Dịch: Phạm Thu Vân | Beta: Ngọc Nguyễn
“Tiểu Kiều?” Lỗ Tu Thừa đi ngang qua phòng làm việc của Tiểu Kiều, ngừng chân, tựa vào cửa và hỏi: “Trễ rồi mà vẫn chưa về à?”
Kiều Tiểu Nhuế nhìn đồng hồ, đã tám giờ rồi: “Hả, đi giờ đây.” Nói đi là thế, nhưng người lại chẳng nhúc nhích mà thất thần đọc tài liệu trước mặt.
Lỗ Tu Thừa quyết định bước vào xem, là chồng tài liệu để Thẩm Bị kí duyệt. Trên cùng là tài liệu liên quan đến việc trao quyền sở hữu sáp nhập lần này. Chiều mai lên máy bay rồi, trước khi đi phải đem theo tài liệu này mới được.
“Làm xong nhanh thế?” Lỗ Tu Thừa ngạc nhiên, “Tôi tưởng đến sáng mai mới xong chứ!”
“À, không phải cần gấp ư.” Tiểu Kiều xoay bút, khẽ cắn môi.
“Sao thế? Có vấn đề gì à?” Lỗ Tu Thừa lo lắng nhìn cô, hơi cúi xuống, nhích lại gần hỏi.
Có lẽ do nhích đến quá gần, Kiều Tiểu Nhuế lại ngẩng đều lên, lúng túng nói: “Không, không có gì!”
Lỗ Tu Thừa chau mày nhìn cô, rồi lại nhìn cửa phòng làm việc của Thẩm Bị: “Thẩm tổng có ở đó không?”
“Sao thế?” Tiểu Kiều cao giọng, nghe hơi chói tai.
Lỗ Tu Thừa gật đầu, cẩn thận quan sát cô. Tiểu Kiều lại cúi đầu né tránh ánh mắt của anh ta: “Hôm nay Thẩm tổng bận nên về trước rồi. Nhưng mà,…” Tiểu Kiều dường như đang suy nghĩ, giọng nói lại vội vã, “Anh có việc gì hả? Để tôi nói với anh ấy giúp anh.”
Lỗ Tu Thừa nhướng mày: “Thẩm tổng về sớm thế …. Có việc riêng à?”
Hỏi rõ ràng thế làm Tiểu Kiều đề phòng hơn, cô hắng giọng, nói bằng giọng công việc: “Cái này… tôi không biết.”
Lỗ Tu Thừa từ từ đứng thẳng người, cười sâu xa. Lại nhìn sang phòng làm việc của boss, lắc đầu cười bảo: “Nếu đã không còn ở công ty thì ngày mai tôi báo cáo với sếp cũng được. Ha ha, chẳng lẽ Thẩm tổng đang nghỉ ngơi lại đi cản trở anh ấy. Phải rồi, cô ăn chưa Tiểu Kiều? Đi ăn tối nhé?”
Tiểu Kiều cúi nhìn xung quanh, thong thả sắp xếp lại giấy tờ, đáp: “Không, đây là tài liệu cần gấp, tôi phải đợi sếp về kí.”
Lỗ Tu Thừa giương môi, muốn nói gì đó nhưng không có cách nào để nói ra. Đều là người lớn hết rồi, không cần phải dạy người ta biết nên làm gì làm gì – mặc dù biết rõ có thể việc đó là sai!
Sau khi Lỗ Tu Thừa đi, cuối cùng Tiểu Kiều cũng quyết tâm, cô lấy điện thoại gọi đi, nhạc chuông reo một lúc lâu, giọng Thẩm Bị truyền đến: “Ai thế?”
“Thẩm tổng, là tôi, Tiểu Kiều đây.” Bất giác Kiều Tiểu Nhuế đặt tay ở tim.
“À? Có gì sao?” Thẩm Bị nhìn các “bậc quyền uy” bên cạnh đang dừng đũa không ăn nữa thì cảm giác mình giống như bị hàng ngàn ánh đèn chiếu vào, vừa nóng vừa sáng quắc, bất giác mồ hôi thấm ướt đầy tay.
“Vâng, là vầy. Tài liệu về trao quyền sở hữu và những cái liên quan đến chuyến công tác ngày mai tôi đã làm xong rồi, anh có muốn kí liền không? Ngày mai đi công tác rồi, tôi sợ nếu có sai sót gì thì không kịp sửa…”
Thẩm Bị thấy Tiểu Kiều quả thật quá hiểu lòng người! Bữa cơm này ăn chẳng thoải mái, anh muốn tháo chạy từ lâu rồi, cú điện thoại này vừa khéo cứu mạng anh!
“Được, cô để vào phòng làm việc cho tôi đi, lát nữa tôi sẽ về kí.”
“Dạ vâng!” Trên mặt Tiểu Kiều xuất hiện nụ cười mỉm mà ngay cả cô cũng chẳng nhận ra, giọng điệu thoải mái nhẹ nhàng, Thẩm Bị không hề giận, mà hình như còn vui mừng nữa! Hóa ra cô hiểu nhầm rồi, “Vậy tôi để lên bàn làm việc của anh đợi anh về kí nhé.”
“Được, tôi về ngay đây.” Thẩm Bị ngắt máy, nhìn lão thủ trưởng, che giấu cảm xúc trong lòng.
Chu Tư lệnh chẳng đoái hoài gì đến anh, thong thả gắp thức ăn. Thế nhưng sự rẻ rúng này lại mang đến sự uy hiếp và chèn ép vô hình cho anh. Thẩm Bị rót rượu nói: “À… ờ… công ty… có việc gấp. Con phải… về đó một lát đã.”
“Được, đi đi!” Ông thoải mái đồng ý. Tôn Nam Uy ngẩn ra, không thể thả người được đâu! Tình tiết cụ thể còn chưa kể rõ nữa mà! Nhưng Thẩm Bị chẳng nhúc nhích, vẫn ngoan ngoãn ngồi đó.
Ông lão thở dài: “Ôi, bây giờ bọn bây giàu có rồi, đều là người bận rộn cả. Chỉ có hai ông bà già này nhàn rỗi thôi!” Lão thủ trưởng đứng dậy, “Giỏi đấy! Anh đi đi, tôi chẳng dám làm phiền anh nữa đâu! Cú điện thoại vừa rồi là cô thư kí nhỏ bé gọi đến chớ gì? Đi đi, đi nhanh lên nào! Tôi già rồi, chẳng hiểu nổi bọn trẻ các người đâu. Muốn yêu đương thế nào thì yêu đương đi! Văn Văn, các con từ từ ăn nhé.”
Thẩm Bị vội vàng đứng dậy: “Sếp à, không phải đâu! Ôi, phải! Đúng là Tiểu Kiều gọi đến, nhưng quả thật là vì công việc mà!”
“Ồ? Vậy hả, có việc à! Có việc gấp đến mức chưa ăn hết bữa đã muốn đi rồi à? Anh nhìn đồng hồ thử đi, từ lúc anh tan làm đến giờ là mấy tiếng, ghế còn chưa ngồi nóng nữa! Anh bảo Tiểu Quân vừa mới mất, không muốn nói đến hôn nhân! Không nói thì thôi, thế cái cô thư kí kia là sao hả? Anh bảo anh và người ta chẳng có gì cả, người ta cũng cho là thế chắc?”
Ông lão nổi nóng: “Thẩm Bị ơi Thẩm Bị, bình thường con thông minh lắm mà, sao vừa có chuyện liên quan đến phụ nữ là con như thằng bị đao thế hả? Con làm ta thất vọng quá!”
Thẩm Bị bối rối, vội nói: “Lão thủ trưởng, ông nói con phải làm gì đây! Hay là… …, con, con cưới Thảo Thảo về, điều Tiểu Kiều đi!”
Mặt lão thủ trưởng đỏ bừng, bực bội nói không ra lời: “Mày, mày, mày…” nói liên hồi mấy chữ mày, “Mày cút ngay!” Nói xong, ông lão giận rung trời đi vào thư phòng, đóng sầm cửa lại.
Thẩm Bị nhìn theo bóng Chu tư lệnh, oan ức vô cùng. Quay đầu lại nhìn ba người còn đó, ba người chẳng hẹn mà cùng quay nhìn sang hướng khác, anh hậm hực lấy chìa khóa xe đi về!
Tiểu Kiều dọn dẹp phòng làm việc sạch sẽ, xếp tài liệu theo số thứ tự rồi đặt ngay ngắn trên bàn làm việc của Thẩm Bị. Cầm khăn lau điện thoại, cười ngọt ngào.
“Tút tút” vô tình ấn vào phím số, Tiểu Kiều vội đặt điện thoại vào đúng vị trí. Thình lình nhớ ra điện thoại này có chức năng lưu số cuộc gọi, ma xui quỷ khiến, cô ấn vào phím tra, một dãy số quen thuộc đập vào mắt. Lại next next, hình như Thẩm Bị gọi vào số này nhiều nhất!
Đúng rồi! Tiểu Kiều nhớ ra sáng sớm nay cú điện nhầm số kia chính là số này, chỉ là bốn con số cuối không giống mà thôi!
Bây giờ mới nhớ, giọng nói đó giống như nhái vậy!
Tiểu Kiều cảm thấy như có thứ gì đó đang bóp chặt tim cô. Khẩu âm của cô gái nghe máy tối qua và cú điện thoại giả giọng sáng nay, rồi tần suất Thẩm Bị gọi vào số điện thoại đó, cô nhìn chằm chằm dãy số đó như kẻ thần kinh. Các khách hàng của Thẩm Bị cô đều biết, cái cô muốn tìm chính là cô gái xa lạ kia và cả chủ nhân số điện thoại thường dùng này!
Tìm ra rồi!
Tay Tiểu Kiều phát run, xé tờ giấy note viết vào. Tiếng thang máy ting toong truyền đến từ bên ngoài, Tiểu Kiều lật đật sắp xếp lại mọi thứ rồi ra khỏi phòng. Chưa kịp về chỗ ngồi thì Thẩm Bị đã bước đến: “Tiểu Kiều? Trễ rồi mà chưa về nữa hả?”
“Vâng, chẳng phải đang đợi anh sao? Lỡ như nội dung có sai sót thì tôi có thể sửa ngay.” Tiểu Kiều giả vờ, Thẩm Bị nghi ngờ nhìn cô, rồi đẩy cửa vào phòng làm việc của mình, cửa không đóng.
“Có ai đã vào đây à?” Thẩm Bị vừa nghĩ lại sực nhớ ra là Tiểu Kiều vừa vào để tài liệu lên bàn, nên anh chẳng nghi ngờ nữa.
“Phải rồi, Tiểu Kiều.” Thẩm Bị nhớ đến một chuyện, “Cô về nhanh đi. Trời tối rồi không an toàn đâu, mấy xấp này tối nay tôi sẽ xem, mai rồi tính tiếp.”
“À, không sao. Tôi ngồi đây chờ được mà, với lại, tôi cũng có vài việc…”
Thẩm Bị mất kiên nhẫn chen ngang: “Bảo cô về thì về đi! Sao mà nói nhiều thế.”
Tiểu Kiều đờ ra đó, mắt hơi cay cay. Thẩm Bị cũng cảm thấy mình không đúng, liền nhẹ giọng: “Đi đi, không cần tăng ca đâu. Tôi cũng về đây.” Dứt lời, anh bèn vào phòng làm việc, lấy tài liệu bỏ vào túi công văn rồi đi ra ngoài. “Đi thôi!”
Tiểu Kiều tủi thân, vội vàng quay đầu thu dọn đồ đạc.
“Tôi đưa cô về!” Thẩm Bị bấm nút xuống tầng hầm.
“Không cần đâu!” Tiểu Kiều thình lình lên tiếng, ấn tầng một.
Thẩm Bị nhìn cô, lỗ tai trắng bóc đã đỏ hồng, anh biết mình đã xử sự không đúng. Chẳng qua hôm nay anh tích một bụng lửa giận, mà lửa giận này lại có liên quan trực tiếp với Tiểu Kiều. Anh thật sự không hiểu, rõ ràng chỉ là quan hệ đồng nghiệp trong sáng, anh chẳng hề vượt quá giới hạn, tại sao không thể nói rõ chứ?
Anh than vãn trong lòng, Tiểu Kiều giận dỗi mà anh chỉ nhìn thôi chứ chẳng đi dỗ dành. Không phải anh bạc tình mà anh hoàn toàn chẳng nhận ra Tiểu Kiều đang làm cái gì cả! Tiểu Kiều cất bước ra khỏi thang máy, Thẩm Bị muốn ngăn cản nhưng không kịp. Thẩm Bị càng sầu não hơn, người khác không hiểu thì thôi đi, tại sao Tiểu Kiều cũng không hiểu hả!
Thật là xui xẻo mà!
Thảo Thảo xem phim xong cũng đã 22 giờ, cô ra khỏi rạp phim, mở điện thoại, vô số cuộc gọi nhỡ. Đa số là Thẩm Bị gọi đến, gần nhất là 21h45’.
Là phúc hay là hoạ, là họa thì không thể tránh khỏi. Có thể thanh tịnh được lúc nào thì hay lúc đó vậy.
Thảo Thảo bắt taxi về nhà. Mở đèn, Thẩm Bị đã về.
Chưa kịp lên lầu thì điện thoại lại reo, số gọi đến lạ hoắc: “Xin chào. Tôi là Đặng Thảo Thảo. Xin hỏi ai vậy?”
Tít một tiếng, điện thoại bị tắt. Thảo Thảo gọi lại, chờ một hồi lâu mới có tiếng cười hihi haha truyền đến.
“Vừa nãy ai gọi cho tôi vậy?”
“Ai à? Cô không biết hả? Này, tôi là người dưng đây.” Giọng đàn ông, “ Đúng lúc nghe điện thoại reo, em gái à, chúng ta có duyên đấy. Em tên gì? Muốn làm bạn không?”
Thảo Thảo cúp máy, bực mình. Có người điều tra cô thông qua IP điện thoại, lẽ nào là hồng nhan tri kỉ của Thẩm Bị?
Anh ta quá bừa bãi rồi. Tối nay… cắt đứt thôi.
Thảo Thảo hơi đau lòng, có chút không nỡ, nhưng nghĩ đến những phiền phức đó cô lại sợ hãi. Trong lúc lưỡng lự thì đã về đến cửa nhà. Cô đẩy cửa, phòng khách sáng choang, Thẩm Bị đang ngồi trên sofa hút thuốc.
Anh đã nghe thấy tiếng Thảo Thảo về nhà, nhưng anh không muốn làm gì cả. Anh sợ mình không kiềm chế được sẽ làm ra chuyện quá đáng. Hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện, nhiều đến mức làm anh choáng váng. Đương nhiên anh rất hiểu tâm ý của Tiểu Kiều, nhưng chẳng lẽ bản thân anh không thể hiện gì chắc? Suy nghĩ của Thảo Thảo rất rõ ràng, nhưng quả thực anh rất giận việc mình bị người ta tra khảo!
Thảo Thảo đặt túi xuống, bước đến trước mặt Thẩm Bị, rút thuốc lá, bật lửa, hít một hơi, cô ngồi xuống ghế sofa đối diện, im lặng không nói.
“Hôm nay… đi đâu thế?” Thẩm Bị cố gắng bảo mình phải bình tĩnh. Anh vẫn luôn bình tĩnh, cho dù bị nhốt trong vòng vây thế nào anh cũng có thể bình tĩnh tìm đường lui. Nhưng đây không phải vòng vây, đây là vòng lẩn quẩn! Ngoài anh ra, mọi người đều biết rõ! Nhưng, anh đã làm sai chỗ nào?
“Rạp chiếu phim.” Thảo Thảo lấy vé xem phim ra, “Bảy mươi mốt tờ, còn là vé Vip, mắc chết đi được!” Cô thử nhẹ giọng, muốn từ từ vào đề.
Nhưng Thẩm Bị chẳng để mình bị xoay vòng, mà rất dứt khoát, hành động mau lẹ.
“Sao không đến nhà Chu tư lệnh?” Giọng anh nghiêm túc.
“Em không muốn đi!” Thảo Thảo trả lời thẳng thắn.
Thẩm Bị cứ ngỡ cô sẽ tìm lý do thoái thác, dù sao đó cũng là lẽ đương nhiên. Nhưng Thảo Thảo lại nói thẳng: “Không muốn đi thì không đi thôi. Gọi điện cho anh thì… trợ lý bắt máy. Em nhớ anh không muốn người ta biết mối quan hệ của chúng ta, cho nên thôi. Sau đó bận quá, nên quên mất. Phải rồi, sao rồi? Tiểu Văn ổn chứ?”
Thảo Thảo nói giống như đây là chuyến đi thăm hỏi thông thường vậy, nếu hôm nay Thẩm Bị không bị tra khảo, anh cũng sẽ nghĩ thế, nhưng anh bị tra khảo, chỉ có một mình. Ngọn lửa vô danh đột nhiên bốc cháy.
“Tại sao không muốn đi?”Anh rít một hơi thật mạnh, Thẩm Bị đi thẳng vào vấn đề.
Thảo Thảo đã suy nghĩ rất kĩ càng, không phải cô sợ sự nghiêm khắc của anh, chỉ là không biết nên nói với anh thế nào. Chần chừ hồi lâu cô mới nói: “Đi rồi nói gì? Nói em là tình nhân của anh ư? Nói em cầm tiền của anh, cung cấp dịch vụ bạn tình cho anh, chúng ta là quan hệ tiền bạc sòng phẳng, giao dịch rõ ràng, bảo mọi người đừng hiểu lầm ư? Hay giả vờ đức hạnh, nói với mọi người rằng em là bạn sống chung, là đối tượng kết hôn của anh?” Thảo Thảo cay nghiệt nói thẳng, giọng hơi cao.
Thẩm Bị nghẹn lời, không biết nên đáp thế nào.
Thảo Thảo cười khổ, điếu thuốc đã hút một nửa, hơi choáng, lúc này hút mạnh một hơi: “Anh có muốn cưới em không?”
Thẩm Bị trừng mắt nhìn Thảo Thảo, quai hàm giật giật, hồi lâu sau mới nói: “Nếu em muốn!”
Thảo Thảo lắc đầu: “Thôi đi, em thấy bây giờ rất tốt. Thẩm Bị, em biết chuyện của Tiểu Quân đã đả kích anh, nhưng mong anh hãy bớt bi thương. Còn những cái khác nữa, anh đừng nghĩ nhiều, em rất rõ bổn phận của mình.”
Bổn phận? Thẩm Bị nhớ đến một nghi hoặc mà anh đã muốn hỏi từ lâu. Nhưng lúc này Thảo Thảo đã đứng dậy đi vào phòng ngủ, Thẩm Bị kéo cô lại hỏi: “Em đã từng làm tình nhân của người khác rồi à?” Đôi mắt anh hung ác giận dữ.
Thảo Thảo hình như bị kinh ngạc, lùi về sau một bước, quan sát Thẩm Bị một lúc. Rồi vung tay tát anh thật mạnh, “Bốp”, cái tát làm Thẩm Bị ngẩn ra, mặt nóng rát.
“Đau không?” Thảo Thảo dùng hết sức mình, mặt mày trắng bệch, “Anh cảm thấy trước đây em đã tát ai chưa?”
Cô đẩy Thẩm Bị ra, phẫn nộ đi vào phòng ngủ, đóng sập cửa cái rầm, ôm ngực thở dốc. Nghỉ một lúc, cô mới lảo đảo ngã xuống giường, nước mắt từ từ chảy ra.
Hóa ra trong mắt anh ta, mình lại là kẻ chung chồng với người khác! Mẹ nói không sai: Mình tự sỉ nhục mình, sẽ bị người khác làm nhục.
Tự tìm mà, đều là tự mình chuốc lấy!
Cửa vang lên hai tiếng rồi im bặt.
Thảo Thảo vùi đầu vào gối lặng lẽ khóc. Mép giường trũng xuống, có người nói: “Đừng khóc, người bị đánh là anh mà, sao em lại khóc dữ dội đến thế!
Thảo Thảo bật người ngồi dậy, nhìn ra cửa, rồi lại nhìn Thẩm Bị đang ngồi trước mặt: “Sao anh vào được?”
Trong tay Thẩm Bị cầm ghim kẹp giấy màu bạc: “Mở cửa vào.”
Thảo Thảo nổi sùng, Thẩm Bị rút khăn giấy trong cái hộp ở đầu giường đưa cho Thảo Thảo: “Xin lỗi em, làm em khó chịu rồi!”
Con người đa phần đều thích ăn mềm không ăn cứng, Thảo Thảo vừa mới bị ức hiếp xong cũng chỉ thấy ngột ngạt, gượng ép mình. Giờ Thẩm Bị xin lỗi cô, cứ như vòi nước tắt nghẽn đột nhiên chảy thông trở lại, òa một tiếng, Thảo Thảo nằm xuống giường khóc dữ dội hơn.
“Tối qua là anh khóc, hôm nay lại là em. Sao chúng ta giống vòi nước mắt thế?” Thẩm Bị cười khổ, cũng không biết do cố tình hay sao mà anh còn nói đùa nữa. Thảo Thảo vừa nghe thấy liền cười, xong bị sặc.
Ho hồi lâu, cô gắng gượng ngồi dậy, không khóc cũng chả cười. Sau đó mới nói: “Không phải do anh tự chuốc lấy sao!” Nói kiểu này hình như hơi mờ ám lại còn hơi nũng nịu nữa. Thẩm Bị nhìn Thảo Thảo, cười ha ha. Thảo Thảo còn muốn nghiêm mặt, nhưng bị anh cười đến mức không nghiêm túc nổi, thế là giơ tay đánh anh, bị Thẩm Bị tóm được, hai người té nhào xuống giường: “Được rồi, đừng khóc nữa! Anh bị lão thủ trưởng mắng cho thúi đầu rồi, còn bị em tát nữa chứ, em có xui xẻo như anh không?” Thẩm Bị cầm tay Thảo Thảo đặt trước ngực, nhìn Thảo Thảo chăm chú nói. Có trách móc, lại có chút cưng chiều, đến cả anh cũng không rõ mình muốn làm gì tiếp theo nữa.
“Đáng đời!” Thảo Thảo cười, mắng, “Ai kêu anh không làm người tốt!”
“Haizzz! Người tốt, trước đây anh là người tốt đó chứ. Kết quả nhà tan, cửa nát.” Thẩm Bị lăn qua nằm ngửa, “Sau khi xuất ngũ anh đã từng thề rằng sẽ không làm người tốt nữa!”
Thảo Thảo nằm bên cạnh anh, duỗi thẳng người, vuốt nếp nhăn trên áo anh, “Ừ, Người tốt sống không lâu.”
“Còn em? Thảo, em chưa từng kể chuyện của em!” Thẩm Bị nằm nghiêng, chăm chú nhìn Thảo Thảo.
Thảo Thảo né tránh ánh mắt anh: “Chẳng có gì cả, chồng ngoại tình rồi ly hôn thôi. Em vốn là bà chủ trong gia đình, chẳng biết gì cả. Cho nên mới muốn làm những việc đó.”
Thẩm Bị nhìn cô, anh hiểu cô vẫn không muốn nói, ừ, không muốn nói thì thôi, anh cũng chẳng ép. Thầm thở phào, hóa ra Thảo Thảo không phải… “Ôi, thế sao em biết nhiều thứ về chuyện tình nhân thế?” Thẩm Bị vẫn không quên chuyện này.
Thảo Thảo bực mình, đẩy anh: “Anh không xem ti vi cũng nên đọc sách chứ, tình nhân đầy đường ra đó, ai mà không biết chứ!”
À há! Thẩm Bị xấu hổ, anh cũng có nghe đồn, bây giờ xem ra, có thể chuyện anh “nghe nói”, hơn phân nửa đều là chuyện thường tình. Anh cười he he.
Thảo Thảo bó tay, mắng “đồ đần”, rồi bước xuống giường đi tắm.
Thẩm Bị giơ tay kéo cô, ngồi dậy: “Thảo, làm bạn gái anh nha?”
Thảo Thảo cảm giác được lòng bàn tay đầy mồ hôi, không biết là của mình hay của anh: “Anh, anh điên hả? Có gì khác đâu? Chẳng lẽ anh phá sản nên không bao nổi em?” Thảo Thảo gạt mạnh tay anh ra rồi chạy vào phòng tắm.
Tim đập thình thịch, cái tên Thẩm Bị này uống lộn thuốc rồi sao! Nhìn dáng vẻ của anh… Thảo Thảo hoảng loạn nằm trong bồn tắm, ngâm đầu trong đó chẳng buồn nghĩ gì nữa!