Dịch: Phạm Thu Vân | Beta: Ngọc Nguyễn
Thảo Thảo chủ động làm Thẩm Bị hơi khó hiểu, nhưng anh chẳng còn tâm trạng đâu để tìm hiểu tâm tư của Thảo Thảo. Lúc này, anh chỉ muốn phát tiết tình cảm của mình, nỗi oán hận và giận dữ đã tích tụ lâu ngày từ từ được giải phóng trong từng đợt cao trào. Thảo Thảo nằm ngang trên giường, đầu tóc rối bời, vệt nước mắt loang lổ trên khuôn mặt xinh đẹp. Đối với cô, cao trào qua đi là nỗi trống rỗng chẳng hề thay đổi. Thẩm Bị vĩnh viễn cũng không thể hiểu được, bởi anh không phải cô.
“Sao em lại khóc?” Thẩm Bị vuốt ve mặt cô, khàn giọng hỏi, mí mắt cụp xuống, chỉ muốn ngủ.
“Không biết nữa, chắc do anh quá hư hỏng.” Thảo Thảo lau nước mắt, xoay người nằm lên người anh, cô như con gấu không đuôi bám chặt lấy anh. “Ngủ thôi, nghỉ một lát!” Thảo Thảo nhéo vào eo Thẩm Bị, “Để em nằm một lát.”
Thẩm Bị không nói gì, chỉ nhếch môi trông như đang cười, khép mắt chìm vào giấc ngủ.
Đêm nay ngủ rất ngon, thẳng giấc đến sáng hôm sau, chẳng trằn trọc tí nào. Tỉnh dậy, Thảo Thảo đã không còn bên mình. Anh vươn tay sờ sờ, giường trống rỗng!
“Thảo Thảo!” Thẩm Bị ngồi bật dậy, gọi to giống như mơ thấy ác mộng.
“Hả? Sao thế!” Thảo Thảo vội vàng chạy đến, xém nữa thì té xuống nền nhà, “Sao thế anh?”
Thẩm Bị cảm thấy mình làm quá thì xấu hổ cười, vò đầu không nói gì.
Thảo Thảo không thấy gì khác thường, liếc anh, bảo: “Mau dậy đi, còn đi làm nữa, hôm nay anh có tập thể dục không?”
“Mấy giờ rồi?” Thẩm Bị trần truồng bước xuống giường, Thảo Thảo xấu hổ quay mặt đi, đáp: “Tám giờ.”
“Em sợ cái gì, đâu phải chưa thấy đâu, còn giả vờ thục nữ gì chứ!” Thẩm Bị cười nhạo Thảo Thảo rồi ung dung bước vào phòng tắm. Khi anh đến trước cửa phòng tắm, Thảo Thảo mới sực nhớ, bèn vội đưa khăn tắm cho anh.
Cô cười gượng, hồi ức và sự hối hận cũng từ từ trôi qua.
Vào công ty, “Boss BBC” Tôn Nam Uy đã lượn quanh bàn làm việc của Thảo Thảo ba vòng. Nhìn thấy Thảo Thảo đi vào thì cười he he, mắt híp lại thành một đường.
Thảo Thảo khoát tay trước khi anh ta mở miệng: “No comments!” Rồi lách người đi vào phòng làm việc, không quan tâm đến phản ứng của anh ta.
Tôn Nam Uy nói: “Đừng thế mà! Tối nay Tiểu Văn mời cô và Thẩm Bị đến nhà chú của cô ấy ăn cơm đấy.”
Thảo Thảo sững sờ, sao nhanh thế?
“Tôi không thể đi cùng Thẩm Bị, tối nay bận rồi, không đi đâu.”
“Chả sao cả, tôi đã hủy hết công việc ngày hôm nay giúp cô rồi.”
“Tôi phải thi.”
“Đã xong từ tuần trước rồi mà, Thảo Thảo, cô đừng cố né tránh đó nha!”
Mẹ nó, còn “đó nha” nữa chứ!
“Tôi...”
“Chắc chắn Thẩm Bị sẽ đi.” Tôn Nam Uy nói tiếp, “Chu Tư Lệnh là ân nhân cứu mạng của anh ấy, anh ấy dám không đi sao. Với lại, bữa xem mắt lúc trước là do chính ông ấy trực tiếp yêu cầu đấy, nói gì thì nói cũng nên cảm ơn người ta một tiếng chứ!”
“Tôi với Thẩm Bị không phải như mọi người nghĩ đâu.”
“Dẹp, đã thế rồi còn có gì khác nữa! Nói thật, Tiểu Văn đã điều tra rồi, bảo vệ ở tiểu khu, rồi bảo vệ trên lầu, nhân viên trực thang máy ở tầng đó, còn có camera ở bãi đậu xe, tất cả đều chứng minh buổi tối Thẩm Bị vào nhà cô rồi không đi ra nữa. Nhưng mà... chuyện này đã bắt đầu từ tháng tám rồi! Bây giờ là giữa tháng chín, Thảo Thảo, cô còn muốn che giấu bao lâu nữa!”
“Ngay cả camera ở bãi đậu xe mà cô ấy cũng điều tra ư?”
“Đúng vậy, à, tôi có thẻ luật sư.”
“Làm chuyện bao đồng.” Thảo Thảo choáng váng.
“Cho nên...” Tôn Nam Uy nói, “Tôi chỉ đến để thông báo cho cô, không phải đến đợi cô quyết định.”
“Anh xâm phạm nhân quyền.”
“Đây gọi là truyền đạt, tôi không có trách nhiệm.”
“Tôi...”
“Này, cô nhanh chóng làm việc đi! Làm nhiều kiếm nhiều. Ôi, tuy có Thẩm Bị thì cô không cần phải quan tâm tiền bạc nữa, nhưng không phải cô muốn trở thành luật sư nổi tiếng sao? Làm nhiều thì có thêm nhiều kinh nghiệm, đúng không?”
Anh ta vẫn không biết xấu hổ mà khích lệ cô. Thảo Thảo ngẩng đầu căm phẫn nhìn anh ta, luật sư Tôn “véo” một tiếng đã không còn thấy bóng dáng đâu nữa!
Thảo Thảo suy nghĩ cả buổi rồi đến phòng họp, lấy điện thoại trong văn phòng gọi vào số Thẩm Bị, nhưng nghe điện thoại lại là giọng nữ!
“Xin chào, Thẩm tổng đang họp, tôi là trợ lý của anh ấy, xin hỏi có việc gì không?”
Kiều Tiểu Nhuế? Thảo Thảo vẫn nhớ giọng nói của cô ấy.
“Ủa không phải Phân Hà Nam hả? Thảo Thảo cũng không biết vì sao mình lại chuyển giọng thành tiếng Hà Nam, còn căng cổ họng để nói nữa.
“Xin lỗi, chị gọi lộn số rồi.” Bên kia vẫn nhã nhặn giữ điện thoại.
Thảo Thảo hít một hơi thật sâu, nhoài người nằm trên bàn.
Xem ra, quan hệ giữa Thẩm Bị và trợ lý rất tốt. Bày trí trong nhà, rồi ngay cả điện thoại cũng thoải mái giao cho, thật là không bình thường. Kể ra thì Quan Hạo không làm được như vậy.
Thảo Thảo cảm thấy cả người ỉu xìu, thất vọng chán chường. Tâm trạng tốt đẹp tối qua đã biến mất không dấu vết.
Thẩm Bị họp xong, Tiểu Kiều đưa điện thoại lại cho Thẩm Bị, chẳng nói thêm gì. Các giám đốc cấp dưới đều cuốn gói chạy trốn, tuy tổn thất không nhiều, nhưng rất phức tạp. Người trong viện kiểm sát vừa đi, Thẩm Bị bóp trán, hơi mệt mỏi.
“Thẩm tổng.”
Thẩm Bị ngẩng đầu nhìn Tiểu Kiều Nhuế: “Sao? Có chuyện gì?” Tiểu Quân đi rồi, Thẩm Bị phát giác mình không phải người chồng tốt, không phải người đàn ông tốt. Trước đây, không đồng ý ở cùng Tiểu Kiều là đúng, thôi thì anh đành phụ tấm lòng của cô ấy vậy. Ôi!
Tiểu Kiều nhẹ nhàng đặt bình giữ nhiệt lên bàn: “Đây là canh tôi hầm hôm qua, anh uống chút đi, tốt cho sức khỏe lắm.”
Thẩm Bị biết Tôn Nam Uy không nói chuyện của anh với công ty, lúc gọi điện Thảo Thảo cũng không nói gì. Nhìn phản ứng của Tiểu Kiều thế này chắc cũng không biết đâu: “Được rồi, cảm ơn cô!” Thấy Tiểu Kiều vẫn đứng đó, Thẩm Bị hỏi: “Còn việc gì nữa à?”
Tiểu Kiều đáp: “Cả ngày hôm qua anh không đi làm, mọi người đều quan tâm anh.”
Thẩm Bị gật đầu nói: “Cảm ơn cô, hôm qua tôi có việc nên không đi.”
“À, điện thoại cũng không gọi được. Sau đó có một cô gái nghe máy, bảo anh sẽ gọi lại. Cô ấy… có nói với anh không?”
“Ừ, nói rồi.” Thẩm Bị đáp ngắn gọn. Anh hiểu rõ Tiểu Kiều đang muốn hỏi gì, nhưng anh không muốn trả lời, bầu không khí hơi lúng túng.
“Ing…. Ing…. Ing….” Điện thoại reo, Thẩm Bị như trút được gánh nặng, nghe điện thoại. Là giọng đặc trưng của Chu tư lệnh: “Thẩm Bị phải không?”
“Vâng, lão thủ trưởng, là con.” Thẩm Bị trả lời.
“Tại sao cậu lại đưa điện thoại cho người ta hả! Cậu tưởng rằng vẫn còn trong quân đội sao, không được dùng điện thoại ư?” Ông thẳng thừng trách mắng, Thẩm Bị ngớ người.
Người bên kia hoàn toàn chẳng muốn nghe giải thích gì: “Được rồi, nói chuyện chính thôi. Tối nay đến ăn cơm, dẫn cô gái kia theo!”
Cạch, đã dập máy.
Thẩm Bị như bị sét đánh, né xa giọng nói trong điện thoại, nhếch mày cười gượng. Nhìn Tiểu Kiều hỏi: “Lúc nãy lão thủ trưởng đã gọi cho tôi à?”
Tiểu Kiều vội vàng giải thích: “Dạ, nhưng ông ấy không nói có chuyện gì, chỉ hỏi anh ở đâu, em không muốn quấy rầy anh, nên không kêu.”
Thẩm Bị nhếch mép cười, còn “hỏi thăm” nữa chứ, chẳng trách sao lại tức giận như thế!
Mà hiện giờ ông lại đang nổi nóng thế này, nói dẫn Thảo Thảo theo là có ý gì đây? Tiểu Quân vừa mới..., mình không thể đi được! Ôi, nhưng không thể không đi.
Anh muốn gọi điện cho Thảo Thảo. Tiểu Kiều nhìn đồng hồ, cười nói: “Ồ, sắp hết giờ nghỉ trưa rồi, không đi ăn thì nhà ăn không còn đồ ăn nữa. Thẩm tổng, đi cùng nhé?”
Nói là đi cùng nhưng Tiểu Kiều không chờ Thẩm Bị mà lại đi trước, giữ cửa đợi Thẩm Bị, Thẩm Bị nghĩ: Đợi chiều rồi gọi cho cô ấy cũng được mà nhỉ? Sau đó lắc đầu mỉm cười, rồi đứng dậy đi ăn trưa.
Sắc đẹp là con dao lóc xương, Thẩm Bị cảm thấy mệt mỏi.Thật ra, Thảo Thảo rất đúng, không biết vì sao cô ấy cũng không muốn kết hôn?
Buổi chiều anh gọi điện cho Thảo Thảo, nhưng cô lại khóa máy. Gọi điện đến văn phòng thì văn phòng nói cô đã đi đàm phán rồi. Tôn Nam Uy cũng đi, Thẩm Bị không biết làm sao, chỉ có thể cúi đầu ủ rũ. Thật ra, chỉ cần Thảo Thảo không để ý, anh cảm thấy thừa nhận chuyện hai người qua lại cũng không có gì xấu!
Chu Tiểu Văn là một cô gái mạnh mẽ, muốn làm việc gì nhất định sẽ đi làm liền. Chẳng màng thời gian… có kịp hay không. Hôm qua nghe bà tám Tôn thuật lại tình hình, thế là ba chân bốn cẳng chạy đến dưới lầu Quốc Mậu, nghe rõ kĩ càng toàn bộ quá trình, gồm cả thời gian hôn bao lâu. Sau đó, cô nàng và Tôn Nam Uy nhìn nhau ngầm hiểu, từng người trở về chuẩn bị tỉ mỉ.
Buổi chiều Tiểu Văn có tiết học, phải làm bảng phân tích án lệ, cho nên không thể không đi. Tôn Nam Uy còn có công việc, cũng không thể không quản lý. Mãi đến bốn giờ sáng, Tiểu Văn muốn thể hiện sự quan tâm hết lòng, thế là hăng hái gọi cho Tôn Nam Uy, hai người mờ ám lén lút tìm vào khu Thiên Thông Uyển, nhảy tới nhảy lui cũng chẳng có ai ra hỏi bọn họ đến để làm gì.
Nhưng mà, lại có cậu trực ca cung cấp “tình hình”, nói rằng Thẩm Bị ở lầu 20 đã khá lâu rồi. Hai người khởi động trí tưởng tượng, thậm chí còn kết luận hai người này đã bí mật kết hôn.
“Hừm, Thẩm Bị không muốn tặng lễ cho bà mối hả?” Tiểu Văn cực kỳ tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng. Tối qua cô ấy đã kể tất cả cho chú nghe rồi, bây giờ cô ấy phải thêm dầu vào lửa cáo trạng với chú!
Tôn Nam Uy hả hê cười trên nỗi đau của người khác, mới sáng sớm đã đi làm, làm Thảo Thảo sợ đến mức tinh thần rối bòng bong, thậm chí còn lén lút gọi điện thoại! Khẳng định có vấn đề!
Xế chiều, sau khi cuộc đàm phán kết thúc, Tôn Nam Uy bảo Thảo Thảo đi cùng mình, dù sao cũng phải đi mà.
Thảo Thảo cúi đầu thu dọn đồ đạc, từ tốn nói: “Tôi có hẹn với Thẩm Bị, anh ấy sắp đến đón rồi, hơn nữa tôi còn có đồ đang để trong văn phòng, nên phải quay về lấy.”
Tôn Nam Uy không nghi ngờ gì, vả lại còn phải đi đón Tiểu Văn nữa, không thuận đường về văn phòng, nên không đi với Thảo Thảo. Thảo Thảo nhìn xe của Nam Uy đi xa mới vẫy tay gọi taxi, lưỡng lự hồi lâu mới nói: “Bác tài, đến rạp phim Hoa Tinh.”
Tôn Nam Uy đến nhà họ Chu, vừa vào cổng đã ngẩn ra. Thẩm Bị đã đến rồi, sao anh ấy có thể chạy nhanh hơn mình được chứ?
“Ủa! Thẩm tổng, sao nhanh thế? Thảo Thảo đâu?” Tôn Nam Uy cảm thấy không ổn.
Thẩm Bị kinh ngạc nói: “Không phải đi cùng anh sao?”
Chu Tư Lệnh đứng lên nhìn họ, hỏi: “Hai cậu đứng đây làm gì hả?”
Thảo Thảo đến rạp chiếu phim, xung quanh không có ai, cũng không biết đang chiếu phim gì, tiếng Anh huyên thuyên lúc trước có thể nghe hiểu, lúc này hơi không quen. Cô nhét bông gòn vào tai, che lỗ tai, che đầu lại. Chẳng còn nghe thấy gì cả.
Rạp chiếu phim có thiết bị chống nhiễu sóng, cô rút điện thoại ra, tín hiệu rất yếu. Thảo Thảo thở dài một tiếng: Vậy cũng hay! Dù phải công khai cũng đừng bảo cô phải đi đối mặt. Thẩm Bị bị áp lực chèn ép sẽ thừa nhận điều gì? Thảo Thảo nghĩ: thừa nhận không quan trọng, quan trọng là trong lòng nghĩ thế nào. Mình cần gì phải làm điều thừa thãi, nghe những điều vô vị chứ?
Thảo Thảo không muốn gánh nhiều nghi ngờ và quan hệ như thế, cũng không muốn giải thích nghi ngờ với người khác, cô chỉ muốn hưởng thụ chút hoan lạc thể xác. Ngoài cái đó ra, cô chẳng có yêu cầu gì, cũng chẳng có nghĩa vụ nào!
Lúc này, không khí ở nhà họ Chu hơi náo nhiệt. Tôn Nam Uy vội tỏ rõ lập trường: “Sáng sớm nay con có nói với Thảo Thảo rồi. Cô ấy nói đã gọi cho Thẩm tổng. Chiều nay con bảo để con chở cô ấy đi, mà cô ấy nói đã hẹn Thẩm tổng cùng đi, cho nên con mới không chở cô ấy!” Càng nói càng oan, Nam Uy cao giọng kêu oan với mọi người, trọng điểm là dáng vẻ giận dữ của Chu Tiểu Văn.
Thẩm Bị nghĩ: Thảo Thảo gọi điện cho anh ư? Sao anh không biết? Điện thoại đâu có tắt nguồn. Nghĩ đến đây, Thẩm Bị thở dài, chắc chắn Thảo Thảo có gọi, có điều Tiểu Kiều nghe máy. Cái cô Tiểu Kiều này càng ngày càng quá đáng rồi.
Thẩm Bị lấy điện thoại ra kiểm tra nhật ký cuộc gọi. Sáng nay lúc anh đi họp thì có điện thoại ở văn phòng Thảo Thảo gọi đến. Lúc đó cuộc họp vẫn chưa bắt đầu!
“Hừ!” Cả đời ông cũng chẳng thể hiểu nổi tình cảm của tụi trẻ. Dù ông ghét bỏ nó, mỗi lần xem là mắng chửi liên tục, nhưng bây giờ ông lại dựa theo phim ảnh mà xem Thẩm Bị như “công tử đa tình” bắt cá hai tay. Hai cô gái phải đấu đá lẫn nhau cô sống tôi chết để tranh giành, điện thoại chỉ là chuyện nhỏ!
Thẩm Bị nghe tiếng hừ lạnh của lão thủ trưởng mà mồ hôi chảy ròng, vội vàng gọi cho Thảo Thảo.
“Số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được. The number you dialed....”
“Thảo Thảo tắt máy rồi.” Thẩm Bị hết cách, đành bỏ điện thoại xuống.
Thảo Thảo dứt khoát thật, đẩy anh ra xử lý cục diện rối rắm chẳng nể tình chút nào.Cũng đúng thôi, là do anh đề nghị mà, đương nhiên chính anh phải giải quyết rồi.
Thức ăn được mang ra, hơi nóng nghi ngút, nhìn rất phong phú ngon miệng. Thế nhưng, lão thủ trưởng và vợ, Tôn Nam Uy và Chu Tiểu Văn, bốn người đều nhìn Thẩm Bị. Thật là vô lương tâm mà---
Lòng Thẩm Bị loạn cào cào cả lên, bứt rứt nói: “À, con và Thảo Thảo đang quen nhau, chưa kịp nói với mọi người.”
Ôi, nói ra thoải mái thật. Thẩm Bị cảm thấy rất đúng, nam chưa cưới nữ chưa gả, tuy sống chung có hơi vô trách nhiệm, nhưng chẳng phải người ta đều làm thế ư. Với lại, anh cũng có cảm tình với Thảo Thảo nữa...
“Quen nhau?” Lão thủ trưởng hùng hổ hăm dọa: “Quen nhau, anh đến nhà người ta ở hả? Ở lì suốt đêm không về được bao lâu rồi?”
Thẩm Bị không biết Tiểu Văn đã điều tra, nhưng lão thủ trưởng nói thế chắc chắn không phải nói vơ nói bậy. Anh quyết định im lặng. Chẳng lẽ hai người chỉ đơn thuần đắp chăn nói chuyện phiếm? Đến cả anh cũng chẳng tin nữa là!
Im lặng là thừa nhận! Lão thủ trưởng sầm mặt: “Anh định làm thế nào với con gái nhà người ta hả?”
Con gái? Tôn Nam Uy suýt phì cười. Tiểu Văn vội đá chân Nam Uy một cái.
Thẩm Bị cười khổ: “Lão thủ trưởng à, Thảo Thảo không còn là con gái nữa rồi.”
Rầm! Chu Tư Lệnh tức giận. Ông đập bàn một cái, nói to: “Không phải con gái cũng không thể làm càn! Nói, anh và cô trợ lý có quan hệ thế nào?” Lão thủ trưởng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép!
Vốn dĩ sợ anh đi sai đường nên mới mai mối khắp nơi cho anh, kết quả Thẩm Bị lại ăn sạch con người ta, lại còn bắt cá hai tay! Cậu ta sa đọa nhanh quá!
Thẩm Bị thật oan uổng! Anh cũng từng có suy nghĩ đó nhưng là từ lâu trước kia rồi: “Không có quan hệ gì cả, chỉ là đồng nghiệp thôi, cấp trên và cấp dưới ấy. Điện thoại của con là của công, cô ấy là trợ lý của con, vì rành việc nên con đưa cho cô ấy để kịp thời xử lý các việc xảy ra. Con có những thứ mờ ám đâu chứ!” Nói xong, Thẩm Bị hơi tức. Anh đuối lý chuyện của Thảo Thảo, nhưng chuyện này anh lại rất đúng lý đúng tình đó nha!
“Ngụy biện” - Lão Tư lệnh nói: “Văn Văn đã điều tra cả rồi, nhà ở khu Vạn Quốc Thành của anh là mua cho cô trợ lý đó, công ty thiết kế nói toàn bộ thiết kế nội thất trong nhà đều do cô ta phụ trách. Mà cô gái đó cũng thường đến chỗ anh, trai đơn gái chiếc ở cùng nhau suốt ngày trong đó, có thể làm ra việc gì tốt hả?”
Thẩm Bị liếc nhìn Tiểu Văn, mắng thầm cô xen vào làm gì! Rồi nhớ ra Tiểu Văn là bạn học của Thảo Thảo. Chẳng lẽ Thảo Thảo bày mưu? Thảo Thảo muốn … lên làm chính thất sao?
Thẩm Bị bất chợt nghĩ ra từ này, nhưng ngay sau đó liền bác bỏ ngay. Không, Thảo Thảo không phải loại người đó, tính cách của Thảo Thảo vừa đơn giản, lại lười nhác, sẽ không làm nổi mấy cái chuyện rắc rối này đâu.
Cách nghĩ này làm Thẩm Bị hơi an lòng, rồi hơi thất vọng. Thực ra, ngoài kết hôn, anh nghĩ chuyện gì anh cũng có thể tiếp nhận cả.
“Lão thủ trưởng, con và Kiều Tiểu Nhuế thực sự không có quan hệ gì hết. Căn nhà đó là con thuê của công ty, bây giờ con đã chuyển đến chỗ Thảo Thảo, ngày mai đến công ty con sẽ trả lại căn nhà đó. Con đã mua một căn nhà khác, cuối năm giao nhà, là con tự móc tiền túi của mình ra mua, tuyệt đối không dính líu gì đến quốc gia. Còn hôn sự của con và Thảo Thảo, Tiểu Quân vừa mất, nên tạm thời con không muốn nói đến việc này.”
Vậy chẳng lẽ lần sau sẽ bàn đến ư? Ông đang muốn hỏi thì bà vợ đụng ông một cái, ông hậm hực ngậm miệng. Bà vợ xoa dịu bầu không khí: “Nào nào, ăn cơm đi, nguội rồi kìa. Thẩm Bị, dù con kết hôn hay không cũng nên dẫn cô gái đó đến đây. Hai ông bà già này chưa được gặp cô gái đó, dẫn người con vừa ý đến để ông bà Chu giúp con kiểm định!”
Thẩm Bị gật đầu vâng dạ, vậy là nhẹ nhõm rồi. Anh vừa ăn vừa nghĩ: Quả thực Thảo Thảo nên đến đây một lần.