Đêm
hôm đó Phương Hồi gần như không chợp mắt, ngày hôm sau đúng là ông Phương Kiến
Châu chở cô đến trường thật, rồi lại dặn dò, đe dọa một hồi ở cổng trường,
khiến Phương Hồi một lần nữa cảm nhận được rằng, tất cả những chuyện đã xảy ra
không phải trong giấc mơ, mà là hiện thực đau thương không thể nào thay đổi.
Phương
Hồi đã gặp Trần Tầm trước cửa lớp, mặt cậu nhìn cũng rất tiều tụy, rõ ràng là
hôm qua bà Trương Hiểu Hoa cũng đã nói những điều tương tự với cậu. Hai đứa
bình thường rất thân thiện với nhau, lúc này sau khi nhìn thấy nhau đều hơi
sững lại, Phương Hồi mắt đỏ hoe, cúi đầu đi vào lớp, lúc đu Trần Tầm định nói
gì đó, nhưng ngẩng đầu lên nhìn thấy tấm biển ghi dòng chữ “văn phòng khối 12”,
cuối cùng miệng đã há ra nhưng không thốt ra được lời nào. Hai đứa vội tránh
nhau ra, một đứa đi trước, một đứa đi sau, giống như hai bạn cùng lớp không
thân nhau lắm, lần lượt đi vào lớp.
Đến
giờ nghỉ trưa, Phương Hồi và Trần Tầm cùng bị gọi lên văn phòng. Văn phòng của
khối 12 có phòng trong và phòng ngoài, cô Lí gặp riêng từng đứa để nói chuyện,
nói chuyện với Trần Tầm trước, Phương Hồi đứng ở ngoài đợi.
Bàn
làm việc của cô Hầu đặt ở phòng ngoài, cô vẫy tay gọi Phương Hồi đang đứng ở
cửa: “Có chuyện gì vậy? Sao tự nhiên lại gọi hai đứa hả?”.
“Dạ
hỏi chuyện ạ...”. Phương Hồi thực sự không biết phải trả lời thế nào, mặt đỏ
bừng lên.
“Hỏi
chuyện gì vậy?”. Cô Hầu hỏi.
“Chuyện
yêu đương thôi! Hai học sinh của lớp cô yêu nhau, cô quên mấy hôm trước cô Lí
nói chuyện về mẩu giấy đó à?”. Cô Thôi bên cạnh tiếp lời.
“Gì
cơ?”. Cô Hầu trợn tròn mắt và nói với vẻ sửng sốt: “Không phải là nói lớp xã
hội đó sao? Em cũng không nghe kĩ, sao lại biến thành hai em này hả?”.
“Mấy
em học sinh khác truyền giấy cho nhau nói về chuyện của hai em này, người ta là
đôi tình nhân học trò, hình như còn thông báo cả cho phụ huynh của hai em nữa,
cô làm chủ nhiệm lớp hai năm mà không phát hiện ra hả?”. Cô Thôi hỏi.
“Làm
sao em phát hiện ra được!”. Cô Hu cau mày hỏi: “Phương Hồi, em nói đi, rốt cuộc
là thế nào vậy? Cô thấy bình thường nhóm năm bạn của em chơi với nhau thân lắm
mà, đúng ra là em thân Kiều Nhiên hơn, sao tự nhiên lại có chuyện với Trần
Tầm?”.
“Là...
như vậy ạ...”. Phương Hồi nói nhỏ.
“Không
ngờ bình thường em ít nói như vậy mà lại to gan quá! Cô nói thật là các em làm
những chuyện đó không hề có ích gì, chưa nói đến việc làm ảnh hưởng đến học
tập, em tưởng sau này các em sẽ ở mãi bên nhau à? Cuộc đời con người còn dài
lắm, còn thay đổi nhiều lắm! Nếu các em đỗ hai trường khác nhau thì phải xa nhau
là cái chắc. Hơn nữa em thấy Trần Tầm là người nghiêm túc hả? Cậu ấy thông
minh, cậu ấy chơi được, em có được không? Em vốn là cô bé thích tỉ mỉ, chi
tiết, cô khuyên em đừng để mất quá nhiều công sức vào việc này, thật không đáng
đâu!”.
Dù
gì thì cô Hầu cũng còn trẻ, hiện giờ cũng không dạy bọn họ nữa, thế nên những
điều cô nói cũng không quá ghê gớm, lại còn mang ý khuyên nhủ như một người
bạn. Nhưng những điều cô nói cũng vẫn khiến Phương Hồi buồn vô cùng, cô cảm
thấy con đường phía trước ngày càng mù mịt, không biết đi theo hướng nào.
Hai
cô trò nói chuyện một lát thì Trần Tầm đi ra, cậu nhận ra vẻ buồn bã trên mặt
Phương Hồi, nhưng đứng trong văn phòng khối cũng ngại không dám nói gì, đành
phải truyền đạt ý chỉ thị của cô Lí trước, bảo cô vào trong. Phương Hồi không
ngẩng đầu lên mà đi lướt qua cậu.
Những
điều cô Lí nói cũng đỡ sống sượng hơn buổi hôm trước, đầu tiên là giảng giải
một loạt điều hay lẽ phải, nêu rõ cái được và cái mất. Sau đó lại nhấn mạnh
buộc phải làm chủ mình, tuyệt đối không được để ảnh hưởng đến việc ôn thi đại
học. Cuối cùng yêu cầu Phương Hồi viết một bản kiểm điểm, cam đoan cắt đứt mọi
liên hệ với Trần Tầm, ở trong lớp không được nói chuyện, về nhà không được gọi
điện thoại... Cô sẽ giám sát hai đứa, nếu phát hiện ra có hành động gì mờ ám
thì không những sẽ thông báo cho phụ huynh, hai đứa còn sẽ bị khai trừ khỏi lớp
A tự nhiên. Cuối cùng cô Lí tổng kết, tóm lại, chắc chắn cô sẽ không để một tập
thể xuất sắc như lớp A xuất hiện những con ngựa làm hại bầy đàn, phải bóp nát
mọi mầm mống có ý đồ xấu.
Phương
Hồi gật đầu như một cái máy, cảm giác nhục nhã đến tột độ và giọng nói lạnh như
băng đã khiến trái tim cô tê dại từ lâu, đến nỗi khi cô Lí bảo cô về lớp, cô
còn đứng sững lại một hai phút tại chỗ.
Ra
khỏi cửa văn phòng, Phương Hồi liền bị Lâm Gia Mạt kéo sang một bên sốt sắng
hỏi: “Sao rồi? Không sao chứ?”. Sau khi biết tin, Lâm Gia Mạt đã đến chực sẵn ở
cửa văn phòng khối.
“Ừ,
viết bLâm Gia Mạtn kiểm điểm, cam đoan sau này không được nói chuyện với nhau
nữa”. Phương Hồi cười chua chát nói.
“Dở
hơi! Gì mà quá đáng vậy? Hai cậu cũng có làm gì đâu? Việc gì phải làm như
thế?”. Lâm Gia Mạt cau mày nói: “Thôi thôi, bọn mình xuống dưới rồi tính sau,
các cậu ấy đang đợi bọn mình ở dưới!”.
“Hả?
Không đi được đâu, bị cô Lí phát hiện ra là rắc rối lắm!”. Phương Hồi đã thấy
sợ, vội vàng rút khỏi tay Lâm Gia Mạt.
“Haizz!
Sợ gì chứ! Cậu tưởng cô Lí có thiên lí nhãn, theo dõi được cậu mọi nơi mọi lúc
à? Các cậu ấy đang đứng đằng sau khu lớp học bậc thang mà! Ở đó bình thường
không có ai đến đâu! Bọn mình đâu có phải như cái con Vương Mạn Mạn phù thủy
đâu, không thông báo cho cô giáo đâu!”. Lâm Gia Mạt kéo Phương Hồi đi nói.
Phương
Hồi bị cô kéo đi gặp đám Trần Tầm trong sự lưỡng lự. Hai đứa chưa đến đằng sau
khu lớp học thì đã loáng thoáng nghe thấy tiếng chửi của Trần Tầm, Lâm Gia Mạt
liền cau mày, đi lên trước nói: “Cậu nói nhỏ thôi! Vẫn còn sợ chưa đủ nổi tiếng
đúng không?”.
“Sao
cơ? Đến quyền nói tôi cũng không được nói hả? Sao cậu chẳng khác gì cái bà Lí
đó, thoáng quá nhỉ!”. Trần Tầm hậm hực nói.
“Ai
thích quản cậu hả! Không phải giờ có cả Phương Hồi đó sao! Tóm lại là nếu bị
phát hiện, cả ba đứa tớ chẳng sao cả, chỉ có hai đứa cậu là xui xẻo thôi!”. Lâm
Gia Mạt cũng bực lên, hất tay ra bước sang một bên.
“Thôi
thôi, mỗi người bớt đi một câu cho tôi, Trần Tầm cậu cũng đừng giận cá chém
thớt nữa, bây giờ phải bàn xem sau này làm thế nào!”. Triệu Diệp ngăn hai đứa
ra, đứng ra giữa nói: “Phương Hồi lại gần đây đi, đứng xa thế làm gì?”.
“Tớ
sợ...”
Phương
Hồi vừa mở miệng liền bị Trần Tầm ngắt lời ngay, cậu gầm lên nói: “Có gì mà sợ
chứ? Nói chuyện với nhau chết người được à? Bọn mình có làm gì đâu? Châm lửa
giết người hay đột nhập vào nhà người khá trộm? Bọn mình có làm chuyện gì đáng
khinh, hay làm ảnh hưởng đến cuộc sống của mọi người không? Chỉ vì bọn mình
thích nhau mà cứ như làm chuyện gì tày trời lắm không bằng. M.kiếp! Trường đông
học sinh như vậy, có ai là không thích người nào đâu. Triệu Diệp cậu có thích
đúng không? Kiều Nhiên cũng thế còn gì? Gia Mạt thì chắc chắn rồi? Các cậu
không nói ra, không ở bên nhau nên vẫn là học sinh ngoan, bọn tớ nói ra, thân
với nhau nên biến thành ruồi nhặng, thành shit, không hiểu đây là thứ đạo lí
quái quỷ gì! Bà ấy có dám cam đoan là hồi đi học không thích ai không! À đúng
rồi, có khi đến bây giờ cũng chẳng ai thèm ngó bà ấy, ai thèm nhìn cái con mụ
đó! Lại còn viết bản kiểm điểm nữa chứ? M.kiếp, tôi đếch viết! Tôi có làm gì
sai đâu, ai thích viết cứ việc viết! Tôi chỉ thích Phương Hồi, việc gì tôi phải
cắt đứt mọi quan hệ với cậu ấy chứ!”.
Nghe
Trần Tầm nói vậy, Phương Hồi càng ấm ức hơn, ngồi bên cạnh khóc thút thít,
Triệu Diệp liền kéo Trần Tầm lại nói: “Thôi thôi, ông là anh hùng hảo hán, ông
dám làm dám chịu, bọn tôi đều phục sát đất trước khí phách anh hùng, hào hiệp
của ông, nhưng giáo viên trường mình chưa mở cửa đến mức đó. Lẽ nào ông tưởng
họ sẽ vỗ tay ủng hộ hai người sao? Họ sẽ nói, tuyệt lắm, Trần Tầm hãy theo đuổi
hạnh phúc của em đi! Thầy cô ủng hộ em? Liệu có chuyện đó xảy ra không? Giờ
đang là lớp 12, các ông lại học lớp A, chắc chắn là phải yêu cầu thật nghiêm
rồi, ai phạm lỗi thì được chứ các ông không được! Biết làm thế nào, cả nước đều
như vậy, từ nhỏ đến lớn, chúng ta đều được giáo dục rằng yêu sớm là không tốt,
là không đúng. Ông có đấu tranh đến đâu cùng lắm cũng chỉ tạo thành một quả
bong bóng, giữa sóng biển mênh mông sẽ cuốn trôi ông đi”.
“Lớp
A thì sao? Cùng lắm ông đếch thèm học nữa!”. Trần Tầm vẫn chưa hết bực, nhưng
rõ ràng là đã bình tĩnh đi được phần nào, cậu ngồi xuống cạnh Phương Hồi, khẽ
nắm lấy tay cô.
“Cậu
không học không sao cả, còn Phương Hồi thì sao? Cậu ấy phải chịu xui xẻo với
cậu à? Bị mọi người nhìn với con mắt khác, bị thầy cô giáo phê bình, bạn bè dị
nghị? Kẻ cả cậu ấy chấp nhận thì gia đình bọn cậu có chấp nhận không? Hiện tại
không phải là lúc cậu dương oai, tốt nhất là nên nghĩ cách sau này làm thế nào
đi!”. Kiều Nhiên lắc đầu nói.
“Cậu
đừng nói những điều đó với cậu ấy, hiện giờ cậu ấy đã hạ quyết tâm rồi! Không
tiếp thu được đâu! Cứ để cậu ấy làm, xem có tài cái gì nào!”. Lâm Gia Mạt vẫn
bực vì những điều Trần Tầm nói ban nãy, bình thường cô hợp nhất với Trần Tầm,
có chuyện gì là chạy đi bàn b với cậu ta, chính vì thế sau khi bị cậu ta đỏ
mặt, phồng mang trợn má mắng, trong lòng vô cùng bực.
“Thế
các cậu bảo nên làm thế nào hả?”. Trần Tầm không còn tỏ vẻ oai hùng nữa.
“Chấp
nhận thôi”. Phương Hồi hít một hơi rồi nói: “Còn làm được gì nữa? Tối nay về
nhà ngoan ngoãn viết bản kiểm điểm, bảo phụ huynh kí tên, ngày mai nộp cho cô
Lí. Bình thường gặp nhau coi như không quen biết, tan học cậu đừng đến tìm tớ,
buổi trưa cũng đừng ăn cơm với nhau nữa, tóm lại là mất một năm, chịu được thì
sẽ ổn, không chịu được...”
“Chẳng
có gì là không chịu được cả!”. Trần Tầm tiếp lời nói: “Coi như cô Lí tạo cơ hội
cho bọn mình, để bọn mình good good study, day day up! Hai đứa mình cùng thi đỗ
trường đại học điểm! Tớ không tin lúc đó họ còn quản được!”.
“Được!
Thế thì ba đứa tớ sẽ làm cầu hỉ thước cho các cậu, giúp truyền giấy, nhắn hộ
tin, che giấu cho các cậu, quyết không cho kẻ địch được như ý!”. Triệu Diệp vỗ
vai Trần Tầm nói.
“Thôi
đi ông! Dáng người như ông mà còn hỉ thước à? Cũng lắm chỉ là con quạ già thôi!
Nhìn ông gian lắm, sớm muộn gì cũng để lộ bí mật của anh em thôi, chắc chắn tổ
chức không tin tưởng ông được! Đúng không Gia Mạt?”. Trần Tầm đẩy cậu ta ra,
cười nói.
Bị
trêu, Lâm Gia Mạt cũng bật cười, Triệu Diệp kẹp chặt đầu Trần Tầm vào cánh tay
mình cười chửi: “Hê! Ông lại bắt đầu cao hứng rồi đúng không? Không buồn nữa
hả? Không đòi sống đòi chết nữa à? Phương Hồi, hết năm nay cậu cũng đừng đếm
xỉa gì đến hắn nữa, đá cho hắn biết tay!”.
“Tớ
không đùa với các cậu nữa”. Phương Hồi không để tâm đến những lời đùa giỡn của
bọn họ mà đứng dậy nói: “Tớ về trước đây, nhỡ cô giáo mà nhìn thấy thì không
được đâu”.
Rõ
ràng là Trần Tầm không về được cùng cô nữa, Lâm Gia Mạt bèn đứng dậy nói: “Tớ
về cùng cậu nhé?”.
“Không
cần đâu, đừng để liễu quá, các cậu cứ chơi đi”. Phương Hồi lắc đầu, qua ngã rẽ,
chiếc bóng lẻ loi của cô đã mất hút.
Trần
Tầm không thể ngờ rằng, lần quay người đi đó, lại phân cách được cuộc sống của
cậu với Phương Hồi.
Sau
đó Phương Hồi bị gia đình theo dõi rất nghiêm ngặt, sau khi bà Từ Yến Tân và
ông Phương Kiến Châu cãi nhau, tranh giành kịch liệt, ông Phương Kiến Châu đành
phải miễn cưỡng đồng ý để Phương Hồi về sống với mẹ trong năm lớp 12. Hàng ngày
Phương Hồi đều được mẹ lái xe ô tô đưa đón đúng giờ, mặc dù nói là ngồi trong
xe ô tô nhập khẩu, nhưng cảm giác chẳng khác gì phạm nhân bị theo dõi. Trong
phòng Phương Hồi không có ti vi, điện thoại, máy tính, bà Từ Yến Tân chỉ chuẩn
bị cho cô một chiếc giường có đệm cao su đắt tiền và một chiếc bàn học rộng.
Nếu muốn giải trí thì trong phòng có dàn âm thanh loại xịn, tất cả các đĩa CD
đều là những ca khúc nổi tiếng của thế giới và nhạc nhẹ. Ngoài ra, bà Từ Yến
Tân còn giao cho cô giúp việc phụ trách nấu ăn sáng và ăn tối cho cô, thành
phần các chất dinh dưỡng được dựa theo sách vở, hàng ngày còn phải uống thuốc
bổ và sữa ong chúa tươi. Sau đó cô cười và nói với tôi rằng, xét về chế độ, có
thể coi cô là tù nhân cao cấp.
Còn
ở trường, Phương Hồi và Trần Tầm cũng không nói chuyện gì với nhau, thời gian
đầu hai đứa còn lén lút ra sau khu lớp học bậc thang để gặp nhau một lát, nhưng
lúc nào cũng thấp tha thấp thỏm, không dám đứng lâu. Sau đó vì nhà trường phát
hiện ra có học sinh hút thuốc ở đó, liền bịt lối đi đó lại bằng dây thép. Chính
vì thế bọn họ đã mất đi mảnh đất cuối cùng có thể gặp nhau.
Tự
nhiên lại bị như vậy, Trần Tầm cảm thấy không quen, cậu chửi có, oán trách có,
nhưng cũng không thể thay đổi được cục diện, cuối cùng cũng phải chịu. May mà
cậu còn được tự do hơn Phương Hồi, sau khi tan học còn tụ tập được với đám Kiều
Nhiên. Đồng thời, cậu liên hệ với Phương Hồi ít hơn nên dĩ nhiên sẽ liên hệ
nhiều hơn với đám Đường Hải Băng, Ngô Đình Đình mà không cầu phải giấu giếm
nữa, cả nhóm đã quay lại với cuộc sống thân mật như trước kia. Hơn nữa do bị
chuyện này kích thích, đúng là cậu đã học hành chăm chỉ hơn, kì thi tháng thứ
hai được đứng thứ ba của lớp, được cô giáo và ba mẹ khen ngợi, cuộc sống cũng
không đến nỗi tệ.
Còn
Phương Hồi lại khác, cuộc sống của cô ở nhà chẳng khác gì bị giam lỏng, đến
trường thì lớp tự nhiên A vốn ít con gái, với tính cách của cô lại càng khó kết
với bạn bè, thỉnh thoảng sang tìm Lâm Gia Mạt đi vệ sinh, ăn cơm trưa cùng,
cũng chỉ được mười mấy phút, thời gian còn lại gần như cô không nói gì, lại
biến thành người lặng lẽ, lẻ loi, chìm nghỉm như hồi mới vào cấp ba.
Trong
lòng cô lại càng khổ sở hơn, thời gian đó Phương Hồi thường xuyên mất ngủ, kể
cả có ngủ được cũng ngủ không ngon, đầu óc u u minh minh. Hơn nữa cô thường
xuyên nhớ Trần Tầm, nhớ một cách điên cuồng, nhớ lại chuyện ngày xưa, đoán cậu
đang làm gì, có nhớ mình hay không, còn lo không biết cậu có đi chơi với Ngô
Đình Đình hay cô bạn nào khác hay không. Có lúc cô còn nghĩ đến đủ mọi khả năng
xấu, ví dụ cuối cùng Trần Tầm bỏ rơi cô, cô sẽ nghĩ ra mọi phiên bản hư cấu,
mãi cho đến khi không chịu nổi đau khổ, nước mắt giàn giụa mới thôi. Cô thường
xuyên tranh thủ lúc bà Từ Yến Tân lên tầng, chạy ra phòng khách gọi điện thoại
đến nhà Trần Tầm, cô không dám lên tiếng, nghe thấy Trần Tầm “a lô” liền vội
vàng cúp máy. Phương Hồi tự mỉa mai rằng, thời gian đó cô bệnh hoạn đến mức đó,
một âm tiết ngắn ngủi cũng khiến cô vơi bớt được phần nào nỗi lòng, nếu điện
thoại bận thì cô lại càng sợ hãi hơn.