Năm Tháng Ngọt Ngào

Chương 4: Chương 4




Hồi đó, Âu Cầm còn chưa có phương pháp học cụ thể, càng không biết ý nghĩa của thứ gọi là thành tích thi cử. Ông Âu và bà Âu là người chân chất thật thà, lại không học hành nhiều, lúc Âu Cầm vừa đi học, họ giữ nguyên cách nghĩ siêu độc đáo là cứ thuận theo tự nhiên. Vì vậy sau khi khai giảng, Âu Cầm hầu như không tốn thời gian cho việc học. Do đó khi giáo viên Lưu dạy toán cho một bài kiểm tra, cô bé đã thi ra được một số điểm đẹp vô cùng, không điểm.

Đây là một đề trắc nghiệm gồm mười câu cộng trừ đơn giản trong vòng một phút, mỗi câu sai bị trừ mười điểm. Đối với kiểu chưa từng được đi học, tan trường cũng không ai dạy như Âu Cầm mà nói, bài kiểm tra này như một cực hình. Do lần đầu làm kiểm tra nên khi phát bài kiểm tra, toàn bộ lớp đều rơi vào trạng thái hưng phấn cực độ, mọi người dò hỏi điểm của nhau, thảo luận coi ai làm được một trăm điểm, coi ai kiểm tra không đạt yêu cầu. Trương Đình Đình ngồi đằng trước quay lại, dùng khuôn mặt tươi cười như mọi khi hỏi cô bé, “Âu Cầm, cậu kiểm tra được bao nhiêu điểm?”

Âu Cầm đỏ mặt, vội lấy cánh tay che điểm lại, cô bé ấp úng một hồi mới nói, “Mình... mình kiểm tra không tốt. Còn cậu thì sao?”

“Mình cũng thi không tốt, làm sai một câu, chỉ được có chín mươi điểm.” Trương Đình Đình thở dài buồn bã, “Làm sao đây, mẹ nói mình nhất định phải thi được một trăm điểm.”

Chỉ được có chín mươi điểm... chỉ được có chín mươi điểm? Chỉ được có chín mươi điểm! Câu nói này đả kích Âu Cầm tột độ, cô bé bỗng nghe thấy tên khốn nào đó ngời bên cạnh vênh váo chống tay cười nói, “Dĩ nhiên là một trăm điểm! Bài kiểm tra đơn giản như vậy, mẹ tôi dạy từ lúc tôi học lớp chồi!”

Giữa lúc Âu Cầm chịu đả kích nặng nề lần nữa, mất hết ngôn ngữ thì người nào đó bên cạnh bỗng lướt qua “biên giới” giật lấy bài kiểm tra mà cô bé đang che kín mít. Người nào đó cười ha ha, hét to ngạc nhiên, “Cậu thi được không điểm? Ố ô, còn bảy câu chưa làm. Ủa lẽ ra phải âm bảy mươi điểm chứ? Sao lại không điểm được nhỉ?”

“...” Âu Cầm sững sờ nhìn Lâm Vũ Hiên khoái chí vung vẫy bài thi của mình, tuy cô bé không biết cái gì là “âm” bảy mươi điểm, nhưng cô bé tuyệt đối nghe ra vẻ cười nhạo trong giọng nói cậu ta. Thấy bạn bè trong lớp dồn hết sự chú ý vào bản thân, Âu Cầm cũng lúng túng hiểu thế nào là “tìm lỗ nẻ chui xuống”, cô bé chỉ còn biết khóc nức nở nhào về Lâm Vũ Hiên, “Trả lại cho tôi!”

Lâm Vũ Hiên nghiêng người, Âu Cầm chộp được một góc bài kiểm tra. Một tiếng “roẹt” vang lên, bài kiếm tra của cô bé rách thành hai nửa. Âu Cầm run rẩy cầm lấy một nửa bài kiểm tra còn lại, tức giận ngồi xổm xuống đất, cô bé ôm tay khóc nức nở. Gương mặt Lâm Vũ Hiên thoáng cứng lại, bởi vì cậu bé chưa bao giờ thấy Âu Cầm khóc... ít nhất, Âu Cầm không khóc trước mặt cậu bé. Tuy cậu bé từng đắc ý tưởng tượng không biết bao nhiều lần cảnh Âu Cầm giận dỗi khóc lóc nhưng bây giờ cô bé khóc thật, cậu bé lúng túng, không biết làm sao.

“Này mắt thỏ... đừng khóc mà!” Cậu bé lấy chân hích Âu Cầm ngồi chồm hổm dưới đất, “Đừng khóc, trả lại cậu, chịu không?”

Âu Cầm mặc kệ cậu bé. Trong lòng cô bé tràn ngập cảm giác xấu hổ và oán giận đến tận xương tủy Lâm Vũ Hiên, cô bé cần khóc để trút hết ra ngoài. Lâm Vũ Hiên sốt ruột, lật đật kéo tay cô bé, “Cậu đừng khóc, tôi lấy kẹo Thụy Sĩ cho cậu ăn!”

Hay thật, lúc này mà còn dám nói năng như vậy! Âu Cầm giận đến phát run, Lâm Vũ Hiên sợ hãi, “Hay... cho cậu luôn kẹo mút dâu?” Âu Cầm còn chưa kịp nhảy dựng lên đánh cậu bé, tiếng chuông báo vào học đã vang lên. Cô Lưu vào lớp, bạn bè vội vàng nhảy về chỗ ngồi của bản thân, hành động bạo lực của Âu Cầm đành phải kết thúc trong dang dở.

Cô Lưu là một bà cụ hiền hậu, mặt bà luôn hiện nụ cười ôn hòa. Khác với kiểu nói chuyện chua ngoa của giáo viên Tiểu Tôn, cô Lưu không bao giờ lớn tiếng với học sinh nhưng lần kiểm tra toán này, bà lại tức giận cực kỳ, bà nói có vài học sinh không học hành nghiêm túc, giải không hết đề kiểm tra làm bà rất buồn,... Cô Lưu không nêu đích danh nhưng đầu Âu Cầm lại cúi gằm như muốn trốn xuống dưới bàn. Cô bé cảm thấy dường như tất cả bạn học trong lớp đều đổ dồn ánh mắt vào mình. Cô bé còn thầm dùng vốn từ ít ỏi của mình trách mắng Lâm Vũ Hiên, đồng thời cũng thề, “Không được thua, tuyệt đối không được thua! Thành tích của mình tuyệt đối không được thua cậu ta!”

Sau ngày hôm đó, ông Âu vui mừng phát hiện con gái nhà mình hóa ra lại có năng khiếu học tập trời cho. Ngoại trừ lần đầu tiên thi được một trứng vịt mà thực ra ông Âu không quan tâm mấy, thì mọi lần thi sau đó cô bé đều đứng hạng nhất, làm hàng xóm ai thấy cũng hâm mộ...

Sau ngày hôm đó, tên của Âu Cầm lại được toàn bộ bạn bè trong lớp ghi nhớ lần nữa, bởi vì cô bé bỗng nhiên trở thành tấm gương học tập cho mọi người. Khi giáo viên nhìn thấy cô bé, họ sẽ cười tủm tỉm, cô bé cũng trở nên có nhiều bạn bè hơn bởi vì thành tích học tập quyết định tất cả, mọi người luôn luôn chạy theo kẻ mạnh. Nhưng hồi ấy cô bé không hề biết những điều này. Cô bé chỉ nghĩ đơn giản: “Ha ha, lần này lại thắng Lâm Vũ Hiên, ha ha ha!”

Thế nhưng có một việc cô bé không sao hiểu được: sáng sớm ngày hôm sau, trong hộc bàn của cô bé lại xuất hiện hai cây kẹo mút không rõ nguồn gốc...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.