Tôi
không thể ngờ rằng lại ó một ngày tôi được nghe Phương Hồi kể về chuyện cũ của
cô tại Bắc Kinh, lúc đầu tôi vẫn tưởng rằng sau khi quay về Bắc Kinh, chắc chắn
chúng tôi đã làm lại từ đầu, nhưng nhìn Phương Hồi đang thẫn thờ mà nước mắt
lưng tròng, mọi thứ đã hóa thành bong bóng xà phòng.
“Em
khóc gì vậy, lại nhớ đến cậu ấy à?”. Tôi hỏi cô.
Phương
Hồi lặng lẽ gật đầu, tôi hít một hơi thật sâu và nói: “Cũng không thể nhớ mãi
như thế được!”.
Phương
Hồi nhìn hàng đồ uống socola nóng trước mặt, hơi nóng bốc lên nghi ngút, giọng
cô từ đó vọng lại, nghe rất hư vô.
“Trương
Nam, em xin lỗi, hiện tại em vẫn chưa thể”.
“Em
có thể kể cho anh biết sau đó thế nào được không? Sau đó thế nào?”. Tôi hỏi với
vẻ rất không cam tâm.
“Sau
đó ạ...”. Miệng Phương Hồi nở một nụ cười chua chát, tôi thấy cô dần dần bình
tĩnh trở lại và đắm mình tong những năm tháng đó.
Mùa
hè năm Phương Hồi học lớp 11, lần đầu tiên cô được gặp mẹ Trần Tầm - bà Trương
Hiểu Hoa.
Trước
đó cô cũng đã từng được xem ảnh, chỉ có điều ảnh chỉ thể hiện trên một mặt
giấy, khi được gặp một con người lập thể, vẫn khiến cô cảm thấy luống cuống.
Lúc đầu cô không định gặp bà Trương Hiểu Hoa, cô đã đòi về từ lâu, nhưng Trần
Tầm vẫn kéo cô chơi cái nọ, nghịch cái kia, lằng nhằng một hồi lâu thì nghe
thấy tiếng chìa khóa mở cửa.
Dường
như cả ba người đều có vẻ mất tự nhiên, Trần Tầm là người đầu tiên phá vỡ bầu
không khí căng thẳng.
“Mẹ,
đây là Phương Hồi bạn cùng lớp với con, bọn con đang đọ kết quả bài tập hè!”.
Trần Tầm giới thiệu.
“Cháu...
chào cPhương Hồi không dám ngẩng đầu lên.
“Ừ,
chào cháu, trước đây cô có nghe Trần Tầm nhắc đến cháu, Phương Hồi vẽ tranh đẹp
lắm đúng không?”. Bà Trương Hiểu Hoa liền mỉm cười nói: “Bối Bối, sao không lấy
kem mời Phương Hồi ăn con?”.
Đột
nhiên bị nhắc đến tên ở nhà, Trần Tầm có vẻ ngại ngùng, Phương Hồi cúi đầu cười
nói: “Dạ thôi cô ạ, cháu chuẩn bị về đây ạ”.
“Vội
thế cháu, đến giờ ăn cơm rồi, ở lại ăn cơm với cô nhé!”. Bà Trương Hiểu Hoa
nhiệt tình mời.
“Hay
là ở lại ăn cơm nhà tớ, không phải cậu nói tối nay ba cậu không về nhà đó
sao?”. Trần Tầm ngoái đầu lại hỏi cô.
“Thôi...”.
Phương Hồi chưa nói hết thì bị bà Trương Hiểu Hoa ngắt lời.
“Nhà
không có người hả? Thế thì càng không thể cho cháu về được! Cháu đừng ngại, cứ
ở đây ăn cơm đi!”.
“Dạ
cháu cảm ơn cô”. Phương Hồi hậm hực liếc Trần Tầm một cái rồi đành nhận lời.
“Cháu
đừng khách khí!”. Bà Trương Hiểu Hoa vừa mặc tạp dề vừa nói: “Tiện thể hai đứa
giúp cô một việc, đi mua ít tỏi. Bối Bối, con vào lấy ít tiền trong ngăn kéo ở
tủ đầu giường, xem xem Phương Hồi thích ăn gì thì mua về ăn nhé”.
Trần
Tầm không đợi Phương Hồi từ chối mà vâng dạ ngay, cậu vào lấy tiền rồi cùng
Phương Hồi đến siêu thị gần nhà.
Hai
đứa vừa chọn đồ vừa nói chuyện, Phương Hồi liền trách cậu: “Cậu cũng tệ thật,
sao cứ bắt tớ ở lại ăn cơm cho bằng được? Ngại chết đi được!”.
“Sợ
gì chứ, hồi xưa đám Đường Hải Băng, Ngô Đình Đình thường xuyên đến nhà tớ ăn
cơm chực. Cậu về thì cũng chỉ có một mình, ăn gì chứ?”. Trần Tầm liền giải
thích.
“Tớ
không giống bọn họ, từ nhỏ đã quen cậu, tớ không quen ba mẹ cậu lắm, về nhà nấu
bát mì tôm là được, đỡ lách cách”. Phương Hồi bình thản nói.
“Thế
đâu có được! Mì tôm chẳng bổ béo gì!”. Trần Tầm phát hiện ra mình đã lỡ lời bèn
vội lảng sang chuyện khác: “Mẹ tớ nấu ăn ngon lắm, chắc chắn cậu sẽ thích, lần
sau sẽ muốn đến tiếp!”.
“Thôi
đi! Cứ làm như tớ háu ăn như cậu ấy”. Phương Hồi bật cười.
Thấy
cô cười, Trần Tầm cũng yên tâm hơn. Hai đứa loanh quanh một hồi, mua không ít
đồ ăn vặt như socola, bim bim... Về đến nhà cơm canh đã gần nấu xong, ba Trần
Tầm không có nhà, ba người ngồi ăn quanh chiếc bàn nhỏ. Bà Trương Hiểu Hoa liên
tục gắp thức ăn cho Phương Hồi và cười hỏi cô: “Có phải lớp mấy đứa vừa mới
chia xong đúng không? Cháu chọn ngành xã hội hay ngành tự nhiên?”.
“Dạ
ngành tự nhiên ạ, cháu và Trần Tầm vẫn cùng lớp ạ”. Phương Hồi đưa bát đón lấy
thức ăn và trả lời.
“Ừ,
học ngành tự nhiên thì tốt, lúc điền nguyện vọng có nhiều sự lựa chọn. Con gái
ít người học giỏi các môn tự nhiên, chắc chắn cháu học rất giỏi, bình thường
cháu nhớ giúp Trần Tầm nhé, chịu khó giảng bài cho bạn ấy”.
“Bạn
ấy học các môn tự nhiên giỏi hơn cháu ạ”.
“Mẹ
nghe thấy chưa?”. Trần Tầm ngẩng đầu lên nói với vẻ rất tự hào.
“Cái
đó cũng chỉ là dựa vào mấy trò thông minh vặt mà thôi! Trần Tầm học không chắc
đâu!”. Bà Trương Hiểu Hoa lườm con trai một cái rồi quay sang nói với Phương
Hồi: “Trần Tầm vẫn còn ham chơi lắm! Ngay từ nhỏ đã có tính bộp chộp, không ham
học, ngày nào cũng chơi với mấy đứa bạn hàng xóm, trước khi vào lớp một, lúc
nào cũng thích xé sách vở để gấp nọ gấp kia!”.
“Mẹ!
Mẹ đừng nói linh tinh nữa!”. Trần Tầm n với vẻ ngượng ngùng.
“Mẹ
đâu có nói linh tinh? Không phải con toàn mang đi để gấp bàn gấp ghế, chơi đồ
hàng với Đình Đình còn gì? Dương Tình dẫn mẹ đến xem, mẹ vẫn còn nhớ như in
mà!”. Bà Trương Hiểu Hoa cười mắng con trai.
“Mẹ!”.
Trần Tầm liếc trộm Phương Hồi rồi la lớn.
“Hồi
đó nhỏ, lớn lên chắc chắn sẽ không thế nữa ạ”. Phương Hồi nhìn xuống dưới nói.
“Ừ,
bây giờ thì biết nghĩ hơn rồi”. Bà Trương Hiểu Hoa vỗ vai con trai nói: “Bình
thường hai đứa nhớ theo dõi nhắc nhở nhau, cố gắng thi được vào trường đại học
nổi tiếng!”.
“No
vấn đề mẹ ạ!” Trần Tầm gắp một miếng thức ăn và trả lời với vẻ rất tự tin.
Ăn
xong cơm, Phương Hồi liền xin phép ra về, bà Trương Hiểu Hoa tiễn cô ra cửa,
sau đó lại đưa cho cô một túi đồ ăn vặt, cười tủm tỉm mời cô lần sau lại đến
nhà chơi, đồng thời dặn dò Trần Tầm nhớ phải đưa bạn lên xe. Phương Hồi rất
biết ơn bà, cô cảm thấy bà rất hiền lành, là một người mẹ dịu dàng, không giống
với bà Từ Yến Tân, không hề tỏ ra ghê gớm. Trần Tầm cũng rất vui, hai đứa lén
nắm tay nhau trên đường, mặc dù đã chuẩn bị lên lớp 12, nhưng cả hai đều không
thấy sợ. Vì chúng đều tin rằng, cho dù đến lúc nào, chắc chắn cũng sẽ luôn ở
bên nhau.
Hôm
đi đăng kí cho học kì mới, Phương Hồi đến hơi muộn.
Trước
đó một hôm bọn họ đi tiễn Tô Khải cùng Lâm Gia Mạt, vì phải tập bóng nên Triệu
Diệp không đi, nhưng mọi người đều hiểu, đây chỉ là một cái cớ để thoái thác mà
thôi, chẳng qua là cậu không muốn ngại lần thứ hai nữa. Lâm Gia Mạt không hề tỏ
ra buồn bã, đúng như những gì đã cam đoan, từ đầu đến cuối cô đều mỉm cười, mỉm
cười ăn cơm, mỉm cười mua vé tiễn, mỉm cười vẫy tay chào tạm biệt Tô Khải.
Trong khi Tô Khải lại có vẻ lưu luyến, dặn đi dặn lại cô, nào là phải yên tâm
học hành, chú ý sức khỏe, thường xuyên liên lạc gì đó.
Trần
Tầm đã dà riêng cho họ một chút thời gian, kéo Phương Hồi và Kiều Nhiên sang
một bên. Trước lúc tàu chạy, trời mưa lất phất, Lâm Gia Mạt không tránh mưa mà
đứng yên nhìn tàu chuyển bánh. Trần Tầm giơ áo lên, che cho Phương Hồi đến mái
che để tránh mưa. Cậu quay đầu nhìn Lâm Gia Mạt, sau đó lại chạy lại, kéo tay
cô nói: “Đứng dưới mưa sẽ không nhìn thấy cậu khóc hả? Đừng có tự lừa dối mình,
lừa dối người khác nữa”.
Lâm
Gia Mạt liền lau mặt, giọng khản đi nói: “Chỉ có cậu là thông minh! Ra oai gì
vậy!”.
“Đừng
nói linh tinh nữa! Mau lên!”. Trần Tầm giơ áo lên nói: “Tớ sắp ướt như chuột
lột rồi! Sang thu rồi, trời lạnh lắm!”.
Lâm
Gia Mạt liền cười và trú dưới áo Trần Tầm, ra sức kéo áo cậu nói: “Ghé sát vào
đi! Cánh tay tớ ướt hết rồi!”.
“Hê!
Không phải vừa nãy cậu giả vờ làm hòn vọng phu đó sao!” Trần Trầm trợn mắt nhìn
cô, nhưng vẫn ghé sát vào cô.
“Cậu
ghé sát vào tớ như vậy không sợ Phương Hồi ghen à!”. Lâm Gia Mạt cười ranh mãnh
hỏi.
“Tôi
xin chị! Chị ghé sát vào tôi đó chứ! Phương Hồi nhà tôi không phải là người nhỏ
nhen như vậy đâu!”. Mặc dù miệng thì nói như vậy, nhưng ánh mắt Trần Tầm vẫn
liếc về phía Phương Hồi.
Lúc
đó Phương Hồi đã xuống dưới, đang đứng cạnh Kiều Nhiên, tay che đầu chạy xuống
cầu thang, nhìn từ xa, bóng hai người như nhập vào làm một.
Mấy
đứa đều bị ướt, buổi chiều Phương Hồi liền hắt xì hơi nên về nhà sớm cùng Lâm
Gia Mạt. Trần Tầm đến nhà Kiều Nhiên, ba mẹ cậu đều đi nước ngoài, ở nhà không
có ai quản, hai đứa hào hứng chơi game khá lâu. Trần Tầm nghĩ bụng ngày hôm sau
đến trường báo danh chắc cũng không có vấn đề gì liền ở lại nhà Kiều Nhiên, vừa
chơi vừa trò chuyện, mãi đến nửa đêm mới ngủ.
Chính
vì bị cảm nên ngày hôm sau Phương Hồi mới đến muộn, cô bước đi trên hành lang
vô cùng yên tĩnh mà lòng thấy thấp thỏm không yên, bèn vội ngó vào cửa sổ xem.
Vừ nhìn là thấy lo, bạn bè đang ngồi học rất nghiêm túc. Phương Hồi vội chạy
đến cửa lớp tự nhiên A, bấm bụng hô: “Thưa cô em đến rồi ạ”.
Ánh
mắt của bạn bè trong lớp liền đổ dồn về phía Phương Hồi, căng thẳng quá cô liền
cúi đầu xuống, cô giáo đứng trên bục giảng lạnh lùng giở sổ điểm ra hỏi: “Cô là
Phương Hồi đúng không?”.
“Dạ
vâng ạ”. Phương Hồi gật đầu.
“Trong
lớp chỉ có một mình cô là con gái không đến báo danh!”. Cô giáo cau mày nói:
“Cô vào ngồi ở ghế trống đằng kia đi! Tại sao ngày đầu tiên của năm lớp 12 đã
đến muộn hả? Trần Tầm và Kiều Nhiên cũng ở lớp cũ của cô đúng không? Cô Hầu không
thông báo với các cô cậu hay là thế nào? Chỉ còn thiếu ba cô cậu nữa thôi. Lớp
cuối cấp rồi mà còn chểnh mảng như vậy sao được? Với thái độ như các cô các
cậu, liệu có thi được trường điểm không? Có phải hiện giờ Bộ giáo dục đều đề
cao “giảm tải” nên các cô các cậu không lo nữa đúng không? Tôi nói cho các cô
các cậu biết nhé, “giảm tải” cũng không đến lượt các cô các cậu, chỉ cần vẫn
còn thi đại học thì các cô các cậu đều không thể nhàn nhã đủng đỉnh được. Đến
lúc đó không đủ điểm nguyện vọng một, ai còn quan tâm đến cái “giảm tải” hay
không “giảm tải” hả? Với tôi, thi đại học là quan trọng hơn cả!”.
Từ
nhỏ đến lớn, Phương Hồi chưa bao giờ bị cô mắng như tát nước vào mặt như vậy,
lúc đó thực sự chỉ muốn có lỗ nẻ để chui xuống. Cô không mang vở, ngồi trong
giờ học mà như ngồi trên lửa, chuông vừa réo hết tiết, cô liền chạy ngay ra
cửa, cầm thẻ điện thoại 201 gọi cho Trần Tầm và Kiều Nhiên.
“A
lô...”. Một hồi lâu điện thoại mới thông máy, lúc nghe máy, Kiều Nhiên Nhiên
vẫn còn đang mắt nhắm mắt mở.
“Hai
cậu mau đến đi! Hôm nay vào học chính thức rồi!”. Phương Hồi sốt sắng nói.
“Hả?
Không phải hôm nay chỉ báo danh đó sao? Toi rồi! Trần Tầm, dậy đi thôi!”. Kiều
Nhiên la lớn.
“Tớ
cũng vừa mới biết, đã học hết một tiết toán rồi! À đúng rồi, các cậu đừng quên
mang sách nhé!”. nhắc bọn họ.
“Ừ
ừ, bọn tớ đến ngay đây! Bye bye nhé!”. Kiều Nhiên vội cúp máy xuống.
Nói
là nhanh nhưng mười hai giờ trưa hai đứa mới có mặt ở trường. Không nằm ngoài
dự đoán, buổi trưa, bọn họ đã bị cô chủ nhiệm mới là cô Lí quạt cho một trận.
Phương Hồi đợi bọn họ ở cửa phòng của khối, đúng lúc cô Hầu từ trong bước ra,
cô chưa có nhiều kinh nghiệm, không chủ nhiệm được lớp tự nhiên A nên được phân
sang chủ nhiệm lớp B.
“Tôi
thấy các em giỏi thật đấy! Bây giờ đã là mấy giờ rồi? Cũng không biết nghĩ đến
học hành!”. Cô Hầu cau mày nói: “Trước đó tôi còn giới thiệu Trần Tầm làm lớp
trưởng với cô Lí nữa, thật làm tôi mất mặt quá!”
“Bọn
em không biết hôm nay vào học luôn, không phải chương trình thời sự nói hè
không mở lớp học thêm đó sao ạ”. Phương Hồi ấm ức nói.
“Đây
không phải là lớp học thêm mà gọi là khai giảng sớm!”. Cô Hầu trợn mắt mắng.
“Thế...
các bạn ấy không sao chứ ạ?”. Phương Hồi rụt rè hỏi.
“Cô
Lí đang phê bình, cũng chỉ có những cô giáo nghiêm như cô Lí mới quản lí được
các em! Tôi không quản được!”.
Cô
Hầu nói mấy câu rồi đi, Phương Hồi lại đợi thêm lúc nữa, Trần Tầm và Kiều Nhiên
mới xị mặt đi ra.
“Sao
rồi?”. Phương Hồi vội bước đến hỏi.
“Còn
sao được nữa, bị quạt cho một trận thôi!”. Trần Tầm lườm lườm trả lời.
“Tớ
đã bảo các cậu là phải nhanh lên mà! Sao giờ này mới đến?”.
“Cậu
hỏi cậu ấy í! hậm hực lườm Trần Tầm một cái.
“Tớ
cũng không muốn thế mà!”. Trần Tầm ấm ức nhìn Phương Hồi rồi kể: “Bọn tớ ra
khỏi nhà thì đã muộn, nhà cậu ấy có cái xe máy, tớ bảo thôi đi cái này đi, kiểu
gì cũng nhanh hơn xe đạp. Bọn tớ đang lao như bay trên đường Bình An thì đằng
sau có một chiếc moto đuổi riết, tớ nghĩ thằng cha này lắm chuyện thật, giờ này
mà dám đọ tốc độ với ông, thế là giục Kiều Nhiên tăng tốc, tớ cũng không ngoái
đầu lại, ai ngờ là mấy chú công an! Hic! Xe bị tịch thu, lại còn bị phạt nữa!
Hai thằng tớ chạy từ đường Bình An về đây! Kiều Nhiên thôi cậu cũng đừng buồn,
m.kiếp, chuyện này đúng là số mình là số con rệp chứ không trách gì chính phủ
được!”.
“Giờ
mà cậu còn đùa được à!”. Phương Hồi thở dài nói: “Kiều Nhiên cậu còn vào hùa
với cậu ấy nữa à!”.
“Ai
mà ngăn được cậu ấy!”. Kiều Nhiên nói với vẻ bó tay.
“Bà
chằn này cũng kinh khủng quá! Vừa vào năm học mới đã chửi mình như tát nước,
vạn sự khởi đầu không thuận lợi!”. Trần Tầm giơ ngón tay lên về phía văn phòng
của khối.
“Cứ
đợi đó! Bọn mình tha hồ mà hưởng!”. Kiều Nhiên lắc đầu nói.