Năm Tháng Ngọt Ngào

Chương 3: Chương 3




Khi Âu Cầm sáu tuổi, cô bé bắt đầu đến tuổi đi học.

Trước khi vào tiểu học, Âu Cầm chứa rất nhiều trông mong với tiểu học. Nhớ hồi đó phổ biến một bộ phim điện ảnh Đức tên là “Thời thiếu niên“. Một hôm, Âu Cầm chớp mắt hỏi cô giáo, “Cô ơi, lúc nào con mới được làm 'thiếu niên'?” Cô giáo trầm mặc, mười giây sau cô giáo cười nói ôn hòa, “Khi nào con là học sinh tiểu học chính là thiếu niên.”

Ôm ấp ước mơ tươi đẹp trở thành “thiếu niên”, Âu Cầm nảy sinh kha khá ảo tưởng không thực tế với tiểu học. Thế nhưng những ảo tưởng tuyệt vời ngốc nghếch này khi bước vào ngày đầu tiên của tiểu học, nói chính xác hơn là kể từ khoảnh khắc ông Âu nắm tay Âu Cầm vào lớp thì bất thình lình nát vụn. Bởi vì... bởi vì cô bé phát hiện kẻ cô bé căm ghét nhất nhất nhất đang cười hì hì ở hàng đầu tiên của lớp!

Từ sau việc quả khế, Âu Cầm đã bắt đầu tiến hành cuộc kháng chiến trường kỳ cùng Lâm Vũ Hiên. Hình thức đấu tranh song phương từ lúc đầu kéo bím tóc nhúng bùn, đánh đến tay chân mặt mũi rồi phát triển đến dùng đạo cụ phụ trợ như gián, nhện,... đe dọa tâm lý đối phương. Kỳ diệu trong “chiến dịch” này, Âu Cầm lại duy trì được cục diện thắng lợi: Nắm bím tóc? Chẳng có gì phải lo! Ngày hôm sau, cô bé bèn kêu bà Âu dẫn đi cắt tóc. Tuy rằng trước khi quyết định như vậy, Âu Cầm đã khóc thầm một hồi nhưng bùn đất thì sao? Vẻ ngoài nhìn như không thắng không thua nhưng chiều nào cô Trịnh đi dạy về nhìn thấy con trai thê thảm lem nhem bùn đất, bà giận tím tái mặt mày gào to, đến mức mà hơn mười năm sau ký ức của hàng xóm vẫn mới nguyên.

Còn chuyện gián và nhện... buồn cười! Âu Cầm ở nhà tập thể bao nhiêu năm trời, ngày nào cũng bầu bạn với sâu rắn chuột kiến thì có gì phải sợ? Khá lắm! Hôm nay bạn cho Lâm Vũ Hiên một con gián, ngày mai cậu ta sẽ trả lại bạn một con nhện lớn!

Tuy nhiên có một hôm, Âu Cầm phát hiện mặc dù bản thân dành chiến thắng ở chừng mực nào đó nhưng lại thất bại thê thảm trong “chiến dịch” lớn... “Tất cả đều là vì thế giới này quá bợ đỡ.” Rất nhiều năm sau, Âu Cầm tổng kết nguyên nhân thất bại của ngày hôm ấy.

Khi Âu Cầm còn chưa gặp ba của Lâm Vũ Hiên, cô bé nghe mẹ nói ba của Lâm Vũ Hiên học tiến sĩ ở nước ngoài. Tiến sĩ là gì? Âu Cầm lúc năm sáu tuổi không hiểu nhưng cô bé biết rất rõ... có ba học tiến sĩ ở nước ngoài đại điện cậu ta có rất nhiều đồ ăn ngon! Lại càng đại diện cậu ta sẽ dùng những món ngon này lôi kéo các bạn trong nhà trẻ! Dĩ nhiên Âu Cầm cũng quên mất, Lâm Vũ Hiên hồi ấy đáng yêu, bướng bỉnh lại kiêu ngạo là kiểu mẫu dễ được ngưỡng mộ nhất.

Mặc kệ thế nào, Lâm Vũ Hiên cũng nghiễm nhiên trở thành vua trẻ con trong chung cư, còn Âu Cầm chỉ có thể vừa thèm thuồng kẹo cao su thổi bong bóng, vừa đấu tranh trong cuộc chiến cô lập vô vị của các bạn nhỏ trong khu. Đồng thời, nỗi hận của cô bé với Lâm Vũ Hiên mỗi lúc một cuộn trào như nước sông ùa về.

Thế nhưng thằng nhóc khiến Âu Cầm căm ghét đó lại luôn phải thấy mặt. Tuy học khác lớp trong nhà trẻ nhưng đất đai có hạn, ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp, về nhà lại càng khủng khiếp, Âu Cầm đi ra ngoài mua nước mắm giúp mẹ sẽ chạm phải Lâm Vũ Hiên chơi đá bóng dưới lầu, mà Lâm Vũ Hiên bước đi ồn ào trong nhà một chút, Âu Cầm sẽ ở tầng dưới chán nản ngẩng đầu...

Ngay khi Âu Cầm tưởng tượng bước vào tiểu học sẽ bận rộn, ít nhất là ở trường không gặp mặt Lâm Vũ Hiên thì cô bé tuyệt vọng nhận ra mình sai rồi. Cô bé chẳng những gặp cậu bé, mà còn chạm mặt đều đặn mỗi ngày, lúc nào cũng gặp, từng giây từng phút đều gặp! Bởi vì Lâm Vũ Hiên trở thành bạn ngồi cùng bàn với cô bé!

“Này!” Ngày thứ hai sau khi đến trường, Âu Cầm vẽ một đường phân cách lên bàn học, cô bé tuyên bố nghiêm túc với Lâm Vũ Hiên, “Đây là địa bàn của tôi, không cho cậu lấn qua đây.”

“Đường phân cách” là trò chơi không biết phổ biến từ lúc nào của nữ sinh trong lớp, dùng để phân chia giới hạn hai bên trái phải với con trai. Thực ra con trai con gái ở độ tuổi đó, không hề có khái niệm gì về sự khác biệt giữa nam và nữ, nhưng có một loại nhận thức ấu trĩ: con trai nên chơi với con trai, con gái phải chơi với con gái! Thế là đường phân cách hợp thời sinh ra. Một tuần sau khi khai giảng, giáo viên chủ nhiệm trẻ tuổi buồn bực phát hiện toàn bộ bàn học trong lớp đều xuất hiện một đường thẳng kỳ dị được vẽ trên đó.

Đáng buồn thay Âu Cầm - người cần đường phân cách nhất nhưng cô bé lại là người cuối cùng biết đến đường này trong lớp. Mặc dù cô bé càng lúc càng tỏ ra mạnh mẽ, chiến tranh với Lâm Vũ Hiên nhưng đối mặt với những người khác, cô bé vẫn ít nói, dễ mắc cỡ, lóng ngóng vụng về. Khai giảng được một tuần, con gái trong lớp xúm lại thành nhóm, chia bè chia phái nhưng Âu Cầm vẫn cô độc một mình, không biết phải hòa nhập như thế nào với dạng sinh hoạt tập thể mới mẻ này.

Mãi đến tuần khai giảng thứ hai, Âu Cầm kinh ngạc phát hiện trên bàn của mỗi người trong lớp đều xuất hiện một đường thẳng màu trắng vẽ bằng phấn, nhờ Trương Đình Đình ngồi đằng trước, cô bé mới biết hóa ra trên thế giới này lại có một đường phân cách thần kỳ đến vậy. Cô bé mừng rỡ cầm phấn, đo đạc kỹ lưỡng, đánh dấu lãnh thổ của mình trên bàn học.

“Hừ!” Lâm Vũ Hiên khinh khỉnh nhìn đường thẳng trên bàn, cậu bé đặt cánh tay lên bàn, cố tình lấn qua đường phân cách, “Quái gở, tại sao tôi phải nghe lời thứ mắt thỏ như cậu?”

Âu Cầm tức giận lấy khuỷu tay hất cánh tay Lâm Vũ Hiên, đẩy cậu bé ra khỏi địa bàn của mình. Lâm Vũ Hiên liếc cô bé, “Cậu cũng qua tới địa bàn của tôi rồi đấy!” Cậu bé lập tức đánh cái chát vào cánh tay đặt trên đường phân cách của Âu Cầm. Tay Âu Cầm đau nhói, mắt cô bé đỏ ửng, nhưng cô bé không hề chịu thua, đạp mạnh lên chân Lâm Vũ Hiên, “Chân cậu cũng lấn qua rồi đấy!”

Cứ cậu lấn tôi đẩy, tôi lấn cậu đẩy như vậy, bạn bè đều xúm lại xung quanh dòm ngó. Đường chia cắt trên bàn đã bị tay áo của hai cậu bé cô bé bôi sạch sành sanh. Tất cả bạn học trong lớp đứng xem Âu Cầm và Lâm Vũ Hiên công kích cơ thể của đối phương. Nguyên nhân chính dẫn đến cuộc chiến cũng từ việc vượt qua đường phân cách lãnh thổ cho đến vấn đề quyền lợi như “Cậu mới lén lút lấy cục gôm của tôi bôi đi thì có“...

Nửa giờ sau, Âu Cầm từ kẻ không ai biết đến mà trở thành tâm điểm nổi bật của muôn người. Mùi vị trở thành người nổi tiếng xác thực không dễ chịu gì, cái giá phải trả là cô bé và đồ tồi nào đó cùng bị phạt đứng suốt cả buổi sáng ở cuối lớp học, đã thế còn bị giáo viên chủ nhiệm lớp Tiểu Tôn gọi vào phòng làm việc dạy bảo hơn nửa giờ đồng hồ trước mặt toàn bộ giáo viên... Đây là đoạn hồi ức vô cùng nhục nhã của Âu Cầm. Thế nhưng không giống như ngày xưa cúi đầu rơi nước mắt, mà cô bé len lén liếc xéo thằng nhóc xấu xa đứng bên cạnh. Cô bé thầm thề thốt trong lòng, “Không được thua, thua ai cũng được nhưng không được thua cậu ta!”

Có điều một ngày sau khi thề, Âu Cầm đã gặp phải trận chiến mạnh mẽ nhất trong cuộc đời.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.