Sau ngày hôm đó, tôi lại
bắt đầu thấy tò mò về Phương Hồi.
Vì tôi không thể hiểu tại
sao cô lại nhốt minh vào thế giới không có tình yêu, không có dục vọng như vậy,
theo như cách lí giải của Aiba đó là do thất tình, nhưng thất tình đến mức như
vậy ư? Nếu đúng như vậy thì nạn bùng phát dân số thế giới đã được kiểm soát từ
lâu rồi! Tôi cũng không cần phải vượt ngàn dặm xa xôi, mò sang tận Australia ăn
học nữa. Tuy nhiên tôi lại không đoán ra được những nguyên nhân khác.
Tối đến tôi hỏi Hoan
Hoan: “Nếu anh đá em thì em có hận đời mà đi tìm một người như Aiba
Hoan Hoan liền véo tôi
một cái, nói: “Xí! Nếu anh mà đá em, em sẽ nếm mật nằm gai, sớm muộn gì cũng
tìm được một anh chàng vừa đẹp trai vừa giàu có chọc tức anh!”.
Tôi liền túm tay cô nói:
“Em sẽ không cảm thấy mệt mỏi cả về thể xác và tâm hồn, thà đi tìm một cô nàng
les còn hơn là yêu một anh chàng khác nữa hả?”
Hoan Hoan liền rút tay
ra, trợn mắt nói: “Trương Nam, anh có ý gì thì cứ nói thẳng ra, không cần thiết
phải đặt giả thiết em là les đâu. Nói cho anh biết nhé, em thà yêu một gã tàn
tật còn hơn là đi tìm đàn bà!”.
Tôi vội ôm Hoan Hoan,
nói: “Anh trêu em chút thôi mà, anh muốn biết mình là người quan trọng như thế
nào với em, xem ra em không chịu thủ tiết vì anh đúng không, nếu chẳng may một
ngày nào đó anh xả thân nơi chiến trường thì chắc xương thịt anh chưa lạnh, em
đã là Hồng Hạnh vượt tường [ý chỉ ngoại tình] rồi đúng không!”.
Hoan Hoan liền cười khúc
khích, nói: “Hay là ngày mai em thử tìm Aiba xem sao, xem xem em có thể vì anh
mà trở thành les không?”.
Tôi liền trở mình đè Hoan
Hoan xuống, nói: “Đừng đừng, nàng đừng dấn thân vào thế giới đồng tính, cứ
ngoan ngoãn mà vùng vẫy trong thế giới của đôi mình thôi!”.
Đúng là Hoan Hoan không
dấn thân vào thế giới đồng tính, nhưng cô đã dấn thân vào thế giới người nước
ngoài rồi.
Nói một cách đơn giản là
cô đã chạy theo một anh chàng nước ngoài.
Lúc chia tay, Hoan Hoan
vẫn tỏ ra rất buồn, cô ấy nói thực ra cô yêu tôi hơn, nhưng sau khi sang
Australia mới phát hiện ra rằng, có rất nhiều chuyện vô cùng thực tế. Ví dụ
người Hoa luôn có vị thế thấp hơn người khác, cô đã bị một người như mụ chủ béo
ú bắt nạt. Khả năng của cô chỉ có hạn, không thể thay đổi cả thế giới người
Hoa, để đồng bào của mình ưỡn ngực sống một cách tự tin, nhưng cô không muốn
sống cuộc sống như thế nữa và làm thế nào để thay đổi được thực tại, chỉ còn
cách yêu một người nước ngoài, hòa nhập với cuộc sống của họ. Như thế cô có thể
hừng hồn cãi nhau với mụ chủ nhà mà không sợ bị đuổi đi nữa. Thế nên, với tư
cách là một người Hoa, để có thể sống một cuộc sống bình đẳng ở Australia, cô
đã sẵn sàng dùng tình yêu để trao đổi, vì sự trỗi dậy của Trung Quốc mà lựa
chọn một người nước ngoài cô không thật sự yêu.
Tôi đau đớn thương tiếc
cho tình yêu của chúng tôi, đồng thời cũng tỏ ra hết sức đồng cảm và ủng hộ quyết
định của Hoan Hoan, vì tôi cũng không có cách nào để phản đối, một du học sinh
nghèo rớt mồng tơi như tôi thì bói ra được gì để Hoan Hoan được sống một cuộc
sống đầy đủ ở Australia? Lấy gì để bảo vệ cô khi cô tranh cãi với người
Australia bằng thứ tiếng Anh đặc mùi Tứ Xuyên?
Nói đi nói lại thì tôi
vẫn thấy buồn một thời gian, đặc biệt khi màn đêm buông xuống, cảm giác thiếu
đi người luôn sát cánh bên mình thực sự vô cùng trống vắng.
Aiba rất thông cảm với
hoàn cảnh của tôi, thế nên mặc dù Hoan Hoan chuyển đi rồi, tôi và bọn họ vẫn là
bạn của nhau. Không những vậy, tôi còn có cơ hội tiếp xúc với Phương Hồi nhiều
hơn.
Hôm đó, Phương Hồi đã chủ
động sang tìm tôi, khuôn mặt lãnh đạm của cô xuất hiện vẻ luống cuống hiếm
thấy, cô gõ cửa phòng tôi, nói với giọng gấp gáp: “Trương Nam, anh... sang
phòng em một lát được không?”.
Tôi vội vàng theo cô sang
phòng họ, vừa vào phòng tôi liền sững người, một mùi hôi bốc ra tận phía ngoài
cửa, cả sàn nhà đã ngập nước cống bẩn.
Cô đứng bên cạnh tôi, mặt
đỏ bừng, nói: “Em về nhà đã thấy như thế, hình như đường ống nhà vệ sinh vỡ thì
phải, Aiba lại không có nhà, thế nên... anh bảo phải làm gì bây giờ?”.
Tôi kéo ngay cô ra, bước
ra ngoài hai bước nói: “Em đừng ở đây nữa! Sang phòng anh mà đợi!”.
Phương Hồi liền giằng
khỏi tay tôi, nhìn tôi bằng ánh mắt hồ nghi.
“Ơ, anh xin lỗi”. Tôi vội
vàng để tay ra sau lưng, nói: “Để anh xem, em đừng quan tâm nữa. Mau sang đi!
Không ở lại đây được đâu!”.
“Cảm ơn anh”.
Tôi tưởng rằng Phương Hồi
sẽ thấy cảm động gì đó, không ngờ cô lại quay về với vẻ lãnh đạm như bình
thường, quay đầu đi ra. Tôi đoán chắc là do vừa nãy tôi túm tay khiến cô thấy
ngại ngùng.
Sau khi liên hệ với công
ty môi giới thuê nhà, tôi đã tiến hành sửa chữa tạm thời. Không thể để Phương
Hồi thu dọn những sản phẩm made in Australia XX đó! Dĩ nhiên rồi, tôi đoán chắc
cô cũng không biết thu dọn, nếu như có cách thì chắc chắn cô đã không sang tìm
tôi.
Tôi tranh thủ quan sát
phòng Phương Hồi một lúc, muốn xem có dấu vết gì liên quan đến quá khứ của cô
hay không, nhưng được một lúc thì tôi đầu hàng. Một là vì tôi thực sự không
phát hiện ra điều gì đặc biệt, hai là thứ mùi kinh khủng bốc trong phòng thực
sự không thích hợp để tôi tiếp tục tìm kiếm.
Cuối cùng thì cũng đã nắm
được sơ qua tình hình, tôi liền bước ngay ra ngoài, gần ra đến cửa thì bị trượt
chân, kéo theo cả lọ hoa nhỏ bên cạnh, một viên đá liền lăn đến chân tôi.
Tôi nhặt lên xem, đó là
hòn đá có thể tìm thấy được ở mọi sạp hàng ven đường tại Bắc Kinh những năm về
trước, viết lên những cái tên nghiêng ngả bằng thứ bột vàng bột bạc, ví dụ “Bối
Bối”, “Soái Soái” gì đó, tôi cũng từng có một viên, không biết bây giờ ném đi
đâu rồi.
“Đưa cho em”. Chắc là
Phương Hồi nghe thấy tiếng động nên đã bước vào.
“Hả?”.
Ánh mắt cô rất nghiêm
khắc, một cảm giác ức chế mạnh mẽ bao trùm lấy tôi, tôi liền sững lại.
Phương Hồi chẳng nói
chẳng rằng, không thèm nhìn tôi mà cướp ngay lấy viên đá đó, tựa như sợ kẻ khác
xâm phạm bảo bối gì đó.
Tôi còn chưa kịp rửa tay,
viên đá cũng nhuốm bẩn, thậm chí tôi còn có thể nhìn thấy r bàn tay trắng trẻo
của cô bị dính bẩn từ viên đá, nhưng dường như cô không hề để tâm, chỉ nắm chặt
tay, đứng thẫn thờ bên cạnh tôi, ánh mắt vô định.
“Cái này... bẩn...”. Tôi
không biết phải làm thế nào, đành phải nói một câu như vậy.
Cô run rẩy, dường như đã
trở về với thực tại, đứng phắt dậy bước thẳng ra cửa sổ, mở cửa sổ ném thẳng
viên đá ra ngoài, viên đá quét thành một đường vòng cung tuyệt đẹp.
Tôi tròn mắt nhìn theo
bóng cô, cuối cùng đã phát hiện ra rằng mình đã tìm được đầu mối cần tìm.
Trên viên đá đó có một
cái tên: Trần Tầm.