Năm Tháng Ngọt Ngào

Chương 2: Chương 2




Ngày hôm sau, đùi Âu Cầm quấn chi chít băng, vết thương đã hết đau nhưng bởi vì khóc cả ngày nên hai mắt cô bé sưng vù như con thỏ. Bà Âu rất xót con gái. Trời nhá nhem tối, bà Âu bồng cô bé đi dạo vườn hoa dưới chung cư, Âu Cầm gục lên vai mẹ, ỉu xìu như cọng rau héo.

“Cô Trịnh, chào cô! Cô cũng dẫn con đi dạo à?” Âu Cầm bỗng nghe mẹ chào hỏi một người, rồi cảm thấy mẹ vỗ vai mình, “Cầm tử, đây là cô Trịnh ở lầu trên nhà chúng ta, vừa dọn đến đây hôm trước. Con mau chào cô đi.”

Âu Cầm rất buồn bực, nghe giọng nói thoải mái của mẹ, cô bé đột nhiên nổi giận, cô bé cho rằng mẹ không quan tâm đến tâm trạng hiện tại của cô bé. Thế là cô bé giận dỗi cúi gằm đầu, áp sát mặt vào vai mẹ, không chịu quay đầu lại.

“Ủa? Lớn vậy rồi, sao còn để mẹ ẵm? Đúng là không biết mắc cỡ!” Giọng nói của một cậu bé vang lên từ đằng sau, Âu Cầm chấn động, ngẩng đầu lên lập tức, tiếp đó cô bé lại nghe âm thanh ngại ngùng của cô Trịnh, “À, con của tôi, nó không biết người trên kẻ dưới! Vũ Hiên, mau chào cô đi!”

Âu Cầm quay phắt đầu bắt gặp đôi mắt đen láy quen thuộc, cơn giận của cô bé tức tốc bốc cháy. Cô bé cuộn tròn tay, giãy dụa khỏi người mẹ, tức giận lườm cậu bé. Bà Âu không để ý đến thái độ khác thường của Âu Cầm, bà cho rằng cô bé thẹn thùng như mọi khi, bèn cười nói với cô Trịnh, “Công nhận hai đứa bé này rất có duyên, ở cùng chung cư lại còn học chung nhà trẻ. Cầm Tử nhà chúng tôi rất dễ mắc cỡ, hãy chi lanh lợi như con trai của cô Trịnh thì hay biết mấy!”

“Con gái mà, hiền lành ít nói mới tốt. Thằng quỷ phá phách nhà tôi suốt ngày khiến tôi gặp rắc rối, phiền muốn chết. Đúng rồi, chị biết chỗ nào ở đây có nhà may không? Chúng tôi vừa dọn đến, không rành lắm.”

“Có, góc đường đằng trước thôi. Tôi rất rành nhà may đó! Để tôi dẫn cô Trịnh đi.” Bà Âu cúi đầu nói nhẹ nhàng với Âu Cầm, “Cầm tử, mẹ dẫn cô Trịnh đến nhà may, con ngoan ngoãn ở đây đợi mẹ.”

Cô Trịnh cười, “Vậy làm phiền chị quá!” Bà xoay người kéo tay cậu bé đứng bên cạnh, “Vũ Hiên, con đứng ở đây chơi với em, mẹ đi rồi về ngay.”

Đợi bà Âu và cô Trịnh đi xa, Âu Cầm tiếp tục nhìn cậu bé chòng chọc, hi vọng có thể sử dụng ánh mắt của mình khoét một lỗ to trên người cậu bé. Cậu bé ưỡn thẳng lưng, “Ê, sao mắt thỏ của cậu cứ nhìn tôi hoài làm gì?”

“Quả khế của tôi đâu?” Âu Cầm hỏi. Do hôm qua khóc quá nhiều, bây giờ giọng cô bé vẫn còn khàn khàn.

“Hở?” Cậu bé đánh giá cô bé một lượt, cười tủm tỉm nói, “Hi, hóa ra là cậu! Hôm nay tôi đi nhà trẻ, nghe Tiểu Điền kể hôm qua có người khóc lóc om sòm cả buổi ngoài cửa nhà trẻ là cậu hả? Quả khế của cậu do cô cho thật ư?”

“Quả khế của tôi đâu?” Âu Cầm không chịu ngừng, tiếp tục lặp lại câu hỏi.

“Dù sao đi nữa cô cũng cho cậu quả khế khác rồi, cậu còn hỏi thế làm gì? Phiền phức!” Cậu bé nhíu mày, gõ mũi Âu Cầm.

“Quả khế của tôi đâu!” Âu Cầm gào to, mọi người đứng gần đó đều giật nảy mình.

“Hôm qua, tôi đã mang trả cho cô! Mấy cô khen tôi là con nít ngoan, cho tôi luôn quả khế đó đấy!” Cậu bé hoàn toàn không để ý đến gương mặt xám xịt của Âu Cầm, gối hai tay sau đầu, cậu bé cười vô trách nhiệm, “Quả khế đó cũng ngọt, ăn ngon ghê!”

“Cậu, cậu, cậu... là đồ đểu, đồ khốn nạn!” Âu Cầm chỉ có năm tuổi hoàn toàn không biết dùng từ gì để diễn tả cơn giận đùng đùng trong lòng. Cô bé cứ lặp đi lặp lại mấy từ “Đồ đểu, đồ khốn nạn” thiếu sức sát thương. Lần trải nghiệm đau thương này đã thôi thúc cô bé vất vả luyện tập khả năng mắng người, không thô không tục thì tuyệt đối không sống sau này của bản thân.

Cuối cùng, căm phẫn, thất vọng, tủi hờn vì mất đi quả khế và nỗi hận tột cùng đối diện với kẻ đầu sỏ trước mắt khiến cô bé phát run, nước mắt tuôn như mưa rơi. Chắng biết gom góp sức lực từ đâu, Âu Cầm xông lên trước đẩy cậu bé ngã lăn quay ra đất, vung nắm đấm loạn xạ trên người cậu bé.

Đến khi bà Âu và bà Trịnh quay về, trông thấy tình cảnh hỗn loạn diễn ra ở đằng kia, khuôn mặt cậu bé bị Âu Cầm cào trầy, bím tóc của Âu Cầm lại bị kéo tung, mặt cô bé ướt sũng nước mắt, thở hởn hển. Âu Cầm thấy bà Trịnh và bà Âu khó tin nhìn cô bé và Lâm Vũ Hiên, lần đầu tiên trong đời cô bé hiểu hàm nghĩa thật sự của câu “Thiên hạ thủ vi cường”, cô bé chạy tới ôm đùi mẹ khóc thút thít, thêm mắm thêm muối kể tội Lâm Vũ Hiên. Thường ngày, cô bé chỉ nói một câu hoàn chỉnh với người lớn cũng sẽ đỏ mặt, ngày hôm nay, cô bé lại bất ngờ nói năng lưu loát, miêu tả cơn giận của mình và hành động đáng thẹn của đối phương vô cùng nhuần nhuyễn.

Ngày hôm đó, điều Âu Cầm căm ghét nhất là người đã gào lên khắp chung cư ngăn cản bà Trịnh đánh Lâm Vũ Hiên một trận dữ dội.

Ngày đó, Âu Cầm như hòa thượng Thiền Tông triệt để giác ngộ ra hai chân lý và không ngừng bổ sung hoàn thiện cho cuộc sống sau này. Đồng thời, cô bé cũng đặt bước đi kiên định đầu tiên trong quá trình chuyển từ con cừu non hiền lành trở thành con sói gian xảo.

Điều đầu tiên cô bé ngộ ra là sống phải mạnh mẽ, mạnh mẽ không cần lý do.

Điều thứ hai cô bé ngộ ra là Lâm Vũ Hiên - kẻ địch lớn nhất đời này của Âu Cầm!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.