phải đem chiếc xe hơn 5tr đó bán đi, đổi được 1 triệu, bà còn phải chữa bệnh! Chúng ta còn phải ăn, phải sống! Cuộc sống trước đây, không thể trang trải nổi nữa rồi!’’

Tô Tương ngây người ra, đây là lần đầu tiên từ khi bà gả cho Vân Bính Hoa, ông nạt bà, còn nói nặng như vậy.

Trong lòng bà, cuối cùng cũng vô cùng sợ hãi.

Trước đây khi gả cho Vân Bính Hoa, bà chẳng qua là cô nhi, từ nhỏ theo viện trưởng lớn lên, do mềm yếu, Viện Trưởng luôn thiên vị yêu thương bà hơn, xem bà như con ruột mà đối đãi, chưa từng để bà chịu khổ, bà luôn cảm thấy yếu đuối là vũ khí tốt nhất.

Quả đúng như vậy, năm 15 tuổi, bà gặp con nhà giàu Vân Bính Hoa, trước mặt ông luôn liễu yếu đào tơ yếu đuối, ông nhanh chóng thích bà, rồi đón bà vào ở trong gia đình giàu có, qua những ngày tháng tốt đẹp, qua một thời gian sau, bà gả cho Vân Bính Hoa, cuộc đời bà, luôn rất thuận lợi, sao lại tự nhiên không còn gì? Đến Vân Bính Hoa cũng nạt bà?

Không! Đây không phải cuộc sống bà muốn, không phải.

Nhưng rốt cuộc vì sao mọi thứ lại trở nên như vậy chứ?

Nước mắt Tô Tương rơi không ngừng, khóc giống như một đứa trẻ: ‘‘Bính Hoa, ông…mắng tôi? Tôi …tôi làm sai chỗ nào mà ông mắng tôi? Tôi chẳng phải chỉ là không muốn ở căn nhà nhỏ phải đi thang máy mỗi ngày sao? Nếu không, mình chọn biệt thự hẻo lánh xíu cũng được, người làm…không cần mời nhiều, bếp 1 người, hậu viện 1 người, 1 người dọn dẹp, tìm thêm 1 người bên tôi, để tôi căn dặn lúc cần là được.’’

Nghe đến lười này, Vân Bính Hoa có cảm giác muốn đâm đầu tự tự, nếu là trước đây, Tô Tương nói vậy đương nhiên không thành vấn đề, nhưng giờ trong tay ông chỉ còn 1 triệu, cho dù là mua chung cư chỉ có thể mua loại hộ nhỏ, sao có thể đáp ứng nhu cầu của bà?

Huống hồ làm tiền phẫu thuật của bà còn không biết đào đâu ra!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.