Năm Tháng Còn Dài, Có Anh Không Hoang Mang

Chương 121: Chương 121




“Tương Tương, bà biết ở Vinh Thành một căn biệt thự có giá bao nhiêu không? Ngay cả những nơi vắng vẻ nhất?”

Vợ của chính mình, không thể đánh không thể mắng, Vân Bính Hoa chỉ có thể ngậm ngùi cơn nóng giận trong bụng, ngăn lại tính khí và nói chuyện với Tô Tương.

“Cần bao nhiêu tiền? Một triệu không đủ sao?” Tô Tương hỏi.

“Không đủ lắm,” Vân Bính Hoa nói: “Ít nhất là hơn 10 triệu.”

“Tại sao cần nhiều tiền như vậy?” Tô Tương không có khái niệm gì với tiền, nhưng bà ta vẫn biết sự khác biệt giữa một trăm đến một nghìn.

“Tìm một nơi để sống thôi, những chuyện khác nói sau.” Vân Bính Hoa nét mặt không mấy dễ coi.

Tô Tương cũng im lặng.

Cuối cùng bà ta cũng hiểu, lần này bà ta và Vân Bính Hoa thật sự không nơi nương tựa rồi, nhưng 10 triệu kiếm đâu ra?

Ngay cả bộ trang sức cũng không đủ chi trả, họ còn phải ăn uống. Sau khi rời khỏi bệnh viện, cơ thể bà ta thực sự cảm thấy đâu đó rất khó chịu.

Bà ta bị cuốn sâu vào cơn trầm cảm.

Vân Bính Hoa tìm được một người trung gian và chi 800.000 tệ để mua một căn hộ cũ chỉ có 50 mét vuông cùng Tô Tương dọn vào trong.

Số tiền chỉ còn lại cỡ 100.000 tệ, ông ta đưa cho Tô Tương để bà ta mua đồ gia dụng, sau đó ông ta ra ngoài tìm vài người bạn cũ để mượn tiền.

Nhưng Vân Bính Hoa lúc trước đã kiêu ngạo khinh thường người khác, một trái tim đều đặt lên người Tô Tương, cho nên bên ngoài không có nhiều bạn bè, và họ đều là những người với ánh nhìn cao quý chà đạp lên nhau. Khi thấy ông ta gục ngã, không những không có cánh tay nào giúp ông ta, mà còn cười nhạo, từ bỏ ông ta ở ngoài một mình trong cơn đói bụng.

Khi bước vào cửa nhà, nhìn thấy Tô Tương mặc một chiếc đầm rất đắt tiền và soi gương, vừa nhìn thấy ông ta về đã phấn khích ôm vào và đứng trước mặt ông ta quay một vòng nói: “Bính Hoa, ông nhìn tôi mặc chiếc đầm này đẹp không?”

“Đẹp! Bà mặc cái gì cũng đẹp.” Vân Bính Hoa trả lời tuỳ tiện một câu cho Tô Tương. Ông nhìn xung quanh và thấy rằng không có đồ đạc mới trong nhà. Ông ta hỏi Tô Tương: “Tôi kêu bà mua những đồ nội thất mới trong nhà đâu?”

“Đồ nội thất mới? Tôi không có mua!” Tô Tương rất nhẹ nhàng và nói: “Không phải là nhìn thấy chiếc đầm này rồi sao? Tôi rất thích, tôi mua cái đầm này trước, và còn được giảm giá. 188.880 tệ, số rất đẹp! Nếu là lúc trước, những mặt hàng giảm giá này tôi không thèm nhìn, nhưng không phải bây giờ chúng ta không có tiền sao? Nên tôi sẽ mặc chúng!”

Tô Tương vui vẻ và nói, nhưng lại không phát hiện rằng nét mặt của Vân Bính Hoa đã trắng bệt rồi.

“Tương Tương, chiếc đầm này mua ở đâu, bà cởi nó ra và đem đi trả lại.” Vân Bính Hoa kìm nén sự nóng nảy của mình hết sức có thể.

“Tại sao phải trả lại, tôi rất thích. Hơn nữa không có vấn đề gì về chất lượng! Không phải ông nói rằng tôi đẹp sao?” Tô Tương liếm miệng và lại đi đến trước gương soi tiếp.

Vân Bính Hoa đứng nguyên vị trí, nét mặt càng ngày càng khó coi, hơi thở càng nặng nhọc, và nghe thấy Tô Tương nói: “Đúng rồi, Bính Hoa, tôi còn mua cho ông cái cà vẹt 8,.000 tệ. Tôi để ở trong phòng, một chút nữa ông vào thử xem.”

Cuối cùng, Vân Bính Hoa không chịu đựng được nữa, ông ta lao tới và điên cuồng kéo quần áo trên người Tô Tương: “Cởi ra, cởi ra cho tôi!”

“Bính Hoa, ông làm gì vậy? Ông đừng kéo váy của tôi, ông….bây giờ còn trời sáng, đã là cặp vợ chồng già rồi, ông đồng…” Lúc đầu, Tô Tưởng tưởng rằng Vân Bính Hoa làm gì với bà ta, còn tỏ ra vẻ ngại ngùng. Cho đến khi Vân Bính Hoa mạnh tay và đẩy bà ta xuống đất.

“Bính Hoa, ông….” Ngã xuống, Tô Tương cau mày nhìn Vân Bính Hoa với ánh mắt tội nghiệp.

“Tôi kêu bà cởi chiếc váy trên người ra, tai bà điếc không nghe thấy tôi nói gì sao? Tôi không chỉ nói một lần với bà, chúng ta hết tiền rồi, hết tiền rồi, hết tiền rồi! Bà còn chạy đi mua chiếc đầm mắc như vậy, còn mua cả cà vẹt cho tôi, tôi có nói tôi thiếu cà vẹt không? Bà có phải muốn tôi thắt cổ bằng cà vẹt chết cho rồi đúng không?”

Vân Bính Hoa thực sự tức giận.

Ngay lúc này, bên tai ông ta cứ réo lên những lời người khác khiển trách ông ta.

“Vân Bính Hoa, không phải ông chịu đựng rất tốt sao? Bảo vệ người đàn bà già nua như báu vật, lại bảo vệ một đứa con khác như một báu vật, chẳng lẽ ông không biết cuộc sống của ông đang bị hai người phụ nữ này huỷ hoại sao? Hahaha, hết tiền rồi? Sao ông không đi tìm con gái ngoan Dương Liễu của ông để đòi? Tại sao không mang vợ đi bán?”

“Vân Bính Hoa, ông chính là người đạo đức kém, tài sản của Vân gia ông cũng không thể giữ, đứa con gái ruột của mình cũng cắt đứt mối quan hệ, đứa con nuôi cũng không muốn ông nữa! Ông rơi đến thời điểm này là đáng đời, còn có mặt mũi để ra ngoài mượn tiền? Có phải là vay tiền từ quan tài không? Nếu mượn tiền từ quan tài thì tôi cho ông mượn!”

“Trước đây tôi nói chuyện với ông, ông giả vờ như rất tự hào, cứ tưởng rằng ông có khả năng? Không phải cũng là dựa dẫm vào gia đình sao, không phải là dựa dẫm vào mẹ già của ông và đứa con gái ruột của ông sao, bây giờ mẹ già ông chết rồi, con gái ruột cũng không cần ông nữa thì ông chỉ có cái kết thúc này thôi!”

“Vân Bính Hoa, ông có biết thất bại của ông ở đâu không? Chính là ông có một người vợ chỉ biết làm nũng, đầy bệnh tiểu thư, mối quan hệ của ông với gia đình, mối quan hệ của ông với đứa con gái ruột, không phải cũng do vợ ông càng ngày càng tệ sao? Nhưng mà, haha, bà ta đủ đẹp. Không thôi thì, ông cho tôi mượn bà ta chơi mấy ngày sau đó tôi cho ông mượn tiền? Tuy rằng bà ta có chút lớn tuổi, thắng tại phong vận, đã bao nhiêu năm có thể khiến ông mê hoặc, chắc hẳn là chuyện giường chiếu cũng khá tốt phải không? Hahaha”

“Mượn tiền? Chà, chà, chỉ cần ông quỳ xuống kêu tôi là ông nội, sau đó liếm sạch nước trái cây trên giày tôi, tiền, tôi sẽ cho ông mượn! Một trăm đủ không? Không đủ? Vậy thì hai trăm rưỡi?”

“Không dám bán vợ à? Vậy thì bán thân cũng được, ông cũng không tệ, nếu ăn mặc chỉnh chu một chút thì chính là kiểu phong độ đàn ông lịch lãm mà các cô nàng thích thú, tôi biết một câu lạc bộ chuyên cặp kè với các cô nàng để uống rượu, giới thiệu cho ông đi đến đó làm trai bao, tiền kiếm rất nhanh, công việc cũng nhẹ nhàng, chỉ cần là một con chó để phục vụ các cô nàng đó…”

Nghe thấy những lời này, Vân Bính Hoa không chỉ đau khổ mà phẩm giá của một người đàn ông đều đang bị chà đạp!

Ông ta chỉ có thể tự nhũ trong lòng rằng quan tâm để ý, dù cho ông ta không có gì trong tay nhưng ông ta vẫn còn có tình yêu thương, còn có người vợ.

Không phải ông ta là một người “Kim tiền thành khả quý, ái tình giới canh cao”?

Khi ông ta trở về, thấy rằng Tô Tương đã tiêu gần hết số tiền còn lại của ông ta, chỉ mua một chiếc đầm và cà vẹt, tiềm thức của ông ta cảm thấy rằng những người cười nhạo chửi mắng ông ta cũng đúng một phần.

Tô Tương, rõ ràng không nhận ra rằng họ hiện đang trải qua sự thấp hèn trong cuộc đời, nhưng vẫn sống trong cuộc sống của quá khứ.

Sống trong sự nuông chiều của ông ta.

Chẳng hạn, ông ta tức đến không thể kiểm soát sức mạnh của mình, xô ngã bà ta, bà ta khóc lên lập tức nói: “Bính Hoa, ông..ông đẩy tôi? Ông ý gì đây? Tôi ăn diện đẹp đẽ không phải là cho ông nhìn để tâm trạng tốt hơn sao? Tôi mua cà vẹt cho ông, cũng không phải là đang quan tâm ông sao? Ông để tôi sống trong một ngôi nhà dơ bẩn chật hẹp này tôi đã cam chịu rồi, tôi cũng không thể mua chiếc váy bản thân mình thích sao?

Bên cạnh đó, tôi cũng tính toán thấy rằng tiền trong tay không đủ dùng, nên tôi mới suy nghĩ rằng mua đầm và cà vẹt thôi, tôi cũng mua hàng giảm giá. Trước đó, loại hàng giảm giá này tôi không thèm….”nhìn….

“Lúc trước là lúc trước! Bây giờ khác rồi! Nghe rõ không?” Vân Bính Hoa nóng giận hét lên: “Bà đừng khóc nữa, có gì để khóc chứ? Khóc đến trong lòng tôi cảm thấy phiền rồi!”

Tô Tượng trợn to mắt, nhìn Vân Bính Hoa đang trong sự hung hăng, có chút không tin vào mắt mình.

Lúc trước, bà ta chỉ cần có một giọt nước mắt thì Vân Bính Hoa đã đau lòng. Nhưng tại sao bây giờ bà ta khóc tội nghiệp đáng thương như vậy mà ông ta thậm chí còn tức giận hơn?

“Bính Hoa, ông….có phải bên ngoài ông có người khác rồi không?” Tô Tương đứng lên và đột nhiên nói một câu như thế này: “Tôi nghe người khác nói, khi đàn ông có ngoại tình bên ngoài thì thái độ sẽ trở nên tồi tệ. Ông nói xem, có phải bên ngoài ông có người khác? Hôm nay ông không đi vay tiền, mà là đi ra ngoài kiếm phụ nữ, phải không?”

Tô Tương, bà điên rồi đúng không? Thậm chí nói rằng bên ngoài tôi có người phụ nữ khác?” Vân Bính Hoa tự nắm tóc mình: “Rõ ràng là bà đã làm sai, dùng hết số tiền còn lại của chúng ta đi mua một chiếc đầm vô nghĩa, còn ở đó gây là bên ngoài tôi có phụ nữ khác? Nếu như bên ngoài tôi có phụ nữ khác thì tôi sẽ rơi vào tình trạng như vậy không? Tất cả không phải là tôi vì bà nên mới mất hết tất cả sao?”

Tô Tương nghe thấy sự nổi giận trong lời nói của Vân Bính Hoa, lập tức phản kháng: “Ông nói cái gì? Cái gì mà ông vì tôi nên mới mất hết tất cả? Tôi đã khiến ông trở nên như vậy khi nào?”

“Đúng! Bà không khiến tôi trở nên như vậy.” Vân Bính Hoa hung hăng nói: “Nhưng nếu không phải là trước kia bà mang bầu và lười biếng chỉ ngồi ăn và dưỡng thai nhi to đến như vậy? Khiến cơ thể bà trở nên suy yếu không? Nếu bà có thể khoẻ mạnh như những phụ nữ mang thai khác, thì chúng ta có giao kết với ba mẹ của Dương Liễu không? Tôi sẽ ghét đứa con gái ruột của mình và yêu thương đứa con của người khác không?

Nếu như bà không thì thầm vào tai tôi mỗi ngày về việc báo đáp thì tôi sẽ đưa Dương Liễu về nhà không? Dương Liễu không vào Vân gia, Vân Khuynh có bị chúng ta bỏ rơi không? Mẹ tôi sẽ chết không? Vân Khuynh có cắt đứt mối quan hệ với chúng ta không? Chúng ta có bị bỏ rơi, đáng thương đến không sánh bằng một con chó không?”

Vân Bính Hoa một hơi nói hết những câu này. Sau khi nói xong ông ta thở hổn hển và nhìn chằm chằm vào Tô Tương. Có vẻ ông ta nói rất có lý, mọi lỗi lầm đều do Tô Tương!

Tô Tương sững sờ một lúc, dĩ nhiên sẽ không biểu lộ sự yếu đuối, giận dữ và đáp: “Vân Bính Hoa, ông còn lương tâm không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.