Sau khi được cấp cứu, nhiệt độ cơ thể Diệp Dao dần trở lại bình thường, cũng may, cô không bị tổn hại quá nhiều. Nhưng dù sao, cũng bị nhốt trong kho lạnh khá lâu thêm vết thương trên trán nên sẽ dẫn đến hôn mê lâu, khi tỉnh dậy cơ thể sẽ khá yếu. An Thực ngồi bên giường, khẽ thở dài. Ổn rồi, tất cả mọi chuyện đã qua....
An Thực cầm điện thoại, bấm một dãy số, chờ một hồi chuông rồi cất tiếng “Cậu giúp tôi sửa sang lại căn nhà đó, lau dọn và sắp xếp lại tất cả. Làm càng nhanh càng tốt.” Rồi cúp máy. Thanh âm nhẹ nhàng vang lên “Đợi em tỉnh dậy, anh sẽ đưa em đi.”
.....
Cảnh sát nhận được tin bến cảng xảy ra chuyện lập tức đến, khám nghiệm hiện trường phát hiện rất nhiều thi thể, nguyên nhân chết là bị bắn, chém và một người bị nổ chết. Nhân viên của kho đông đã giữ kín chuyện một người bị nhốt ở kho lạnh vì nếu tin này lộ ra, việc làm ăn của họ sẽ gặp trở ngại. Cảnh sát cho rằng lại là một cuộc thanh trừng của xã hội đen nên đã đóng lại hồ sơ vụ án này.
Diệp Dao rốt cuộc cũng đã được minh oan, sở trưởng đã chuẩn bị một bài báo cáo để chuẩn bị họp báo và một bản phê duyệt mọi việc xảy ra suốt thời gian qua nhằm giúp Diệp Dao phục chức, bọn họ vẫn tiếp tục tìm cô. Dương Cảnh Kiệt biết nơi cô đang ở nhưng lại không thể gặp. Anh nghĩ, như vậy cũng tốt. So với anh, An Thực bảo vệ cô tốt hơn...
-----
Diệp Dao hôn mê hai ngày liên tiếp, khi cô mở mắt, điều đầu tiên nhìn thấy là căn phòng màu trắng. Cửa sổ mở nên có gió nhẹ thổi vào, Diệp Dao đưa mắt nhìn xung quanh, thấy An Thực đang ngồi trên ghế cạnh giường đọc sách. Diệp Dao im lặng ngắm nhìn khuôn mặt nghiêng của hắn, nước mắt nóng hổi đột nhiên chảy dài. Cô mấp máy môi thật khẽ “An Thực...”
Dù giọng nói cô rất nhỏ, nhưng cũng đủ để An Thực nghe được, hắn ngạc nhiên xoay người, đối diện với ánh mắt ướt đẫm của cô, vội lo lắng “Dao nhi, em sao vậy? Đau ở đâu sao? Đợi chút, anh gọi bác sĩ.”
Diệp Dao vươn tay giữ hắn lại, lắc đầu “Không có, đột nhiên nước mắt chảy.”
An Thực thở phào nhẹ nhõm, lau nước mắt giúp cô “Dao nhi, mọi chuyện kết thúc rồi.”
“Ừm.”
An Thực mỉm cười, hôn nhẹ lên trán cô, tất cả sóng gió đều đã qua, bọn họ, nên về nhà thôi. Sau khi bác sĩ kiểm tra lại giúp cô, An Thực gọi người đưa xe đến, cùng cô quay về nhà.
......
“Đợi sau khi em khỏe hẳn, anh sẽ đưa em đến một nơi.” An Thực cất tiếng.
Diệp Dao ngồi trên giường đọc sách, cô đáp “Em muốn gặp Cảnh Kiệt và mọi người. Em cũng muốn đến thăm Tiểu Liên.”
Hắn hiểu, bây giờ cô đã rửa oan, có thể quay lại làm cảnh sát bất cứ lúc nào. Hắn khẽ cười “Ừm. Anh sẽ mời họ đến đây.”
“Anh để họ vào Nguyệt?” Diệp Dao ngạc nhiên, bình thường An Thực không thích cũng không cho phép người lạ bước vào Nguyệt, sao bây giờ lại rộng lượng như vậy.
“Ừ, sức khỏe em chưa ổn định, ra ngoài không tốt. Sao vậy, em muốn đến sở cảnh sát sao?”
“Không có, chỉ thấy lạ thôi.”
“Được rồi, em nghỉ đi. Anh ra ngoài một chút!”
“Ừm.”
“An Thực!” Khi An Thực vừa quay lưng, Diệp Dao vội cất tiếng. Cô còn một điều chưa nói với hắn. An Thực quay đầu “Sao vậy?”
“Xin lỗi anh. Thật ra, chuyện của cha mẹ em, không liên quan đến anh. Là...”
“Anh biết!” Hắn biết chuyện này, nhưng cái chết của cha mẹ cô cũng có một phần lỗi của hắn. “Mọi chuyện đã qua rồi, em đừng để tâm.” Hắn vươn tay xoa đầu cô rồi nhanh chóng ra ngoài. Diệp Dao đưa mắt nhìn cánh cửa khép lại. Nói được câu xin lỗi, trong lòng cô cũng nhẹ nhõm hơn.
Dương Cảnh Kiệt nhận được điện thoại của An Thực, nói Diệp Dao muốn gặp mọi người. Thật ra, khi nhận được cuộc gọi này anh cũng không có gì ngạc nhiên, chắc là cô đã biết được chuyện của Tâm Liên, cũng đến lúc nên nói rõ mọi chuyện.
Buổi chiều khi mọi việc xong xuôi, Lão Từ, Du Phong cùng Dương Cảnh Kiệt đi vào chiếc xe chờ sẵn ở ngoài. Tài xế là người của Nguyệt. Khi được thông báo cả Lão Từ và Du Phong đều rất ngạc nhiên và họ muốn biết, cô còn sống hơn nữa sống rất tốt vậy thì tại sao không quay về?
Con đường dẫn đến biệt thự quả thực rất khó nhớ, căn biệt thự thì rất to rộng, nơi đây có thể nói là đầy đủ tất cả các tiện nghi bên ngoài. Quản gia dẫn ba người vào sẵn, chỉ có Diệp Dao ngồi chờ. Trong nhà không còn ai, nước và bánh cũng bày sẵn trên bàn. Diệp Dao cất tiếng trước “Mọi người ngồi đi.”
Lão Từ nhìn khuôn mặt xanh xao của Diệp Dao, hỏi “Cháu không sao chứ? Tâm Liên đã nói với chú về việc cháu bị bắt.”
Tâm Liên khai nhận toàn bộ, còn nói cô đã bị người của Lâm Triết bắt nên đã khiến bọn họ một phen lo lắng, muốn huy động mọi người để tìm kiếm cô nhưng không thể nên đội của Lão Từ chỉ còn cách tự mình tìm kiếm. Diệp Dao mỉm cười “Cháu ổn rồi.”
Du Phong tiếp lời “Chị Diệp, nếu mọi chuyện đã ổn rồi thì chị quay về sở đi. Sở trưởng đã chuẩn bị công văn để chị tiếp tục làm cảnh sát rồi.”
Dương Cảnh Kiệt ngồi bên cạnh cậu lòng thầm mong cô sẽ gật đầu vui mừng đồng ý, nhưng ở sâu trong lòng anh dường như đã biết rõ câu trả lời, mặc dù vậy vẫn muốn hỏi. Diệp Dao lắc đầu, tuy không muốn họ khó xử nhưng cô vẫn phải từ chối “Xin lỗi, hôm nay chị gọi mọi người tới cũng là chuyện này.” Đoạn, cô quay sang Lão Từ “Chú Từ, cháu muốn...từ chức. Cháu không thể cùng mọi người kề vai sát cánh như xưa. Cháu chỉ muốn sống cuộc sống mà mình từng mong ước.”
Dương Cảnh Kiệt trầm mặc, cuộc sống mà cô hằng mong ước? Có phải là cuộc sống có An Thực bên cạnh. Câu trả lời, hệt như anh dự đoán. Con người vốn dĩ cố chấp như vậy đấy, rõ ràng đã biết được câu trả lời nhưng vẫn muốn nghe chính miệng người ấy nói.
Bản tính của anh sao mãi không thay đổi, tuy anh không phải là người hiểu rõ cô nhất, nhưng những gì cô nghĩ anh lại dễ dàng biết được, ngày trước như vậy, bây giờ cũng vậy. Câu trả lời vốn dĩ đã có sẵn, hà cớ gì anh lại tự rước khổ vào thân. Đáng lẽ, anh không nên trông chờ.
Lão Từ thầm thở dài, khi Dương Cảnh Kiệt nói cô muốn họ đến Nguyệt thông qua lời của An Thực, ông đủ biết mọi việc dự định của cô. Thì ra, ông đã đoán đúng, An Thực và Diệp Dao có một mối quan hệ rất mật thiết, chỉ là, việc công ra công, tư ra tư. Diệp Dao chưa bao giờ đi quá giới hạn để hợp tác với người trong hắc bang. Lão Từ miễn cưỡng gật đầu “Chú hiểu rồi, nhưng, cháu dự định sẽ đi đâu.”
Diệp Dao mỉm cười “Cháu vẫn chưa quyết định với anh ấy. Chú Từ, Du Phong, Cảnh Kiệt, cảm ơn mọi người thời gian qua đã giúp đỡ cháu.” Diệp Dao đứng dậy, chân thành cúi đầu cảm ơn những người đồng đội của mình suốt thời gian qua. Đối với cô, họ cũng giống như người thân, từng bước từng bước giúp cô trưởng thành. Khoảng thời gian, bên cạnh họ, đối với cô, đó sẽ là một hồi ức thanh xuân đẹp nhất...
Khi mọi người rời khỏi biệt thự, hoàng hôn cũng vừa lên, một cảnh tượng màu tím đỏ động lòng người, Diệp Dao đứng ngay ban công trong phòng mình nhìn ra phía xa, khi Du Phong và Lão Từ đi khỏi, cô có hỏi Dương Cảnh Kiệt về Tâm Liên, anh nói, Du Phong rất đau lòng vì chuyện ấy, cậu đã uống rất nhiều rượu, cũng suy nghĩ rất nhiều về Tâm Liên. Du Phong đã tâm sự với Dương Cảnh Kiệt rằng “Sao Tiểu Liên có thể như vậy, chẳng lẽ tình cảm của cô ấy đối với em cũng là giả. Anh, em phải làm sao đây?” Nếu khi ấy cô có mặt ở cạnh cậu, cô sẽ nói “Hãy làm theo lời trái tim của cậu.”
Diệp Dao không biết là do trực giác hay vì lý do gì nhưng cô tin tình cảm mà Tâm Liên đối với Du Phong là chân thật, khi còn là cảnh sát, mỗi khi nhắc đến cậu, ánh mắt của Tâm Liên đều ngập tràn hạnh phúc và rực rỡ. Có lẽ, là vì Tâm Liên không muốn Du Phong đau lòng vì mình nên mới nói những lời đó.
Diệp Dao sâu kín thở dài, từ đằng sau, xuất hạnh một vòng tay lớn, bao bọc lấy Diệp Dao. Cô dựa đầu vào lồng ngực ấm áp “Anh về rồi à?”
An Thực đặt cằm lên vai cô, trả lời bằng âm mũi. Cô nói tiếp “Ngày mai, em muốn đến gặp Tiểu Liên. Cảnh Kiệt đã sắp xếp cho em rồi.”
“Ngày mai anh đưa em đi.”
“Em có thể tự đi được.”
“Một, anh đưa em đi. Hai, em ở nhà.”
Diệp Dao nhíu mày, quay mặt nhin hắn. An Thực dửng dưng như không, không lẽ hắn đang ghen với Dương Cảnh Kiệt? Diệp Dao mím môi, với tính khí của hắn, cô không nên đôi co, đành miễn cưỡng gật đầu “Em biết rồi.”
An Thực buông tay, lạnh lùng nói “Nếu em không thích thì không cần đồng ý.” Sau đó quay lưng bỏ đi. Diệp Dao vội giữ lại “Này này, em có nói không thích đâu.”
“Miễn cưỡng không hạnh phúc.”
“Em...là em thật lòng thật dạ muốn được anh đưa đi.” Diệp Dao nghiến răng nói, trên đời này, quả thực có thể tồn tại loại người như hắn? Có phải khi Thượng Đế tạo ra con người, đã nắn nhầm nhân cách không?
“Tốt.” An Thực nhếch môi cười hài lòng.
--- ----
Sáng hôm sau, An Thực lái xe đưa Diệp Dao đến trại giam, Dương Cảnh Kiệt đứng bên ngoài chờ sẵn. An Thực liếc nhìn anh một cái, rồi quay sang nói với cô “Khi nào xong thì gọi đến đón. Nếu em để cậu ta đưa về thì anh sẽ xử em đấy.”
Diệp Dao tháo dây oan, trừng mắt nhìn hắn “Anh từ khi nào đã thích uy hiếp người khác như thế?”
Hắn mỉm cười “Từ khi còn trong bụng mẹ.”
Diệp Dao đưa tay mở cửa, khẽ cười “Em tưởng anh sẽ vùng vẫy đòi đi vào chứ.”
Ai đó liếc cô một cái thật dài rồi vòng xe rời đi. Diệp Dao cùng Dương Cảnh Kiệt đi vào bên trong. Hình như An Thực có chuyện cần làm, sáng sớm đã thấy ai đó gọi điện thoại cho hắn. Tâm Liên được đưa ra. Diệp Dao bình tĩnh đối diện với cô. “Em khỏe chứ?”
“Các người đến đây làm gì?”
“Về chuyện đó. Chị không trách em. Tiểu Liên, ai cũng từng phạm phải sai lầm trong đời. Đối với chị, em vẫn là người chị em tốt.” Diệp Dao chưa từng trách Tâm Liên, cô chỉ thắc mắc lí do vì sao. Đối với cô, Tâm Liên vẫn là một đồng đội, dù cho cô ấy có nghĩ về cô như thế nào.
Tâm Liên cười mỉa mai “Chị đến đây để nói mấy lời ghê tởm này sao?”
Dương Cảnh Kiệt nhíu mày “Tâm Liên, Tiểu Dao có ý tốt đến thăm em. Sao em lại...”
“Không sao.” Diệp Dao níu tay Dương Cảnh Kiệt. Cô đến đây mục đích cũng chỉ là từ biệt Tâm Liên. Cô đã quyết định sẽ cùng An Thực rời khỏi nơi đây. “Chị đến đây là để tạm biệt em. Sắp tới chị sẽ không ở đây, nên không thể thường xuyên đến thăm em. Tiểu Liên, đây là lời cuối cùng chị muốn gửi đến em. Du Phong là một chàng trai tốt. Nếu như em muốn bắt đầu lại cùng cậu ấy, thì hãy cố gắng cải tạo. Đời người, thật ra chỉ gói gọn trong năm chữ “trân trọng người trước mặt.” “
Tâm Liên im lặng, nụ cười chua xót dâng lên “Tôi... Du Phong? Sao các người đều như vậy? Rõ ràng là tôi đã sai, sao lại dễ dàng tha thứ như thế? Cả Du Phong, sao lại ngốc nghếch như vậy? Tôi... không xứng đáng với tình cảm của các người...”
Dương Cảnh Kiệt thở dài “Xứng đáng hay không không quan trọng, quan trọng là em biết nắm giữ.” Tâm Liên cũng chỉ vì lầm đường lạc lối, bị Lâm Triết dụ dỗ.
Tâm Liên gục đầu xuống bàn, khóc nức nở. Ngày hôm qua, Du Phong đã đến gặp cô, cậu nói, cậu đã suy nghĩ rất nhiều và cũng đã quyết định. Cậu nói “Anh sẽ chờ em, dù có bao lâu anh vẫn sẽ chờ. Khi đó, chúng ta sẽ làm lại từ đầu, cùng nhau. Có được không?”
Chẳng phải cô đã nói cậu đừng hi vọng nữa sao? Trên đời này, sao lại có kẻ ngốc như Du Phong? Tâm Liên nức nỡ nói “Xin lỗi, chị Diệp, Du Phong, anh Kiệt, chú Từ... xin lỗi... thật sự xin lỗi mọi người.”
Diệp Dao mỉm cười, nắm lấy tay cô, vỗ nhẹ. Trong phòng chờ im lặng chỉ còn nghe thấy tiếng khóc hối hận của Tâm Liên....
....
Nói chuyện thêm một lúc, Diệp Dao đứng dậy rời đi. Cùng Dương Cảnh Kiệt đi dọc hành lang, anh nói “Bao giờ em đi?”
Diệp Dao đáp “Em cũng không biết, khi nào An Thực sắp xếp xong việc của mình rồi mới quyết định.”
“Anh ta chấp nhận từ bỏ tất cả vì em?”
“Ừm. Em và anh ấy đã trải qua rất nhiều chuyện, bây giờ chỉ mong có một cuộc sống bình yên thôi.” Diệp Dao quay sang nhìn Dương Cảnh Kiệt “Cảnh Kiệt, thời gian qua, cảm ơn anh đã chiếu cố em.”
Anh mỉm cười chua xót, An Thực có thể vì cô từ bỏ mọi thứ, anh cũng có thể, nhưng mà, người cô chọn vẫn luôn là An Thực. Cuối cùng cô cũng sắp rời đi, anh vẫn muốn cô biết được tình cảm của mình, dù có bị từ chối nhưng anh cũng đã cho cô biết. “Tiểu Dao.”
Diệp Dao nhưng lại, đưa mắt nhìn anh. Dương Cảnh Kiệt mỉm cười dịu dàng nói “Thật ra, từ trước đến giờ anh đã muốn nói những lời này với em, cho dù, người em chọn là anh ta, Tiểu Dao, anh yêu em. Chúc em hạnh phúc.”
Diệp Dao lặng thinh, cô nên làm thế nào? Tình cảm của anh cô vốn không thế đón nhận, hơn nữa, thì ra, từ rất lâu, cô đã vô tình làm tổn thương anh... Nhìn khuôn mặt ngây ngốc của cô, Dương Cảnh Kiệt bật cười, vươn tay xoa đầu Diệp Dao “Em sao vậy? Không làm người yêu, nhưng đối với anh, em vẫn có thể làm em gái.”
Diệp Dao mỉm cười “Cảnh Kiệt, anh là một người đàn ông rất tốt, mọi người cô gái trên đời đều mong sẽ lấy được người như anh. Sau này, chắc chắn sẽ có người yêu anh thật lòng.”
“Ừ... Nhớ giữ gìn sức khỏe.”
Diệp Dao đi ra ngoài, đã thấy An Thực đứng dựa vào đầu xe hút thuốc, ánh mắt hướng về phía trước, Diệp Dao tạm biệt Dương Cảnh Kiệt rồi đi bên cạnh hắn. An Thực dập tắt điếu thuốc, mở cửa xe cho cô.
Dương Cảnh Kiệt đứng trước cổng trại giam, hai tay đút vào túi quần. Nhìn theo chiếc xe màu đen rời đi. Vừa quay đi vừa nói thầm “Em nói, anh là người đàn ông tốt, mọi người cô gái trên đời đều mong sẽ lấy được người như anh, nhưng, người đó lại không phải là em...”
....
--- ------ BỔ SUNG THÊM --- ------
#Chương 30
Sau khi được cấp cứu, nhiệt độ cơ thể Diệp Dao dần trở lại bình thường, cũng may, cô không bị tổn hại quá nhiều. Nhưng dù sao, cũng bị nhốt trong kho lạnh khá lâu thêm vết thương trên trán nên sẽ dẫn đến hôn mê lâu, khi tỉnh dậy cơ thể sẽ khá yếu. An Thực ngồi bên giường, khẽ thở dài. Ổn rồi, tất cả mọi chuyện đã qua....
An Thực cầm điện thoại, bấm một dãy số, chờ một hồi chuông rồi cất tiếng “Cậu giúp tôi sửa sang lại căn nhà đó, lau dọn và sắp xếp lại tất cả. Làm càng nhanh càng tốt.” Rồi cúp máy. Thanh âm nhẹ nhàng vang lên “Đợi em tỉnh dậy, anh sẽ đưa em đi.”
.....
Cảnh sát nhận được tin bến cảng xảy ra chuyện lập tức đến, khám nghiệm hiện trường phát hiện rất nhiều thi thể, nguyên nhân chết là bị bắn, chém và một người bị nổ chết. Nhân viên của kho đông đã giữ kín chuyện một người bị nhốt ở kho lạnh vì nếu tin này lộ ra, việc làm ăn của họ sẽ gặp trở ngại. Cảnh sát cho rằng lại là một cuộc thanh trừng của xã hội đen nên đã đóng lại hồ sơ vụ án này.
Diệp Dao rốt cuộc cũng đã được minh oan, sở trưởng đã chuẩn bị một bài báo cáo để chuẩn bị họp báo và một bản phê duyệt mọi việc xảy ra suốt thời gian qua nhằm giúp Diệp Dao phục chức, bọn họ vẫn tiếp tục tìm cô. Dương Cảnh Kiệt biết nơi cô đang ở nhưng lại không thể gặp. Anh nghĩ, như vậy cũng tốt. So với anh, An Thực bảo vệ cô tốt hơn...
-----
Diệp Dao hôn mê hai ngày liên tiếp, khi cô mở mắt, điều đầu tiên nhìn thấy là căn phòng màu trắng. Cửa sổ mở nên có gió nhẹ thổi vào, Diệp Dao đưa mắt nhìn xung quanh, thấy An Thực đang ngồi trên ghế cạnh giường đọc sách. Diệp Dao im lặng ngắm nhìn khuôn mặt nghiêng của hắn, nước mắt nóng hổi đột nhiên chảy dài. Cô mấp máy môi thật khẽ “An Thực...”
Dù giọng nói cô rất nhỏ, nhưng cũng đủ để An Thực nghe được, hắn ngạc nhiên xoay người, đối diện với ánh mắt ướt đẫm của cô, vội lo lắng “Dao nhi, em sao vậy? Đau ở đâu sao? Đợi chút, anh gọi bác sĩ.”
Diệp Dao vươn tay giữ hắn lại, lắc đầu “Không có, đột nhiên nước mắt chảy.”
An Thực thở phào nhẹ nhõm, lau nước mắt giúp cô “Dao nhi, mọi chuyện kết thúc rồi.”
“Ừm.”
An Thực mỉm cười, hôn nhẹ lên trán cô, tất cả sóng gió đều đã qua, bọn họ, nên về nhà thôi. Sau khi bác sĩ kiểm tra lại giúp cô, An Thực gọi người đưa xe đến, cùng cô quay về nhà.
......
“Đợi sau khi em khỏe hẳn, anh sẽ đưa em đến một nơi.” An Thực cất tiếng.
Diệp Dao ngồi trên giường đọc sách, cô đáp “Em muốn gặp Cảnh Kiệt và mọi người. Em cũng muốn đến thăm Tiểu Liên.”
Hắn hiểu, bây giờ cô đã rửa oan, có thể quay lại làm cảnh sát bất cứ lúc nào. Hắn khẽ cười “Ừm. Anh sẽ mời họ đến đây.”
“Anh để họ vào Nguyệt?” Diệp Dao ngạc nhiên, bình thường An Thực không thích cũng không cho phép người lạ bước vào Nguyệt, sao bây giờ lại rộng lượng như vậy.
“Ừ, sức khỏe em chưa ổn định, ra ngoài không tốt. Sao vậy, em muốn đến sở cảnh sát sao?”
“Không có, chỉ thấy lạ thôi.”
“Được rồi, em nghỉ đi. Anh ra ngoài một chút!”
“Ừm.”
“An Thực!” Khi An Thực vừa quay lưng, Diệp Dao vội cất tiếng. Cô còn một điều chưa nói với hắn. An Thực quay đầu “Sao vậy?”
“Xin lỗi anh. Thật ra, chuyện của cha mẹ em, không liên quan đến anh. Là...”
“Anh biết!” Hắn biết chuyện này, nhưng cái chết của cha mẹ cô cũng có một phần lỗi của hắn. “Mọi chuyện đã qua rồi, em đừng để tâm.” Hắn vươn tay xoa đầu cô rồi nhanh chóng ra ngoài. Diệp Dao đưa mắt nhìn cánh cửa khép lại. Nói được câu xin lỗi, trong lòng cô cũng nhẹ nhõm hơn.
Dương Cảnh Kiệt nhận được điện thoại của An Thực, nói Diệp Dao muốn gặp mọi người. Thật ra, khi nhận được cuộc gọi này anh cũng không có gì ngạc nhiên, chắc là cô đã biết được chuyện của Tâm Liên, cũng đến lúc nên nói rõ mọi chuyện.
Buổi chiều khi mọi việc xong xuôi, Lão Từ, Du Phong cùng Dương Cảnh Kiệt đi vào chiếc xe chờ sẵn ở ngoài. Tài xế là người của Nguyệt. Khi được thông báo cả Lão Từ và Du Phong đều rất ngạc nhiên và họ muốn biết, cô còn sống hơn nữa sống rất tốt vậy thì tại sao không quay về?
Con đường dẫn đến biệt thự quả thực rất khó nhớ, căn biệt thự thì rất to rộng, nơi đây có thể nói là đầy đủ tất cả các tiện nghi bên ngoài. Quản gia dẫn ba người vào sẵn, chỉ có Diệp Dao ngồi chờ. Trong nhà không còn ai, nước và bánh cũng bày sẵn trên bàn. Diệp Dao cất tiếng trước “Mọi người ngồi đi.”
Lão Từ nhìn khuôn mặt xanh xao của Diệp Dao, hỏi “Cháu không sao chứ? Tâm Liên đã nói với chú về việc cháu bị bắt.”
Tâm Liên khai nhận toàn bộ, còn nói cô đã bị người của Lâm Triết bắt nên đã khiến bọn họ một phen lo lắng, muốn huy động mọi người để tìm kiếm cô nhưng không thể nên đội của Lão Từ chỉ còn cách tự mình tìm kiếm. Diệp Dao mỉm cười “Cháu ổn rồi.”
Du Phong tiếp lời “Chị Diệp, nếu mọi chuyện đã ổn rồi thì chị quay về sở đi. Sở trưởng đã chuẩn bị công văn để chị tiếp tục làm cảnh sát rồi.”
Dương Cảnh Kiệt ngồi bên cạnh cậu lòng thầm mong cô sẽ gật đầu vui mừng đồng ý, nhưng ở sâu trong lòng anh dường như đã biết rõ câu trả lời, mặc dù vậy vẫn muốn hỏi. Diệp Dao lắc đầu, tuy không muốn họ khó xử nhưng cô vẫn phải từ chối “Xin lỗi, hôm nay chị gọi mọi người tới cũng là chuyện này.” Đoạn, cô quay sang Lão Từ “Chú Từ, cháu muốn...từ chức. Cháu không thể cùng mọi người kề vai sát cánh như xưa. Cháu chỉ muốn sống cuộc sống mà mình từng mong ước.”
Dương Cảnh Kiệt trầm mặc, cuộc sống mà cô hằng mong ước? Có phải là cuộc sống có An Thực bên cạnh. Câu trả lời, hệt như anh dự đoán. Con người vốn dĩ cố chấp như vậy đấy, rõ ràng đã biết được câu trả lời nhưng vẫn muốn nghe chính miệng người ấy nói.
Bản tính của anh sao mãi không thay đổi, tuy anh không phải là người hiểu rõ cô nhất, nhưng những gì cô nghĩ anh lại dễ dàng biết được, ngày trước như vậy, bây giờ cũng vậy. Câu trả lời vốn dĩ đã có sẵn, hà cớ gì anh lại tự rước khổ vào thân. Đáng lẽ, anh không nên trông chờ.
Lão Từ thầm thở dài, khi Dương Cảnh Kiệt nói cô muốn họ đến Nguyệt thông qua lời của An Thực, ông đủ biết mọi việc dự định của cô. Thì ra, ông đã đoán đúng, An Thực và Diệp Dao có một mối quan hệ rất mật thiết, chỉ là, việc công ra công, tư ra tư. Diệp Dao chưa bao giờ đi quá giới hạn để hợp tác với người trong hắc bang. Lão Từ miễn cưỡng gật đầu “Chú hiểu rồi, nhưng, cháu dự định sẽ đi đâu.”
Diệp Dao mỉm cười “Cháu vẫn chưa quyết định với anh ấy. Chú Từ, Du Phong, Cảnh Kiệt, cảm ơn mọi người thời gian qua đã giúp đỡ cháu.” Diệp Dao đứng dậy, chân thành cúi đầu cảm ơn những người đồng đội của mình suốt thời gian qua. Đối với cô, họ cũng giống như người thân, từng bước từng bước giúp cô trưởng thành. Khoảng thời gian, bên cạnh họ, đối với cô, đó sẽ là một hồi ức thanh xuân đẹp nhất...
Khi mọi người rời khỏi biệt thự, hoàng hôn cũng vừa lên, một cảnh tượng màu tím đỏ động lòng người, Diệp Dao đứng ngay ban công trong phòng mình nhìn ra phía xa, khi Du Phong và Lão Từ đi khỏi, cô có hỏi Dương Cảnh Kiệt về Tâm Liên, anh nói, Du Phong rất đau lòng vì chuyện ấy, cậu đã uống rất nhiều rượu, cũng suy nghĩ rất nhiều về Tâm Liên. Du Phong đã tâm sự với Dương Cảnh Kiệt rằng “Sao Tiểu Liên có thể như vậy, chẳng lẽ tình cảm của cô ấy đối với em cũng là giả. Anh, em phải làm sao đây?” Nếu khi ấy cô có mặt ở cạnh cậu, cô sẽ nói “Hãy làm theo lời trái tim của cậu.”
Diệp Dao không biết là do trực giác hay vì lý do gì nhưng cô tin tình cảm mà Tâm Liên đối với Du Phong là chân thật, khi còn là cảnh sát, mỗi khi nhắc đến cậu, ánh mắt của Tâm Liên đều ngập tràn hạnh phúc và rực rỡ. Có lẽ, là vì Tâm Liên không muốn Du Phong đau lòng vì mình nên mới nói những lời đó.
Diệp Dao sâu kín thở dài, từ đằng sau, xuất hạnh một vòng tay lớn, bao bọc lấy Diệp Dao. Cô dựa đầu vào lồng ngực ấm áp “Anh về rồi à?”
An Thực đặt cằm lên vai cô, trả lời bằng âm mũi. Cô nói tiếp “Ngày mai, em muốn đến gặp Tiểu Liên. Cảnh Kiệt đã sắp xếp cho em rồi.”
“Ngày mai anh đưa em đi.”
“Em có thể tự đi được.”
“Một, anh đưa em đi. Hai, em ở nhà.”
Diệp Dao nhíu mày, quay mặt nhin hắn. An Thực dửng dưng như không, không lẽ hắn đang ghen với Dương Cảnh Kiệt? Diệp Dao mím môi, với tính khí của hắn, cô không nên đôi co, đành miễn cưỡng gật đầu “Em biết rồi.”
An Thực buông tay, lạnh lùng nói “Nếu em không thích thì không cần đồng ý.” Sau đó quay lưng bỏ đi. Diệp Dao vội giữ lại “Này này, em có nói không thích đâu.”
“Miễn cưỡng không hạnh phúc.”
“Em...là em thật lòng thật dạ muốn được anh đưa đi.” Diệp Dao nghiến răng nói, trên đời này, quả thực có thể tồn tại loại người như hắn? Có phải khi Thượng Đế tạo ra con người, đã nắn nhầm nhân cách không?
“Tốt.” An Thực nhếch môi cười hài lòng.
--- ----
Sáng hôm sau, An Thực lái xe đưa Diệp Dao đến trại giam, Dương Cảnh Kiệt đứng bên ngoài chờ sẵn. An Thực liếc nhìn anh một cái, rồi quay sang nói với cô “Khi nào xong thì gọi đến đón. Nếu em để cậu ta đưa về thì anh sẽ xử em đấy.”
Diệp Dao tháo dây oan, trừng mắt nhìn hắn “Anh từ khi nào đã thích uy hiếp người khác như thế?”
Hắn mỉm cười “Từ khi còn trong bụng mẹ.”
Diệp Dao đưa tay mở cửa, khẽ cười “Em tưởng anh sẽ vùng vẫy đòi đi vào chứ.”
Ai đó liếc cô một cái thật dài rồi vòng xe rời đi. Diệp Dao cùng Dương Cảnh Kiệt đi vào bên trong. Hình như An Thực có chuyện cần làm, sáng sớm đã thấy ai đó gọi điện thoại cho hắn. Tâm Liên được đưa ra. Diệp Dao bình tĩnh đối diện với cô. “Em khỏe chứ?”
“Các người đến đây làm gì?”
“Về chuyện đó. Chị không trách em. Tiểu Liên, ai cũng từng phạm phải sai lầm trong đời. Đối với chị, em vẫn là người chị em tốt.” Diệp Dao chưa từng trách Tâm Liên, cô chỉ thắc mắc lí do vì sao. Đối với cô, Tâm Liên vẫn là một đồng đội, dù cho cô ấy có nghĩ về cô như thế nào.
Tâm Liên cười mỉa mai “Chị đến đây để nói mấy lời ghê tởm này sao?”
Dương Cảnh Kiệt nhíu mày “Tâm Liên, Tiểu Dao có ý tốt đến thăm em. Sao em lại...”
“Không sao.” Diệp Dao níu tay Dương Cảnh Kiệt. Cô đến đây mục đích cũng chỉ là từ biệt Tâm Liên. Cô đã quyết định sẽ cùng An Thực rời khỏi nơi đây. “Chị đến đây là để tạm biệt em. Sắp tới chị sẽ không ở đây, nên không thể thường xuyên đến thăm em. Tiểu Liên, đây là lời cuối cùng chị muốn gửi đến em. Du Phong là một chàng trai tốt. Nếu như em muốn bắt đầu lại cùng cậu ấy, thì hãy cố gắng cải tạo. Đời người, thật ra chỉ gói gọn trong năm chữ “trân trọng người trước mặt.” “
Tâm Liên im lặng, nụ cười chua xót dâng lên “Tôi... Du Phong? Sao các người đều như vậy? Rõ ràng là tôi đã sai, sao lại dễ dàng tha thứ như thế? Cả Du Phong, sao lại ngốc nghếch như vậy? Tôi... không xứng đáng với tình cảm của các người...”
Dương Cảnh Kiệt thở dài “Xứng đáng hay không không quan trọng, quan trọng là em biết nắm giữ.” Tâm Liên cũng chỉ vì lầm đường lạc lối, bị Lâm Triết dụ dỗ.
Tâm Liên gục đầu xuống bàn, khóc nức nở. Ngày hôm qua, Du Phong đã đến gặp cô, cậu nói, cậu đã suy nghĩ rất nhiều và cũng đã quyết định. Cậu nói “Anh sẽ chờ em, dù có bao lâu anh vẫn sẽ chờ. Khi đó, chúng ta sẽ làm lại từ đầu, cùng nhau. Có được không?”
Chẳng phải cô đã nói cậu đừng hi vọng nữa sao? Trên đời này, sao lại có kẻ ngốc như Du Phong? Tâm Liên nức nỡ nói “Xin lỗi, chị Diệp, Du Phong, anh Kiệt, chú Từ... xin lỗi... thật sự xin lỗi mọi người.”
Diệp Dao mỉm cười, nắm lấy tay cô, vỗ nhẹ. Trong phòng chờ im lặng chỉ còn nghe thấy tiếng khóc hối hận của Tâm Liên....
....
Nói chuyện thêm một lúc, Diệp Dao đứng dậy rời đi. Cùng Dương Cảnh Kiệt đi dọc hành lang, anh nói “Bao giờ em đi?”
Diệp Dao đáp “Em cũng không biết, khi nào An Thực sắp xếp xong việc của mình rồi mới quyết định.”
“Anh ta chấp nhận từ bỏ tất cả vì em?”
“Ừm. Em và anh ấy đã trải qua rất nhiều chuyện, bây giờ chỉ mong có một cuộc sống bình yên thôi.” Diệp Dao quay sang nhìn Dương Cảnh Kiệt “Cảnh Kiệt, thời gian qua, cảm ơn anh đã chiếu cố em.”
Anh mỉm cười chua xót, An Thực có thể vì cô từ bỏ mọi thứ, anh cũng có thể, nhưng mà, người cô chọn vẫn luôn là An Thực. Cuối cùng cô cũng sắp rời đi, anh vẫn muốn cô biết được tình cảm của mình, dù có bị từ chối nhưng anh cũng đã cho cô biết. “Tiểu Dao.”
Diệp Dao nhưng lại, đưa mắt nhìn anh. Dương Cảnh Kiệt mỉm cười dịu dàng nói “Thật ra, từ trước đến giờ anh đã muốn nói những lời này với em, cho dù, người em chọn là anh ta, Tiểu Dao, anh yêu em. Chúc em hạnh phúc.”
Diệp Dao lặng thinh, cô nên làm thế nào? Tình cảm của anh cô vốn không thế đón nhận, hơn nữa, thì ra, từ rất lâu, cô đã vô tình làm tổn thương anh... Nhìn khuôn mặt ngây ngốc của cô, Dương Cảnh Kiệt bật cười, vươn tay xoa đầu Diệp Dao “Em sao vậy? Không làm người yêu, nhưng đối với anh, em vẫn có thể làm em gái.”
Diệp Dao mỉm cười “Cảnh Kiệt, anh là một người đàn ông rất tốt, mọi người cô gái trên đời đều mong sẽ lấy được người như anh. Sau này, chắc chắn sẽ có người yêu anh thật lòng.”
“Ừ... Nhớ giữ gìn sức khỏe.”
Diệp Dao đi ra ngoài, đã thấy An Thực đứng dựa vào đầu xe hút thuốc, ánh mắt hướng về phía trước, Diệp Dao tạm biệt Dương Cảnh Kiệt rồi đi bên cạnh hắn. An Thực dập tắt điếu thuốc, mở cửa xe cho cô.
Dương Cảnh Kiệt đứng trước cổng trại giam, hai tay đút vào túi quần. Nhìn theo chiếc xe màu đen rời đi. Vừa quay đi vừa nói thầm “Em nói, anh là người đàn ông tốt, mọi người cô gái trên đời đều mong sẽ lấy được người như anh, nhưng, người đó lại không phải là em...”
....