Phương Hồi nói đến khi
thực sự bước sang năm 2000 họ mới phát hiện ra rằng, cái gọi là thiên niên kỉ
mới cũng không có gì khác so với bình thường. Hạnh phúc vẫn cứ hạnh phúc, bất
hạnh vẫn cứ bất hạnh. Môn học nào cần thi vẫn cứ phải thi, kì nghỉ cũng không
vì thế mà được nghỉ thêm mấy ngày. Chính vì thế có thể thấy, những ngày tháng
có ý nghĩa trọng đại đó đều là tự mình tưởng tượng ra, xét cho cùng ngày
31-12-1999 chính là một lần quay rất bình thường của Trái đất, nếu không nhớ
thì rồi cũng sẽ trôi qua. Ví dụ Trần Tầm, chắc chắn đã quên ngày này từ lâu.
Tôi cười lắc đầu, không
nói gì. Tôi đã phát hiện ra từ lâu rằng Phương Hồi luôn nhấn mạnh sự thờ ơ và
đãng trí của Trần Tầm, nhưng tôi biết chắc chắn trong lòng cô không nghĩ như
vậy. Thực ra cô sợ Trần Tầm quên, sợ đến đoạn cuối cuộc tình này, chỉ còn một
mình cô nhớ nhung, hoài niệm. Còn tôi cảm thấy Trần Tầm không bạc tình như vậy,
tổng cộng cuộc đời hai mươi mấy năm, họ đã đồng hành với nhau hơn một nửa thời
gian, nếu không giữ lại được chút gì, e rằng cũng có lỗi với những năm tháng
tuổi trẻ một đi không trở lại. Nếu cuộc đời con người không có gì để nghĩ,
không có cố nhân để hoài niệm thì sống còn có nghĩa lí gì?
Tóm lại không muốn bị
Phương Hồi lãng quên như vậy, cho dù chỉ là một khuôn mặt lờ mờ cũng được, tôi
cũng muốn để cô nhớ, có người đã từng chân thành ở bên cô ở một nơi rất xa xôi.
Phương Hồi ngồi đối diện
với tôi nhưng không phát hiện ra suy nghĩ của tôi, cô dừng lại một lát, sau đó
lại tiếp tục kể chuyện cũ bằng giọng điệu dịu dàng, bình thản.
Sau khi nghỉ đông xong,
Phương Hồi và Trần Tầm lại đến chơi nhà nhau mấy lần. Ban ngày ba mẹ hai bên
đều đi làm, bọn họ liền ở nhà làm bài tập, xem ti vi. Cả hai đứa đều không biết
nấu ăn, bèn đến siêu thị gần đó mua ít đồ ăn vặt, hoặc lôi từ tủ lạnh ra ít đồ
để ăn tạm. Có mt lần hai đứa luộc vằn thắn, cho ít gia vị, cuối cùng nát cả một
nồi. Còn một lần rán cánh gà, miếng thì cháy, miếng thì sống, mùi vị không đâu
vào đâu. Nhưng kể cả như thế, hai đứa vẫn ăn rất ngon, không để thừa lại chút
nào.
Nhà Trần Tầm mới mua máy
tính, thỉnh thoảng hai đứa cũng Online chơi một lát. Hồi đó không có cuộc sống
Online đa dạng phong phú như bây giờ, truy cập cũng rất khó khăn, cùng lắm là
vào chat linh tính. Trần Tầm thích nhất là chat với một người có nick là Đông
Gioăng, cậu nói mình là cô gái “xinh đẹp dịu dàng” nhưng lại rất “cô đơn”, luôn
khiến các chàng “Đông Gioăng” phải bám sát mình để chat, lúc cao điểm có tới
hơn hai mươi hộp thoại mở ra. Có lúc còn gửi ảnh vào hòm thư của cậu, đúng là
con trai thật, nhưng chẳng hề đẹp trai. Phương Hồi nói cậu thật nhảm nhí, còn
Trần Tầm lại nói mình làm như thế để vạch trần bộ mặt xấu xa của đám người này,
tiêm phòng cho Phương Hồi, ngăn ngừa cô Online một mình rồi bị bọn họ lừa.
Phương Hồi không có hứng
thú làm những chuyện đó, còn Trần Tầm lại đi gặp bạn chat một lần. Bọn họ cũng
quen nhau trên mạng, hai người càng nói chuyện càng gần nhau hơn, không ngờ chỉ
ở cách nhau hai con đường và thế là hẹn buổi chiều gặp nhau. Cô gái đó nói mình
chỉ là một cô gái bình thường, nhưng lại có một người bạn chim sa cá lặn, quốc
sắc thiên hương, có thể đưa đến để Trần Tầm gặp, dĩ nhiên là cũng không thể gặp
không được, tối phải mời ăn Mc Donald.
Trần Tầm có mặt rất đúng
giờ, từ xa đã nhìn thấy hai cô gái mặc bộ quần áo như đã hẹn. Theo lời cậu kể
với Phương Hồi sau đó là, lúc đó cậu có cảm giác như một cái đầu sư tử đỏ bù xù
và một que củi bước về phía mình, về cơ bản có thể không cần quan tâm đến các
nét của chiếc đầu sư tử đỏ đó, còn que củi kia cũng chẳng thấy đẹp ở điểm nào,
người thì gầy đ nói chuyện một lát mà hút vèo hết ba điếu thuốc, khiến Trần Tầm
phải đứng cách xa cô nàng trên năm mét. Cuối cùng Trần Tầm cũng không đi ăn với
bọn họ, nhưng nàng đầu sư tử đỏ lại tỏ ra rất có thiện cảm với Trần Tầm, khăng
khăng kéo cậu lại, sống chết không cho về, mãi cho đến khi Trần Tầm nói đi đón
bạn gái, cô nàng mới chào tạm biệt trong sự lưu luyến xen lẫn vẻ trách móc. Đầu
sư tử đỏ bắt Trần Tầm phải cho số điện thoại nhà bằng được, bị dồn đến đường cùng,
cậu liền cho cô nàng số điện thoại nhà Tôn Đào. Vì chuyện này mà sau đó Trần
Tầm đã bị Tôn Đào mắng cho một trận te tua, nói cậu ta vì muốn cứu lấy mạng của
mình mà ném cho mình một bịch đạn thịt nặng 0,1 tấn, báo hại suýt nữa cậu ta bị
Dương Tình hiểu lầm, mất hết cả tình cảm. Tóm lại là từ đó trở đi, Trần Tầm
không còn hào hứng với chuyện lên mạng chat nữa, gặp bạn chat lại càng cạch đến
già.
Trần Tầm đã thành thật kể
hết chuyện này với Phương Hồi, mặc dù cảm thấy không hay nhưng Phương Hồi cũng
không để bụng. Điều khiến cô phải lưu tâm hơn cả là một ngày nọ, Ngô Đình Đình
gọi điện thoại cho Trần Tầm.
Hôm đó, khi nghe điện
thoại, Trần Tầm đã mắt la mày lém, giấu giấu giếm giếm, miệng chỉ ậm ờ mấy từ
như “Ừ”, “Được”, “Cậu hẹn thời gian”, “Gặp rồi tính sau”. Phương Hồi thấy lạ,
hỏi cậu ai gọi vậy, cậu mới ấp úng nói là Ngô Đình Đình. Thực ra cũng không
phải Trần Tầm cố tình giấu cô chuyện gì, lần trước cậu đã nói là không liên lạc
nhiều với bạn bè chơi thời nhỏ nữa, nhưng cậu không làm được điều đó. Cậu sợ
Phương Hồi không vui, rồi lại nhớ đến chuyện cũ, nên mới không nói với cô.
Còn Phương Hồi lại không
nghĩ như vậy, mối quan hệ trên tình bạn, dưới người yêu của Trần Tầm và Ngô
Đình Đình khiến cô cảm thấy có điều gì đó không yên tâm. Cô không biết mình nên
đối mặt với họ bằng thái độ như thế nào, hình tam giác vững chãi nhất trong
toán học, trong chuyện tình cảm lại là mối quan hệ mong manh nhất. Và thế là
Phương Hồi tự lừa dối mình bằng cách né tránh, giả vờ không biết gì, không hề
hỏi han. Nhưng bọn họ lại thường xuyên xuất hiện trước mặt cô mà không có sự đề
phòng gì, dường như chứng minh một điều rằng giữa họ có mối quan hệ không thể
nào chia cắt, bắt cô phải mở mắt thật to để nhìn cho rõ, khiến cô không có cách
nào để né tránh.
“Cậu ấy nói ngày kia muốn
đến thăm nhà ông Bạch Phong, năm nào bọn tớ cũng đi một hai lần”. Trần Tầm đã
nhận ra vẻ suy nghĩ của Phương Hồi, liền vội giải thích.>“Ừ”. Phương Hồi gật
đầu rồi mở một cuốn vở bài tập ra xem.
“Cũng không có chuyện gì
cả, chỉ muốn đến thăm thôi, trước đây còn chạm mặt cả cảnh sát nữa!”. Trần Tầm
ghé sát đến, cố tình trêu cô.
“Ừ”. Phương Hồi vẫn không
nói gì mà chăm chú nhìn vào cuốn vở bài tập.
“Cậu sao vậy?”. Không kìm
được nữa, Trần Tầm bèn rút cuốn vở ra khỏi tay Phương Hồi, cau mày nói: “Cậu
nói gì đi chứ!”.
“Nói gì chứ? Tớ đâu có
quen Bạch Phong, các cậu đi là việc của các cậu, liên quan gì đến tớ?”. Phương
Hồi quay mặt đi nói.
“Không liên quan gì đến
cậu nên tớ mới nói cho cậu biết, nếu không vài hôm nữa cậu biết, chắc chắn cậu
lại nghĩ linh tinh”.
“Tớ nghĩ linh tinh gì
chứ?”.
“Còn không nữa, rõ ràng
trên mặt cậu chỉ còn thiếu nước hiện lên một chữ “nghĩ” nữa thôi!”. Trần Tầm
lấy tay xoay đầu cô nói.
“Đáng ghét!”. Phương Hồi
liền lắc đầu, hất tay cậu xuống và nói: “Tớ về đây, về muộn, ba tớ thấy không
có nhà lại mắng cho coi”.
“Đừng về vội, ở thêm một
lát nữa đi”. Trần Tầm kéo cô lại nói: “Cậu mà về bây giờ thì trên đường đi lại
suy nghĩ cho coi!”.
“Các cậu đi thăm ông Bạch
Phong, tớ có gì để nghĩ chứ, coi bộ sốt sắng của cậu kia, hay là có gì thật nên
sợ tớ theo dõi cậu à?”. Phương Hồi vừa thu dọn ba lô, thực sự trong lòng cô
không nghĩ như vậy, nhưng vẫn có điều gì đó ấm ức mà không nói ra được, bèn
thốt ra câu nghe không được hay cho lắm.
Đến lúc này thì Trần Tầm
đã lên cơn bực, cậu vừa giằng lấy chiếc ba lô của Phương Hồi vừa nói: “Tớ còn
sợ cậu theo dõi à? Vì nhìn thấy cậu nghĩ ngợi như vậy nên tớ mới nói với cậu.
Tớ và Ngô Đình Đình có chuyện gì cả, nếu đúng là có suy nghĩ đó thì cũng không
có cậu. Haizz, nếu biết sớm thế này tớ sẽ không nói cho cậu biết, con gái các
cậu nhỏ mọn thật đấy!”
“Cậu thích làm gì thì
làm, không cần phải báo cáo với tớ, tớ cũng không đến nỗi nhảm nhí như cậu nghĩ
đâu!”. Phương Hồi tức đến nỗi mắt đỏ hoe, Trần Tầm nói rất thiếu suy nghĩ, lấy
ngay Ngô Đình Đình để chọc vào nỗi buồn của cô.
Phương Hồi cố gắng không
để mình khóc, vơ lấy ba lô rồi chạy ra cửa. Lần này thì Trần Tầm cuống thật,
bất chấp tất cả và ôm chặt cô từ phía sau, ghé sát vào tai cô nói: “Cậu làm gì
vậy? ít ra cũng phải nói cho xong chuyện rồi hãy về chứ! Thôi thôi, coi như tớ
sai được chưa nào? Cậu đừng làm tớ sợ!”.
“Tại cậu chứ ai...”.
Phương Hồi lau nước mắt, giọng cũng đã xuống thang hơn.
“Ừ ừ ừ ừ!”. Trần Tầm cười
nói: “Lần sau tớ sẽ ghi nhớ, không nói rõ nữa, tóm lại là thế nào thì cứ để như
thế, cậu nghĩ oan cho tớ, tớ cũng đành nhận vậy”.
Phương Hồi liền thở dài,
cô biết Trần Tầm vẫn không hiểu cô nghĩ gì, cô cũng không muốn nói nữa, cô sợ
phải cãi nhau hơn cả Trần Tầm.
Hồi đó bọn họ còn quá
trẻ, không phải không yêu mà là yêu quá mãnh liệt, chính vì vậy làm tổn thương
người khác cũng là làm mệt chính minh.
Thấy đã muộn quá, phải về
nhà ngay nên Phương Hồi liền bắt một chiếc taxi. Trước khi lên xe, Trần Tầm
liền hôn nhẹ xuống môi Phương Hồi một cái. Phương Hồi giật nảy mình, vội vàng
nhìn xung quanh, sợ bị mọi người qua lại và ông lái xe vừa dừng xe nhìn thấy.
Trần Tầm nhìn rất hả hê, đợi đến khi xe chạy, vẫn đưa tay lên gần tai ra hiệu
về nhà gọi điện thoại nhé.
Phương Hồi lên xe, rụt rè
giải thích với ông lái xe: “Đó là... anh họ cháu”.
Ông lái xe taxi cười tỏ
vẻ hiểu ý: “Haizz! Có gì đâu! Chú đâu có phải là phụ huynh! Sợ gì chứ! Giờ
những chuyện này rất phổ biến, đâu phải mỗi các cháu, hồi bọn chú mười lăm,
mười sáu tuổi cũng thích thầm ai đó. Đó là bạn tai cháu hả? Nhìn đẹp trai quá
nhỉ! Trẻ trung là nhất rồi, ha ha”.
“Vâng”. Phương Hồi đỏ
bừng mặt, nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Nhưng mà chú thấy các
cháu ở độ tuổi này cũng liều thật đấy, tình yêu là gì, các cháu hiểu được bao
nhiêu? Giờ nghĩ lại thời bằng tuổi các cháu bây giờ! Cách cuộc sống thực tế còn
xa lắm! Bài hát Bạn ngồi cùng bàn cũng nói đó thôi, chẳng mấy mà mỗi người lại
mỗi ngả. Chú cũng không nói gì nhiều, hai ba năm nữa cháu sẽ thấy! Chắc chắn là
sẽ khác!”. Ông lái xe lẩm bẩm tiếp: “Hơ hơ, chú cũng hay nói thẳng nói thật,
chắc mọi người không thích nghe đâu, cháu cứ lo việc của mình, đừng nghĩ gì
nhiều!”.
Phương Hồi không nói gì,
cô thẫn thờ nhìn ra phía trước, trong gương phản quang, bóng Trần Tầm mỗi lúc
một xa, nhiệt độ trên môi cô cũng dần dần biến mất.