Diệp Dao bị lôi vào kho đông lạnh, tay vẫn bị trói ở phía sau bằng sợi dây thừng chắc chắn, chân thì bị xích bằng sợi xích to, đầu sợi xích được gắn cố định với nắp ống thoát nước đã được bắt vít xuống sàn. Nhiệt độ trong đây theo Diệp Dao dự đoán từ khi bước vào có lẽ đang được hạ dần. Nếu cứ ở trong đây lâu, sẽ bị hoại tử* mà chết... Diệp Dao nằm dưới nền đất lạnh buốt, hơi thở cũng hóa khói, môi mấp máy vài câu. Cô thật sự mong chờ An Thực sẽ đến cứu mình, cô vẫn chưa nói lời xin lỗi với hắn...
*Khi các bộ phận cơ thể chịu lạnh lâu dài, máu lưu thông sẽ giảm và việc thiếu máu ấm sẽ dẫn đến các cơ bị đóng băng và vỡ ra dẫn đến việc bị hoại tử mà chết.
Diệp Dao lần đầu tiên biết đến cái cảm giác sợ chết là như thế nào. Năm năm trước, cô làm việc cật lực, bắt tội phạm nguy hiểm, lao đầu vào nguy hiểm như bầy thiêu thân là bởi vì cô không sợ chết. Đối với cô lúc đó, sống cũng được, chết cũng chẳng sao. Chỉ vì một lời của Lâm Triết đã khiến trái tim cô như chết đi, hận An Thực suốt bao nhiêu năm. Cô cố chấp như vậy là vì cái gì?
Một dòng nước ấm chảy xuống gò má nhợt nhạt trắng bệch, nóng hổi và đau buốt.
.....
An Thực lái xe trên đường vắng. Sáng sớm, khi hắn vừa nhận được điện thoại của Lâm Triết với nội dung “Hôm nay trời có vẻ lạnh nhỉ, tâm tình tôi rất tốt. Hãy đến bến cảng Thượng Hải, nơi có những container, một mình!” An Thực lập tức chuẩn bị rời đi. Nhanh chóng đến điểm hẹn khi mặt trời còn chưa xuất hiện.
Hắn bước nhanh vào khu container để hàng, Lâm Triết đứng trên một thùng hàng, hai tay đút vào túi quần, dáng đứng lịch lãm, nhìn đăm đăm vào An Thực.
An Thực bước lên tùng hàng, đứng đối diện với Lâm Triết. Giữa không gian đang tờ mờ sáng, yên tĩnh và vắng lặng, chỉ có hai người đàn ông cao lớn, khuôn mặt không chút biểu cảm nhìn chằm chằm đối phương, đứng trên dãy container. Lâm Triết cất tiếng trước “Nếu anh muốn cứu người yêu của mình thì trước tiên, đánh thắng tôi trước khi mặt trời mọc.”
“Cô ấy đâu?”
“Yên tâm, cô ta đang ở nơi, có thể xem là an toàn. Nếu như mặt trời chưa lên thì có thể xem là vậy.” Lâm Triết nhún vai.
“Mày!” An Thực nhíu mày, lao nhanh về phía Lâm Triết, gã phản ứng nhanh nhạy đỡ được chiêu thức đầu tiên, miệng nhếch lên “Nếu anh ngã xuống dưới, xem như thua!”
Lâm Triết và An Thực quả thực là hai đối thủ ngang tài ngang sức, nhiều năm qua, võ của Lâm Triết cũng đã tiến bộ rất nhiều. Gã ẩn nấp thời gian dài như vậy, vừa lôi kéo người cùng phe vừa luyện tập để chờ ngày báo thù.
An Thực vung chân đập mạnh vào vai của Lâm Triết khiến gã khuỵ xuống. Sau đó hắn lại tặng thêm một nắm đấm ngay cằm khiến Lâm Triết văng ra xa. Hắn phải nhanh kết thúc trận đấu này để cứu Diệp Dao, chắc chắn cô sẽ không an toàn như lời Lâm Triết nói. Khuôn mặt An Thực từ đầu đến cuối đều không biểu hiện khác lạ gì, chiêu thức hắn tung ra vừa mạnh, nhanh lại vừa chuẩn xác. Lâm Triết tự biết bản thân vẫn chưa là đối thủ của hắn. Trong lòng gã tất nhiên không phục, không lẽ bao nhiêu năm qua vẫn không bằng An Thực?
Theo như An Thực tính toán, mặt trời mọc chỉ còn chừng hai mươi phút nữa, trong thời gian đó, hắn phải dồn Lâm Triết đến các mép thùng hàng, hoặc dùng một cước đá hắn lăn xuống dưới đất càng nhanh càng tốt. Hắn nhận định, Lâm Triết đã tiến bộ hơn trước khá nhiều, ngay cả bản thân An Thực cũng bị Lâm Triết đánh trúng vài quyền.
An Thực quan sát thật kỹ từng cử chỉ của Lâm Triết để tìm kẽ hở, mày đẹp khẽ nhíu lại, An Thực nghiêng đầu tránh cú đấm của gã, bàn tay phải vươn thẳng, các ngón tay khép chặt, đâm thẳng vào xương sườn bên trái của Lâm Triết khiến hắn đau đớn rên lên, An Thực tiếp tục dùng chân đạp vào lưng gã, Lâm Triết nhanh chóng bay xuống đất. Gã nằm dưới đất co rúm run rẩy như kẻ bị động kinh.
An Thực nhảy xuống, tay nắm lấy cổ áo gã lôi lên ép vào container, cất tiếng “Cô ấy đâu?”
Lâm Triết vươn tay lau máu ngay khóe miệng, gã nhếch môi cười mỉa mai, không trả lời. An Thực siết mạnh hơn, gằn giọng “Thằng khốn, mày nhốt cô ấy ở đâu?”
“An Thực ơi là An Thực, vì một người phụ nữ sao? Haha... tôi nói với anh, đến một mình thì đến một mình sao?” - Lâm Triết vòng tay ra phía sau, cẩn thận nắm lấy cán súng giấu sau lưng.
“Đứng im!” An Thực cất tiếng, hắn cầm khẩu súng lục chĩa vào thái dương Lâm Triết. Lâm Triết khẽ cười, buông tay ra, thật không hổ danh là lão đại. Gã búng tay một cái, chờ đợi đàn em của mình trốn phía bên kia chạy ra, chĩa súng vào đầu An Thực, uy hiếp hắn. Nhưng xung quanh gã vẫn là một biển im lặng. Lâm Triết nhíu mày, chuyện gì đang xảy ra.
Đột nhiên phía sau vang lên giọng nói “Vậy cậu nghĩ chúng tôi để cậu ta đơn thân độc mã đến sao?”
Lăng Nghị, Phong Duật Nam cùng người của bang Nguyệt xuất hiện, tay lôi ba tên được xem là có việc nhất đối với Lâm Triết. Bọn chúng quỳ rụp dưới đất. Phong Duật Nam nói “Chúng tôi tình cờ nghe được cuộc nói chuyện của An ca, nên đã đến đây. Thế nào Lâm Triết, lâu rồi rồi không gặp!”
“Tôi xem thường anh rồi!” - Lâm Triết nói.
Lăng Nghị cất tiếng “An Thực, cứ bắn chết hắn đi. Còn ba người.” Anh quay sang ba tên đang quỳ kia “Ai nói cho tôi biết Diệp Dao đang ở đâu, tôi sẽ tha mạng, còn cho các người một số tiền lớn để xuất ngoại, thay đổi cuộc đời.”
Ba tên kia lập tức phản ứng “Tôi nói, chúng tôi nói.”
“Bọn khốn khiếp!” Lâm Triết tức giận, rút súng ra bắn vào đầu bọn chúng, gã định bắn cả vào người của Nguyệt nhưng chưa kịp bóp cò, một viên đan đã xuyên qua cổ tay, cây súng rơi xuống đất, máu phun tung tóe.
An Thực tiếp tục bắn vào hai chân gã, khuôn mặt đen lại, giọng nói trầm thấp nguy hiểm “Nói, người đâu? Nếu không, tao sẽ cho mày sống không bằng chết!”
Lâm Triết cười phá lên, cả người gã thấm đầy máu tươi “Tao sẽ cho mày thấu hiểu cảm giác bị mất người thân, đau đến tận xương tủy. Tao sẽ không cho mày gặp lại cô ta. Không bao giờ!” Lâm Triết lấy một công tắc trong túi áo, nhướn mày “Tao sẽ khiến mày hối hận cả đời.”
Lăng Nghị giật mình, vội chạy đến lôi An Thực cùng mọi người chạy ra phía xa. Một tiếng nổ vang lên giữa bến cảng, màu đỏ vàng của lửa cùng khói bay ngút trời, đúng lúc mặt trời vừa lên. An Thực muốn chạy vào liền bị Phong Duật Nam và Lăng Nghị giữ chặt. Lăng Nghị hét lên “Cậu điên rồi sao?”
“Hắn vẫn chưa nói Dao nhi ở đâu. Chết tiệt! Buông tôi ra!” Lâm Triết vẫn chưa nói cho hắn biết Diệp Dao ở đâu, không có gã, An Thực phải tìm như thế nào? Tên khốn khiếp, không được chết. Lâm Triết không được chết!!!
Với sức của An Thực, Phong Duật Nam và Lăng Nghị phải dùng hết sức mới có thể giữ được hắn. Bọn họ biết An Thực hiện tại đang nổi điên nhưng họ không thể để hắn làm bậy. Dù sao, Lâm Triết cũng đã nổ tung, có muốn hỏi cũng không thể. Dù An Thực có đau lòng hay vô vọng cũng không thể làm được gì.
“Kho đông....” Một giọng nói yếu ớt phát ra bên dưới. A Đông là người nghe đầu tiên nghe thấy. Vội gọi “An ca!”
Lăng Nghị, An Thực cùng Phong Duật Nam vội bước đến, là tên còn sót lại lúc nãy, may cho hắn là Lâm Triết bị lạc đạn, lúc gã phát nổ tên này đã dùng hết sức bò cách xa. Nhưng viên đạn bắt trúng nơi hiểm lại bị mất máu khá nhiều, e rằng khó qua khỏi. An Thực ghé sát tai lắng nghe “Kho đông.... phía Tây...của.... thành... thành... ph.. o..” Hắn trút hơi thở cuối cùng rồi nhắm mắt.
Lăng Nghị cất tiếng “Kho đông lạnh? Triệu tập mọi người gấp rút tìm kiếm.”
Người của Nguyệt nhận lệnh nhanh chóng rời đi. An Thực cũng vội vã chạy đi, gần Cảng Thượng Hải còn có một kho lạnh lớn, chắc chắn Lâm Triết đã bỏ tiền thuê một phòng. Nhân viên trong kho đang làm việc, đột nhiên xuất hiện một đám người mặc áo đen đi vào. Một quản lý cất tiếng “Này các anh kia, làm gì vậy?”
An Thực vươn tay nắm cổ áo anh, đe dọa “Gần đây có ai tên Lâm Triết đến thuê kho lạnh không?”
Quản lý run rẩy, lắp bắp trả lời “Chuyện này, phải..kiểm tra sổ sách, tôi cũng không nhớ rõ.”
An Thực không thể chờ, nếu chậm trễ cô sẽ chết vì lạnh, hắn liền ra lệnh “Lục soát!”
“Khoan đã, các anh định làm gì vậy?”
“Nếu có người bị nhốt ở trong đây, tôi sẽ cho các người khó sống.” Sau đó nhanh chân bỏ đi.
Người của Nguyệt, một số đi lục soát, một số canh chừng đám nhân viên kia. Nếu cảnh sát đến sẽ càng thêm rắc rối. An Thực lục tìm từng phòng, rốt cuộc cô đang bị nhốt ở đâu? Dao nhi, em đang ở đâu, nói anh biết. Dao nhi... Trong lòng An Thực không ngừng gọi tên cô. Hi vọng có thể dùng trực giác tìm được Diệp Dao.
---
Diệp Dao nằm run rẩy dưới sàn, cô không còn chút sức lực nào, chỉ biết nằm chờ chết. Cả người vừa đau buốt vừa lạnh, đến nỗi tóc, mí mắt và môi cũng sắp đóng thành băng. Các cơ của Diệp Dao không còn cử động mạnh được nữa. Trong lúc mê man, cô nhìn thấy ba mẹ của mình, họ đứng ở nơi có ánh sáng chói lóa, mỉm cười và vẫy tay với cô. Diệp Dao chầm chầm bước đến bên họ. Càng lúc càng gần, khi bàn tay cô sắp nắm tay họ thì vang lên tiếng ai đó, rất quen thuộc, gọi tên cô rất nhiều lần, giọng nói ấm áp pha lẫn bi thương. Diệp Dao không di chuyển nữa, đứng im lặng trong không gian mờ tối, lắng nghe tiếng của người đang gọi mình. Diệp Dao có cảm giác, mình đang được ai đó ôm chặt, hơi ấm của người này vừa dễ chịu lại hết đỗi thân thuộc....
.....
.....
An Thực cởi hết áo ra bao bọc lấy cô rồi ôm chặt lấy Diệp Dao bước ra ngoài trước sự ngỡ ngàng của mấy nhân viên kia. Hắn nhanh chóng đi vào xe, ra lệnh bật máy sưởi lên. Khi vừa nhìn thấy cô bị xích trong kho lạnh, tim hắn như ngừng đập, một cảm giác sợ hãi bao trùm lấy hắn. Khi chạm vào Diệp Dao, cô như một tảng băng lạnh buốt, hơi thở lại yếu ớt. An Thực siết chặt lấy cô, sẽ không sao. Cô nhất định sẽ không xảy ra chuyện gì...