Quả
nhiên không nằm ngoài sự dự đoán của Kiều Nhiên, từ đó trở đi cô Lí không hề có
thiện cảm với ba đứa, sau bài thi tháng đầu tiên, Kiều Nhiên đã bị gạt sang lớp
B, may mà trước đó cậu đã có sự chuẩn bị về mặt tinh thần, nên cũng không thấy
buồn. Trần Tầm thì ra sức an ủi cậu, Kiều Nhiên cũng không quan tâm, cậu cảm
thấy học ở lớp này quá mệt, sang đây, cái gọi là “giảm tải” bị biến thành “tăng
tải” như công thức toán học, sang lớp khác cũng là một sự giải thoát.
Vì
toàn là những học sinh giỏi của các lớp, nên người nào cũng học rất kinh khủng,
chỉ mong giờ giải lao cũng được ngồi giải toàn đề, theo lời Triệu Diệp, cả lớp
như một đàn gia súc. Không những vậy, giáo viên cũng đều là “loại giỏi” hoặc
“xuất sắc”, duy trì truyền thống tốt đẹp yêu cầu nghiêm khắc đối với học sinh.
Hàng ngày môn tiếng Anh phải học thuộc những câu quan trọng trong bài khóa, ngày
hôm sau chép chính tả, nếu không chép được thì thật là đáng tiếc, ngài cứ việc
ngoan ngoãn về nhà chép hai mươi lần. Môn ngữ văn thì vô vàn các bài có chữ
khó, chữ viết sai, thường thức văn học, văn hóa Trung Quốc bác đại tinh thâm,
chỉ có cái mình không nghĩ tới, không có cái cô không ra đề được. Toán lí hóa
thì sách vở chồng chất cao đến tận thắt lưng, thật đúng là biển học vô bờ. Cứ
như vậy, không những Kiều Nhiên không chịu nổi mà ngay cả xếp số của Phương Hồi
và Trần Tầm cũng bị tụt xuống.
Và
cô Lí thì vẫn cứ liên tục đe dọa, nào là đừng có tưởng lớp 10, 11 học giỏi mà
lớp 12 vào được đại học, đừng tưởng chỉ dựa vào chút trí thông minh mà có tên
trên bảng vàng, trường đại học Thanh Hoa, đại học Bắc Kinh chỉ mở cửa cho những
ai biết chịu khó, chăm chỉ, chứ không phải dành riêng cho những kẻ đầu cơ.
Những câu nói này đã kích thích Trần Tầm, khiến cậu chưa bao giờ hụt hẫng như
vậy, Phương Hồi lại càng cả nghĩ hơn, chỉ mong được đỗ thứ nhất, thứ hai ngay
lập tức, nhưng càng mong lại càng cuống.
Chính
vì thế trong bối cảnh này, khi sự việc đó xảy ra, hai đứa gần như suy sụp.
Nguyên
nhân là bài phát biểu hàng ngày của cô Lí sau giờ tự học buổi tối, đây là thời
điểm khổ sở nhất đối với Trần Tầm, để tránh những lời phê bình bóng gió của cô,
Trần Tầm luôn cúi đầu giải đề không nhìn cô, có lúc thậm chí còn nằm sấp xuống
bàn chợp mắt nghỉ ngơi.
Hôm
đó vừa bước vào lớp, cô Lí đã gọi thẳng tên Trần Tầm, cô cau mày nói: “Trần Tầm
dậy đi! Đừng có suốt ngày mắt mũi lờ đờ như vậy! Mệt thì tối phải ngủ nhiều hơn!
Toàn làm những chuyện không đâu!”.
Trần
Tầm nghe mà thấy buồn nôn, miễn cường ngồi ngay ngắn trở lại, Phương Hồi ngoảnh
đầu lại nhìn cậu, nét mặt lộ rõ vẻ lo lắng.
“Tôi
biết lớp các em rất mệt, tôi cũng không muốn nói những điều này trong th quan
trọng này, nhưng do một số học sinh không tự giác nên hôm nay tôi buộc phải nói
chuyện này”. Cô Lí nghiêm mặt đứng trước bục giảng nói, đám học sinh vốn đang
uể oải bên dưới đều ngẩng đầu lên. “Hôm nay khi tôi giảng bài ở lớp xã hội, có
hai cô học sinh đã viết giấy nói chuyện với nhau và bị tôi tịch thu. Tạm thời
chưa nói đến chuyện trong giờ cô giáo đang giảng bài, viết giấy cho nhau là
chuyện không tôn trọng thầy cô, không có trách nhiệm với mình, mà chỉ nói riêng
về nội dung của mẩu giấy đó. Truyền giấy cho nhau là hành vi lén lút, có chuyện
gì quang minh chính đại mà không gặp thẳng nhau để nói được? Sao cứ phải truyền
giấy? Chắc chắn là có chuyện gì mờ ám! Các em lớn bằng từng này rồi, tôi cũng
không vòng vo nữa. Tuổi dậy thì có thiện cảm với bạn khác giới là chuyện rất
bình thường, nhưng các em phải xử lí cho khéo tình cảm này, không thể để nó
phát triển thành mối quan hệ không hay, ảnh hưởng đến người khác, đồng thời
cũng ảnh hưởng đến mình. Đặc biệt là năm lớp 12, các em bảo đây là thời điểm để
nghĩ đến những chuyện đó ư? Sân trường là nơi để các em nắm tay nhau nói chuyện
yêu đương sao? Tôi không nói nhiều nữa, tôi nể mặt các em thì các em cũng phải
biết, nếu tự giác thì chủ động đến gặp tôi để nói chuyện, đừng để cuối cùng tôi
phải gọi đến tên, như thế thì không hay đâu đấy”.
Câu
nói của cô Lí đã khiến bầu không khí lớp lập tức rơi vào trạng thái áp suất
thấp, tất cả mọi người đều cúi đầu không dám ho he gì, cũng có người quay sang
ngó nghiêng, đưa mắt nhìn lén nhau, dò đoán ai là học sinh xui xẻo bị cô Lí bắt
được. Còn Trần Tầm và Phương Hồi thì tái mặt đi, hai đứa tim đập thình thịch,
thậm chí hai hàm răng Phương Hồi còn va vào nhau cầm cập.
Lúc
cô Lí tuyên bố hết giờ, Phương Hồi như phạm nhân được tháo cùm, người mềm nhũn.
Cô ngoảnh đầu lại nhìn Trần Tầm với ánh mắt tuyệt vọng, Trần Tầm lại cúi đầu,
không biết đang nghĩ gì. Đợi bạn bè về gần hết rồi, Trần Tầm mới xị mặt bước
đến chỗ Phương Hồi, Phương Hồi liền hỏi nhỏ: “Cô Lí... nói bọn mình à?”.
“Chắc
không phải đâu...”. Trần Tầm lắc đầu nói: “Vụ này do lớp xã hội gây ra, bọn họ
truyền giấy cho nhau thì liên quan đếch gì đến bọn mình, không phải đâu”.
“Thế
tại sao cô ấy lại nói như vậy? Tớ cảm thấy sống lưng lạnh toát, dường như cô ấy
nói với tớ vậy...”. Phương Hồi uể oải bò sấp xuống bàn nói.
“Từ
trước đến nay cô ấy toàn nói với giọng như vậy mà. Mặc kệ đi!”. Trần Tầm bực
bội nói.
“Hay
là tớ đến gặp cô để nói chuyện vậy? Đừng để mọi chuyện vỡ lở ra”. Phương Hồi
mím môi nói.
“Cậu
dở hơi à!”. Trần Tầm cuống quýt nói: “Thế thì khác gì không khảo mà xưng? Nhỡ
những điều cô nói không phải là bọn mình thì sao? Thế từ sau cô càng có thành
kiến với bọn mình à? Hơn nữa chuyện này làm to được đến đâu? Cô cũng chỉ dọa
mọi người mà thôi, rút dây động rừng, sợ học sinh yêu sớm í mà!”
“Ừ”.
Phương Hồi đáp với vẻ lo lắng, nhưng trong lòng vẫn thấp thỏm không yên.
“Thôi
từ giờ... bọn mình đừng đi với nhau nữa, cậu về trước, năm phút sau tớ mới về,
sau đó sẽ gặp nhau ở con đường nhỏ phía cửa sau”. Trần Tầm nhìn vào túi áo trên
áo khoác của mình, mặc dù miệng nói không sao, nhưng trong lòng cậu vẫn rất lo.
“Không
cần đâu, tớ về thẳng nhà, lát nữa cậu cũng về thẳng nhà đi”. Phương Hồi nói,
hiện giờ cô không còn tâm trạng nào để về cùng với Trần Tầm nữa.
Hai
đứa thấp thỏm ngủ một đêm, ngày hôm sau cô Lí không nhắc đến chuyện này nữa,
mọi thứ lại như bình thường. Sau đó qua tìm hiểu, Trần Tầm biết, người bị cô
bắt được là Vương Mạn Mạn, Trần Tầm cũng ngại hỏi người ta viết gì, có liên
quan đến cậu hay không. Tóm lại là chuyện này không ai đứng ra nhận cả, cũng
không có ai gây phiền hà gì cho bọn họ, thế là dần dần hai đứa cũng đã yên tâm
hơn, chỉ có điều trong giờ giải lao, giờ nghỉ trưa không tụ tập với nhau nữa.
Sau
khi kì thi tháng kết thúc không lâu, để đôn đốc được học sinh nhiều hơn, các
lớp 12 đều tổ chức họp phụ huynh. Lúc phát sổ ghi điểm, Phương Hồi lại nhìn
thấy mẹ Trần Tầm, bà Trương Hiểu Hoa vẫn rất hòa nhã, dễ chịu, còn đứng nói
chuyện với cô một lúc, hỏi tình hình học tập và xếp số của cô trong kì thi
tháng.
Chào
bà Trương Hiểu Hoa xong, lần đầu tiên Phương Hồi và Trần Tầm cùng về nhà sau sự
kiện truyền giấy. Phụ huynh và giáo viên được gặp nhau đồng nghĩa với việc học
sinh được thả lỏng, hai đứa đã cảm thấy thoải mái hơn ngày ức chế vừa rồi. Trần
Tầm mua củ khoai nướng, thơm nức, khói bốc nghi ngút, mỗi đứa một nửa, Trần Tầm
cắn một miếng to nói: “Thời điểm này khoai chưa ngon lắm, nhạt quá!”.
“Ngon
đó chứ!”. Phương Hồi vừa thổi vừa nói: “Cậu chỉ con nhà lính, tính nhà quan!”.
“Thôi
đi! Đó là vì cậu chưa được ăn loại ngon! Ở gần nhà bà ngoại tớ có một quán
chuyên bán khoai nướng, ngoài vỏ là một lớp bọc đường, bẻ ra bên trong đỏ rực,
chậc chậc, thơm tuyệt!”.
“Hôm
nào cậu mua cho tớ nhé”.
“Ừ!
Đợi thi đại học xong tớ sẽ đưa cậu đi! Mỗi đứa ăn luôn hai, ba củ!”.
“Coi
bộ dạng của cậu kìa!”. Phương Hồi liền cười.
“Cười
cái gì chứ, giỏi thì cậu đừng ăn!”. Trần Tầm xoa đầu cô, Phương Hồi vội tránh,
vừa cười vừa đánh cậu.
Trần
Tầm đưa Phương Hồi đến bến xe bus, trước khi lên xe còn thơm trộm cô một cái,
Phương Hồi che mặt chạy mất, rồi cô bực bội trợn mắt nhìn Trần Tầm đang đứng
dưới cười ranh mãnh, cậu vẫy tay rất chầy cối và nói lớn: “Tối tớ sẽ gọi điện
cho cậu!”. Phương Hồi gật đầu, xe bus bắt đầu chuyển bánh, dần dần bỏ cậu lại
sau lưng, biến thành một chiếc bóng màu xanh thẫm.
Và tối
hôm đó, cuối cùng Phương Hồi lại không đợi được điện thoại của Trần Tầm.
Sau
khi về đến nhà, ông Phương Kiến Châu không nói gì với cô, đây là chuyện rất
hiếm gặp, vừa vào đến phòng khách là gọi điện thoại. Phương Hồi loáng thoáng
nghe thấy hình như ông đang cãi nhau với bà Từ Yến Tân qua điện thoại, giọng
ông mỗi lúc một to hơn, dần dần Phương Hồi cũng nghe thấy tên mình. Ba mẹ cô
vẫn kết thúc cuộc nói chuyện trong sự bực bội như mọi bận, ông Phương Kiến Châu
cúp điện thoại rất mạnh, bực bội đẩy cửa phòng Phương Hồi ra quát: “Ra đây!”.
Phương
Hồi run rẩy bước ra phòng khách, ông Phương Kiến Châu ngồi trên ghế sofa, mặt
sầm xuống, nói lớn: “Phương Hồi, tao không ngờ mày lại làm được chuyện đó! Mày
nói đi!”.
“Chuyện
gì vậy ba?”. Đột nhiên Phương Hồi có linh cảm chẳng lành, nhưng vẫn không muốn
tin chuyện đó đã xảy ra thật.
“Còn
chuyện gì nữa hả? Có cần phải tao nhắc nữa không? Được, để tao nhắc, Trần
Tầm!”.
Ông
Phương Kiến Châu ném mạnh chiếc điều khiển ti vi xuống tràng kỉ, phát ra tiếng
kêu rất mạnh. Còn Phương Hồi chỉ cảm thấy cô như bị rơi xuống địa ngục cùng với
âm thanh này, đầu óc quay cuồng, trái tim như bị xé ra làm trăm mảnh, sợ hãi,
chán chường.
“Chúng
mày giỏi thật đấy! To gan đến mức để thầy cô và bạn bè cả trường biết hết! Cô
Lí đã gọi riêng tao và mẹ Trần Tầm ra để nói chuyện, nói học sinh lớp khác
truyền giấy cho nhau bàn tán chuyện hai đứa mày, nói nào là yêu nhau rồi, ngày
nào cũng cầm tay nhau đi học, tan học. Lúc đó tao xấu hổ không còn mặt mũi nào,
chúng mày không cảm thấy xấu hổ hả? Cô Lí bảo cho chúng mày cơ hội, lên gặp cô
để nói chuyện, nhưng không đứa nào thèm để ý đến lời cô, vẫn cứ nhơn nhơn, sao
mà to gan lớn mật thế chứ? Mày nói đi ai đã dạy mày hả? Mày đừng tưởng không ai
biết mấy trò mèo đó của chúng mày nhé, nhà nó điện thoại máy mẹ máy con, tối
đến chúng mày gọi điện thoại, máy mẹ đặt trong phòng mẹ nó liền nhấp nháy,
người ta đã biết từ lâu rồi, chẳng qua là ngại nhắc mày thôi! Mẹ Trần Tầm nói
mày đã từng đến nhà nó ăn cơm đúng không? Con gái lớn ngần này rồi mà không
biết... Hả! Để mẹ bạn mình nói mình như vậy! Đáng lẽ những việc này không nên
nói với ba mày, nhưng mẹ mày không hề quan tâm, chỉ biết cắm đầu đi kiếm tiền
thôi! Mẹ Trần Tầm bảo muốn mẹ mày gọi điện thoại cho bà ấy, đó, vừa gọi điện
thoại xong mẹ mày lại cãi nhau với tao. Lúc cần giáo dục không giáo dục, xảy ra
việc rồi mới nghĩ mình là Gia Cát Lượng! Tao nói cho mày biết nhé, mấy ý đồ đó
của bọn mày chấm dứt ngay lập tức cho tao! Bình thường thằng hay gọi điện thoại
cho mày vào buổi tối là Trần Tầm phải không? Tao hỏi ai gọi thì bảo là bạn, tao
còn không biết là bạn à! Định lòe ba mà đúng không! Từ nay trở đi mày không
được gọi điện thoại nữa! Hỏi bài tập, đối chiếu đáp số đều không được! Hàng
ngày buổi sáng tao đưa mày đi học, tối đến đúng bảy giờ có mặt ở nhà. Nếu mà
tao còn phát hiện ra mày và thằng đó không chấm dứt thì đừng trách tao, đến lúc
đó tao sẽ không nể mặt mày nữa đâu đấy!”
Phương
Hồi vừa khóc vừa nghe ông Phương Kiến Châu giáo huấn, nỗi xấu hổ, sợ hãi, bởi
những câu nói đáng sợ đó hằn sâu trong trái tim cô, tựa như một người bị tùng
xẻo, khiến cô vô cùng đau đớn, không biết chỗ nào để né tránh.
“Nghe
rõ chưa! Nói đi!” Ông Phương Kiến Châu tiếp tục nghiêm giọng tra khảo.
“Con...
con biết rồi...”. Phương Hồi nức nở đáp.
“Đi
rửa mặt rồi làm bài tập đi!”. Ông Phương Kiến Châu châm lửa hút thuốc, khua tay
nói.
Phương
Hồi quay đầu đi về phòng mình, chỉ là một cánh cửa hẹp, trước khi và sau khi
bước vào là hai khoảng trời hoàn toàn khác nhau, khiến cô cảm thấy thế giới đã
đến ngày tận thế.