Tháng
bảy nóng nực, ba ngày thi đại học ông trời không thương tình, dường như để cho
mọi người có một ấn tượng thật sâu sắc về năm đó, thời tiết vẫn vô cùng ngột
ngạt, không hề có dấu hiệu mát mẻ.
Chiếc
quát điện cũ trên đầu vừa kêu o o vừa chậm rãi tạo gió, xung quanh có một số
thí sinh hơi mập, không chịu được bèn đưa khăn lên lau mồ hôi, Phương Hồi nhìn
những bài thi nửa quen thuộc, nửa xa lạ trên đề thi và mím chặt môi lại.
Những
ngày vừa qua cô thường xuyên đến thư viện Bắc Kinh để ôn thi, từ chín giờ sáng
đến chín giờ tối. Giữa chừng Trần Tầm có đi tìm cô mấy lần, buổi trưa hai đứa
cùng đến nhà ăn của thư viện mua cơm, 6 tệ/suất, một món thịt, một món rau,
tranh thủ lúc ăn cơm nói chuyện, đối chiếu công thức gì đó. Có lúc họ cũng đi
loanh quanh trong thư viện, nghịch máy tính chuyên dùng để tra cứu sách, hoặc
đoán người thứ mấy ngồi ở bàn thứ mấy trong phòng đọc đang chuẩn bị thi gì.
Trần
Tầm đến không lâu, sau khi cậu ra về, Phương Hồi cảm thấy vô cùng hẫng hụt,
hành lang thư viện có dãy cửa kính, qua đó cô có thể Trần Tầm ra về, cậu mải
miết đạp xe, cuối cùng mất hút trước mắt cô. Sau đó Phương Hồi uể oải quay về
bàn, tiếp tục làm các đề thi không bao giờ có thể làm hết.
Ngày
6-7, Trần Tầm không vội về, hai đứa ngồi trước bậc đá ở tầng một của thư viện
nói chuyện.
“Cậu
thấy căng thẳng không?”. Phương Hồi hỏi.
“Hơi
hơi...”. Trần Tầm ngần ngừ nói: “Cảm thấy không đủ thời gian, nhưng lại muốn
thi sớm cho xong. Còn cậu?”.
“Tớ
cũng vậy”. Phương Hồi cúi đầu xuống: “Nhưng tớ đã cố gắng hết sức rồi”.
“Thế
thì được rồi”. Trần Tầm khẽ vuốt tóc cô nói: “Cậu biết tớ lo nhất điều gì
không? Tớ sợ bọn mình không vào được một trường... Trường L điểm cao như vậy,
có lúc tớ nghĩ hay là bọn mình thi trường W cho xong chuyện!”.
Trái
tim Phương Hồi giật thột một cái, hai bàn tay vặn vào nhau, Trần Tầm nói trúng
nỗi sợ hãi trong lòng cô, sau đó hai đứa lại nói chuyện linh tinh một hồi,
trước khi ra về, Trần Tầm ôm chặt Phương Hồi, ghé sát vào tai cô nói: “Phương
Hồi, cậu nhớ nhé, bọn mình còn phải học bốn năm đại học cùng nhau nữa! Thế nên
nhất định cậu phải cố gắng thi cho tốt, nhớ chưa?”.
“Ừ... cậu cũng thế nhé!”. Phương Hồi gục đầu vào lòng
Trần Tầm và gật đầu, trên ngực cậu đọng lại một vệt nước mắt.
Đêm
hôm đó cô lại mất ngủ, chắc cũng chỉ ngủ được hai ba tiếng đồng hồ, không biết
do căng thẳng hay vì sao, lúc thì mơ về thi đại học, lúc lại mơ về Trần Tầm,
gần như là ngủ không ngon giấc. Điều này ảnh hưởng trực tiếp đến sự phát huy
của cô trong ngày thi hôm sau, ngày đầu tiên còn đỡ, đến khi ngày hôm sau mất
ngủ tiếp, với một tâm trạng bồn chồn bất an, cô lại càng thi khó khăn hơn.
Rồi
cô lại cùng địa điểm thi với Trần Tầm và Triệu Diệp, vừa thi xong Triệu Diệp
liền hỏi Trần Tầm đáp án, nghe thấy con số khác hẳn với mình, Phương Hồi thấy
chán hẳn. Trần Tầm đã nhận ra vẻ khác thường của cô, nhưng hỏi cô, cô chỉ nói
là không sao. Trước giờ thi buổi chiều, Phương Hồi liền kéo Trần Tầm lại, cố
gắng kìm chế không khóc và nói cậu cố lên nhé, nhất định phải thi được vào
trường L. Dần dần Trần Tầm đã cảm nhận ra được vấn đề, có lẽ Phương Hồi đã tụt đằng
sau cậu, nếu bây giờ cậu tiếp tục tiến bước thì chắc chắn hai người sẽ xa nhau.
Từ
trước đến nay vật lí là môn tủ của Trần Tầm, nhưng hôm đó khi làm đến câu cuối
cùng, cậu liền ngần ngừ. Đề thi này về cơ bản cậu đều làm được, nếu không có gì
bất trắc thì ít nhất được 120 điểm, còn bình thường Phương Hồi học vật lí không
tốt lắm, cùng lắm được 100 điểm. Cộng với 20 điểm ưu tiên của Trần Tầm, khoảng
cách giữa họ phải trên 40 điểm, thi đại học mà cách nhau 40 điểm thì có thể
cách nhau mười bảy, mười tám trường, Trần Tầm nghĩ khá lâu, cuối cùng vẫn để
trống bài đó không làm.
Thực
ra lúc chuông reo, Trần Tầm cũng thấy hơi hối hận, dù gì thì đây cũng là kết
quả của mười hai năm đèn sách, liên quan đến cả cuộc đời sau này, ai mà biết
liệu có vì bài này mà thay đổi cả cuộc đời hay không. Nhưng khi ra khỏi phòng
thi, nhìn thấy khuôn mặt buồn bã của Phương Hồi, Trần Tầm lại thấy yên tâm, cậu
cảm thấy tự hào vì đã hi sinh cho tình yêu, lúc đó cậu vẫn chưa biết rõ cuộc
đời của mình trong tương lai quan trọng hay Phương Hồi quan trọng hơn, trong
lòng cậu chắc chắn là như nhau, vì thế cậu cảm thấy đáng phải làm như vậy.
Triệu
Diệp lại chạy tới đối chiếu đáp án, Trần Tầm cũng trả lời theo kết quả bài mình
đã làm, nhưng khi hỏi đến bài cuối cùng cậu liền ngắc ngứ, vì không làm nên
không biết đáp án.
“8
kg”. Trần Tầm nói đại một con số.
“8
kg? Làm gì có? Tớ hỏi bài cuối cùng ấy, không phải công mà lực kéo F tạo ra đó
sao?”. Triệu Diệp nhắc lại cho cậu nhớ.
“Ừ,
à à, 1 kJ”. Trần Tầm đáp bừa.
Phương
Hồi nhìn cậu với vẻ thắc mắc, Triệu Diệp trợn mắt lên nói: “Ông đùa tớ à? Không
thể nhỏ như thế được! Không nói chuyện với ông nữa, chắc chắn ông cũng không
làm
“Mỗi
ông làm được thôi! Ông mà làm được thì mặt trời mọc ở đằng Tây, không không,
phải đằng Nam mới đúng, Trái Đất thôi không quay quanh Mặt Trời nữa mà tự
quay!”. Trần Tầm đập tay xuống người Triệu Diệp nói.
Triệu
Diệp đỡ tay Trần Tầm rồi cười hỏi Phương Hồi: “Cậu về ngay sao?”.
“Ừ,
mẹ tớ đang đợi ở đầu ngõ”. Phương Hồi cất thẻ dự thi vào túi rồi chỉ ra cổng
nói.
“Haizz,
có xe đưa đón sướng thật! Con Lexus của mẹ cậu nhìn bốc thật!”. Triệu Diệp thở
dài nói: “Ngày mai thi xong cậu đừng về vội, bọn mình đi ăn chúc mừng thi xong
nhé! Tối tớ sẽ gọi điện cho Kiều Nhiên bảo ngày mai cậu ấy báo với Gia Mạt, hai
cậu ấy cùng điểm thi ở trường D mà. Bọn mình đến đường Quỷ ăn tôm cay nhé!”.
“Ừ,
về tớ sẽ bảo mẹ tớ”. Phương Hồi gật đầu nói: “Trần Tầm, ngày mai cố gắng thi
tốt nhé”.
“Cậu
yên tâm, bọn mình giống nhau thôi”. Câu trả lời của Trần Tầm khiến Phương Hồi tự
nhiên lại thấy cảm động.
11
giờ 30 ngày 9-7, sau khi chuông reo, dường như cả Bắc Kinh đều có cảm giác kì
thi quan trọng đã kết thúc. Thành hay bại đều đã không thể thay đổi, chỉ còn
cách là chờ đợi một thời gian mới biết ai là anh hùng. Ra khỏi phòng thi sẽ cảm
nhận được rất nhiều tâm trạng khác nhau, có người không kìm chế được, hào hứng
nói đủ mọi chuyện, có người buồn bã, chán nản thậm chí là khóc, có người ném
hết sách vở, bút, thước vào thùng rác, cũng có người xé giấy ghi tên và số báo
danh của mình dính trên bàn ra và cất đi cẩn thận. Cho dù là niên đại nào,
những kì thi như thế này đều có thể coi là những vở bi kịch, hài kịch của cuộc
đời con người.
Lúc
ra khỏi cổng, Phương Hồi nhìn thấy Trần Tầm và Triệu Diệp đã lấy xe xong và
đang đợi cô. Lúc đó Trần Tầm đang nói chuyện, Triệu Diệp chỉ ra đằng sau, Trần
Tầm ngoảnh đầu lại và nở một nụ cười rất tươi, cậu ra sức vẫy tay và vỗ lên
khung xe đạp của mình. Phương Hồi nói lúc đó cô có cảm giác như muốn khóc,
nhưng cô không khóc, mà chạy ngay về phía Trần Tầm, chạy về nơi có rực rỡ nhất
trong trái tim cô.
Bọn
họ đã gặp nhau ở cổng trường F, vừa đến Lâm Gia Mạt liền kéo ngay Phương Hồi,
hào hứng nói: “Cuối cùng thì đã thi xong! Cha mẹ ơi, sao đến bây giờ tớ lại cảm
thấy không thực tế tí nào cả!”.
“Ừ!
Vậy là coi như bọn mình đã tốt nghiệp rồi đấy!”. Phương Hồi gật đầu nói.
“Không
phải coi như mà là thực sự”. Triệu Diệp tiếp lời nói: “Kể từ năm lớp 12 - khi
tuyên thệ trở thành người lớn là bọn mình đã có quyền công dân rồi, cũng sắp 20
rồi. Kẻ từ hôm bọn mình khắc tên lên cây là bọn mình đã bye bye trường F rồi.
Bọn mình đã thi xong từ lúc nãy rồi. Các anh chị em, bọn mình có thể bắt đầu
cuộc chinh chiến mới - đến đường Quỷ chứ?”.
“Đi
thôi đi thôi!”. Trần Tầm khua tay nói: “Hôm nay chắc chắn phải ăn một bữa thật
đã”.
Mấy
đứa đến đường Quỷ, ngồi xúm quanh nhau. Triệu Diệp liền gọi luôn 20 con tôm
cay, hồi đó Bắc Kinh rất chuộng ăn món này, 2 tệ/con, ngon mà lại rẻ, cả đường
Quỷ đều là các quán bán tôm cay. Ngày 9-7 năm ngoái, khu vực này là mảnh trời
riêng của món lẩu cay, văn hóa ẩm thực cũng giống tâm trạng con người, luôn
luôn có sự thay đổi.
“Triệu
Diệp, ông ăn ít thôi! Ông xem xem chỗ ông có bao nhiêu vỏ hả? Đừng có ăn tham
như thế!”. Trần Tầm gõ đũa xuống tay Triệu Diệp.
“Đâu
có, Gia Mạt cũng bỏ vỏ ở chỗ tôi mà!”. Triệu Diệp vội gạt sang chỗ Lâm Gia Mạt.
“Thôi
đi! Tôi ăn tôi để chỗ tôi chứ! Ai làm như ông!”. Lâm Gia Mạt đẩy cậu ta ra nói.
“Thôi
đi bà, đó là vì tôi sợ ruồi nó đậu vào, bà không thấy có mấy con cứ bay qua bay
lại à!”. Triệu Diệp khua đũa nói.
“Sao
tôi không nhìn thấy nhỉ, chỉ thấy cậu loanh quanh ở đó thôi!”. Kiều Nhiên
“Hê!
Tôi nói mà ông không tin à! Tôi sẽ gắp cho ông một con!”. Triệu Diệp nói với vẻ
rất trịnh trọng.
“Cậu
còn gắp được ruồi hả?”. Phương Hồi sửng sốt hỏi.
“Chứ
sao! Bàn tay vô hình của tớ đâu có phải luyện công cốc đâu!”. Triệu Diệp bắt
chước điệu bộ của Phương Thế Ngọc nói.
“Ông
bốc phét giỏi thật đấy! Tôi còn có bàn chân vô hình nữa!”. Trần Tầm đá Triệu
Diệp một cái.
“Co
ngay bộ vó của ông vào đi! Cũng vì hôm nay vừa thi xong nên tôi mới hết nguyên
khí, tôi mà thò tay ra thế này...”. Triệu Diệp cầm đũa lên ra sức gắp vào không
khí rồi bất chợt kêu lớn: “Coi này, coi này! Thấy chưa! Đây không phải là mồi
thì là gì! M.kiếp! Đây được coi là thời khắc lịch sử, các cậu hãy ghi nhớ đấy!”
Đúng
là đôi đũa của Triệu Diệp gặp đúng được một con ruồi thật, đám Phương Hồi liền
xúm lại xem, đứa nào cũng vô cùng sửng sốt, đều nói đúng là Triệu Diệp cao tay
thật. Nhưng khi cậu ta đang cao hứng bốc phét lên tận trên mây, đôi đũa buông
ra, con ruồi rơi ngay xuống nửa đĩa tôm cay còn lại, cả bọn đang ồn ào bỗng im
bặt, đầu tiên là mắt cùng rơi tự do với xác con ruồi, sau đó trợn trừng nhìn
Triệu Diệp.
Triệu
Diệp giơ đũa lên sững người ra trong hai giây rồi bất chợt quay ra gọi lớn:
“Chị ơi! Thức ăn của cửa hàng chị có ruồi! Thế này là thế nào! Có định giữ vệ
sinh không đấy?”.
Nhân
viên phục vụ vội chạy đến, vừa cười vừa xin lỗi rối rít rồi đổi miễn phí cho họ
một đĩa mới. Triệu Diệp hùng hồn trách cứ người ta, khiến Trần Tầm và Kiều
Nhiên đều không nén được cười. Đến khi chị nhân viên đi rồi, Trần Tầm liền chỉ
vào mũi cậu ta nói: “Ông gớm thật đấy! Chỉ thích được ăn hời! Đi xe bus chắc
hay trốn vé lắm nhỉ?”.
“Ông
không thích ăn hời thì lát nữa ông đừng ăn nữa! Tôi coi đây là nhà hàng chúc
mừng thắng lợi thi cử cho bọn mình!
“Thế
thì gọi thêm đồ ăn đi!” Phương Hồi cười nói.
“Không
cần, vốn là chỗ bọn họ có ruồi, đây là do Triệu Diệp chỉ gắp bâng quơ mà gắp
được thôi, có khi ở trong bếp vẫn còn đầy con chưa gắp được, bọn mình cũng
không có gì là quá đáng đâu! Hơn nữa cậu tưởng bọn họ phải bù lỗ hả? Còn lâu!
Chỉ có điều là lãi ít đi một chút thôi!”. Lâm Gia Mạt nói: “Trần Tầm, lớp bọn
mình mà liên hoan thì đừng đặt bàn ở đây, tớ thấy đầu bên kia có quán ăn Hồ Nam
còn được, rộng rãi, vệ sinh”.
“Ừ,
ngày mai tớ và Kiều Nhiên sẽ đi xem, được không Kiều Nhiên, cậu không có việc
gì chứ?”. Trần Tầm quay đầu sang hỏi Kiều Nhiên, còn Kiều Nhiên hình như không
nghe thấy lời cậu, thẫn thờ nhìn chiếc đĩa trước mặt.
“Hê!
Có nghe thấy không? Thi cử nhiều nên tẩu hỏa nhập ma à?”. Trần Tầm huých mạnh
Kiều Nhiên một cái nói.
“Ừ,
ok”. Kiều Nhiên trở về với thực tại nói.
“Có
phải cậu đang nghĩ nên báo cáo thành tích với ba mẹ cậu thế nào không? Ba mẹ
cậu đang ở Anh nhỉ? Không quản được cậu, thi trượt cũng chẳng sao”. Triệu Diệp
vỗ vai Kiều Nhiên nói.
“Ba
mẹ cậu chưa về nước à?”. Lâm Gia Mạt trợn mắt tròn xoe hỏi: “Thế hôm nào bọn
mình đến nhà Kiều Nhiên chơi một đêm đi! Đằng nào thì nhà cậu ấy cũng không có
người, bọn mình tán phét, đánh bài được không?”.
“Ý
tưởng hay đó... Kiều Nhiên, thế có được không?”. Triệu Diệp hào hứng hỏi.
“Dĩ
nhiên là ok rồi! Nhà tớ luôn mở cửa đón chào chác cậu! Một hai ngày tới nhé,
các cậu chọn ngày đi?”. Kiều Nhiên dang tay ra nói.
“Không
được đâu... chắc chắn ba mẹ tớ đều không đồng ý>“Không sao, cậu cứ nói là
đến nhà tớ, tớ sẽ che giấu cho cậu!”. Lâm Gia Mạt nói.
“Đúng
vậy! Từ trước tới tay bọn mình chưa bao giờ được thoải mái thế này, tranh thủ
lúc chưa có điểm, chơi một bữa cho thật đã”. Trần Tầm nói: “Cậu cứ nói với ba
mẹ cậu là đến nhà Gia Mạt, chắc không có vấn đề gì đâu”.
“Ừ,
để tớ thử xem!”. Phương Hồi gật đầu nói.
“Thôi
cứ thế nhé! Quyết định để vào ngày lớp mình liên hoan, tranh thủ cho sớm, nhớ
mang theo đồ đạc, liên hoan xong đến thẳng nhà Kiều Nhiên luôn!”. Triệu Diệp vỗ
bàn nói lớn.
“OK!
Ngày 21 mới có điểm, bọn mình phải tranh thủ lợi dụng thời gian này, cũng có
thể ra ngoại ô chơi! Mọi người bảo dốc Dã Tam, Linh Sơn đều đẹp lắm!”. Lâm Gia
Mạt vỗ tay nói.
“No
vấn đề! Phải lên kế hoạch hết đi”. Kiều Nhiên cười nói.
Cả
đám cười nói rất rôm rả, trở thành góc ồn ào nhất trong quán ăn đó, thực khách
bên cạnh đều đưa mắt nhìn sang, họ không biết rằng, thực ra sự náo nhiệt, ồn ào
chỉ là khởi đầu cho sự tàn cuộc, đối với mấy đứa trẻ này, ngày chia tay đã đến
gần.