Ngày
13-7, dưới sự dẫn dắt của cô Hầu, lớp cũ của Phương Hồi tổ chức liên hoan. Trần
Tầm và Kiều Nhiên đã đặt bàn ở nhà hàng Hồ Nam đó, tầng trên tầng dưới, ở giữa
có một thang máy. Bọn họ đặt bàn ăn ở tầng hai, một bàn có chín người, trong
phòng có ti vi, có thể hát karaoke.
Tất
cả mọi người đều tập trung ở cổng trường vào lúc bốn giờ chiều rồi cùng đến nhà
hàng. Lúc gần bốn giờ, về cơ bản mọi người đã đến đủ, quần áo mặc rất sặc sỡ,
cười nói rôm rả, không còn căng thẳng, ức chế như trước khi thi. Cô Hầu mặc một
chiếc váy màu hồng phấn, nhìn rất năng động, hỏi han bọn họ đăng kí nguyện vọng
gì. Trần Tầm đếm đầu người, thấy đã đông đủ bèn bảo mọi người đạp xe đến nhà
hàng. Cô Hầu không đi xe, đám con trai đều tranh nhau chở cô, Trần Tầm liền
cười nói: “Cô ngồi xe em đi ạ, lớp trưởng chở cô chủ nhiệm là chuyện khỏi phải
bàn cãi, chỉ có điều xe em không có yên sau, cô ngồi tạm lên khung vậy!”
“Thôi
đi cậu! Xe của cậu chuyên để chở người khác thì phải! Tôi không dám can thiệp
đâu!”. Cô Hầu liếc về phía Phương Hồi, bình thường Trần Tầm mồm dẻo như kẹo,
nghe thấy vậy liền ngắc ngứ luôn, đám con trai đứng bên cạnh đều hùa vào trêu
theo.
Phương
Hồi ngượng quá liền nấp sau lưng Lâm Gia Mạt, kéo áo cô nói: “Gia Mạt, hôm nay
cậu chở tớ nhé!”.
“Lúc
này lại nhớ đến tôi hả? Thôi được, lên xe đi!”. Lâm Gia Mạt chọc cô hai câu rồi
vỗ vào yên sau nói.
Đoàn
người hùng dũng đạp xe về phía nhà hàng, bốn mươi chiếc xe đạp nối đuôi nhau
nhìn cũng rất rầm rộ. Đám con trai kéo chuông dẹp đường, đám con gái đi sau, cô
Hầu ngồi sau xe Kiều Nhiên, liên tục nhắc bọn họ đi cẩn thận, không nên đùa
nghịch.
Đến
nhà hàng, cả đám liền lên thẳng tầng hai, đồ ăn đã đặt sẵn từ trước, đợi một
lúc đồ ăn đã được đưa lên. Đám con trai hò la đòi gọi ít bia để chúc cô Hầu.
Cô
Hầu tay chống nạnh, chỉ vào từng đứa nói: “Ở trường nhìn như cừu non, đến giờ
thấy anh nào cũng có máu mặt cả, chắc cũng đã nhiều lần uống trộm rượu rồi đây!
Bây giờ lộ hết chân tướng rồi nhé!”.
“Bọn
em mười tám tuổi, thành người lớn hết rồi cô ạ! Cô đã được tận mắt chứng kiến
buổi tuyên thệ của chúng em, uống ít bia có gì đâu cô! Hôm nay cả lớp không ai
được giả vờ là thỏ non nữa nhé! Con trai rót đầy cốc! Con gái không uống được
thì uống nửa cốc!”. Triệu Diệp đứng lên ghế khua tay hét: “Chị ơi! Cho bọn em
hai két bia nhé!”.
Ồn
ào một hồi lâu, gần như tất cả mọi người đều được rót bia, cô Hầu nâng cốc đứng
dậy nói: “Cô muốn phát biểu vài câu! Trước hết là chúc mừng các em đã tốt
nghiệp, chúc cho tất cả các em c mặt trong ngày hôm nay đều thi đỗ được vào
trường đại học mà mình mơ ước!”.
Trần
Tầm dẫn đầu, mọi người vỗ tay rất nhiệt liệt.
“Ấy!
Thế có nghĩa là sao! Mỗi lần hiệu trưởng phát biểu các em liền vỗ tay! Đừng
tưởng tôi không biết thế có nghĩa là gì! Không cho tôi nói thì tôi không nói
nữa!”. Cô Hầu cười nói.
“Đâu
có chuyện đó được cô! Lần này tụi em vỗ tay rất chân tình mà!”. Trần Tầm vội
giải thích, bạn bè đều hùa vào cùng cậu.
Cô
Hầu liền nói tiếp: “Các em là khóa học sinh cô chủ nhiệm đầu tiên sau khi tốt nghiệp,
nói thật là xét trên một góc độ nào đó thì cô không làm tròn trách nhiệm của
một giáo viên chủ nhiệm, dù gì cũng vẫn còn một số điểm chưa thạo. Nhưng các em
đều đã đón nhận cô bằng một thái độ rất thân thiện, trên lớp chúng ta là cô
trò, ở ngoài chúng ta là bạn bè. Hiện tại cô vẫn còn nhớ ngày nhà giáo các em
đã gấp chim giấy tặng cô, liên hoan văn nghệ đón năm mới hát cùng cô, trong
ngày hội thao cùng vẽ biểu ngữ cùng cô. Ba năm qua được theo chân các em, cô
thực sự rất vui, cô cảm thấy các em đều là con của cô, đều rất có chí tiến thủ.
Có lẽ sau này cô sẽ còn dạy nhiều học sinh nữa, nhưng cô cam đoan rằng, cho dù
nhiều đến bao nhiêu cô vẫn nhớ tên của từng em trong lớp ta. Và cô cũng mong
các em đừng quên cô, kể cả sau này vào đại học, hoặc đi làm, nếu có vấn đề gì
khó khăn, các em cũng đều có thể quay về tìm cô! Thôi không nói nữa, ta cạn cốc
thôi!”.
Mắt
cô Hầu hơi ươn ướt, cô ngửa cổ uống hết cốc bia, bạn bè ngồi dưới đều thấy cảm
động, cả lớp đều vỗ tay rất nhiệt tình.
Trần
Tầm liền đứng dậy nói: “Bọn mình không thể để cô Hầu uống một mình được, người
nào cốc chưa đầy thì rót đầy vào! Người nào đầy rồi thì cạn luôn đi! Cạn nào!”.
Mọi
người đều nâng cốc lên, gõ lạch cạch vào chiếc bàn kín, ngay cả Phương Hồi -
người bình thường rất ít nói và cũng không uống được bia rượu cũng đã uống hết
số bia trong cốc, nhiều cô bạn mắt cũng ươn ướt.
Cô
Hầu liền nhìn đám học sinh đang chực khóc, khụt khịt mũi rồi nói: “Có phải tại
cô mùi mẫn quá không? Chắc sắp đuổi kịp trình độ của Nghê Bình rồi nhỉ? Các em
đừng có rầu rĩ như thế, hôm nay phải ăn uống thật vui vào!”.
“Đúng
vậy đó!”. Triệu Diệp lau mặt, đứng dậy nói: “Đồ ăn là do Trần Tầm và Kiều Nhiên
gọi! Chắc chắn toàn những món mà hai cậu ấy thích ăn! Bọn mình không thể để bọn
họ hời được, ai thích ăn gì thì mau vào cuộc thôi! Tớ thấy Trần Tầm gắp mấy
miếng món chân giò hầm rồi!”.
Bạn
bè đều cười ồ lên, Trần Tầm và Kiều Nhiên đứng dậy ném giấy ăn về phía Triệu
Diệp. Mọi người đều cầm đũa lên, không khí đã sôi động hơn, cả lớp nói lại
chuyện vui trong mấy năm vừa qua, rượu vào lời ra, càng nói càng hăng. Đám con
trai lần lượt chúc bia nhau, Trần Tầm là lớp trưởng nên cũng bị họ chúc nhiều,
con gái cũng có người uống được bèn đứng ra đọ sức với bọn họ. Lâm Gia Mạt đi
uống đua với đám con trai, Phương Hồi cũng bị ép uống hai cốc, đầu óc u u minh
minh, tay cũng run run.
Triệu
Diệp đề nghị mọi người cùng hát, sau khi rượu bia qua N tuần, đám con trai
không còn rụt rè nữa, ra sức giật micro gào hát. Sau đó karaoke đã biến thành
dàn đồng ca, con trai con gái cùng hát những bài mà họ vẫn hát trong mấy năm
qua. Lúc thì giậm chân gào lên “có phải đến năm 18 tuổi, tôi sẽ khóc vì tình
yêu”; lúc lại hát, “tôi là chú chim non nho nhỏ, muốn bay thật cao nhưng không
thể bay cao”; lúc thì hát “tất cả là tại anh, tự nhiên đem lòng yêu em, khiến
em vô cùng thỏa mãn với cảm giác được yêu”; lúc lại gào “hãy tha thứ cho tình
yêu vô tư của anh trong kiếp này, cũng sợ có ngày sẽ vấp ngã”; lúc thì hát “anh
sẵn sàng chấp nhận sự thờ ơ của em, để anh chấp nhận và quên hẳn”; lúc lại gào
“bạn thân song hành cùng nhau suốt cuộc đời, những ngày tháng đó không bao giờ
quay lại nữa...”.
Khi
hát đến câu “tại sao em nỡ để anh đau khổ” Triệu Diệp đã khóc. Khi con trai của
lớp đều vừa ôm nhau, vừa lắc lư vừa hát “tại sao phải nói lời chia tay, tại sao
không thể được ở bên nhau”, tất cả mọi người đều khóc.
Phương
Hồi và Lâm Gia Mạt dựa vào nhau, ngồi trên ghế vừa khóc vừa nhìn đám con trai
đằng xa. Môn Linh Thảo ngồi bàn bên cạnh, đột nhiên xách một chai bia loạng
choạng đi tới và ngồi xuống trước mặt Phương Hồi, nhìn chằm chằm vào cô nói:
“Phương Hồi, bọn mình phải uống với nhau một cốc>Lâm Gia Mạt cũng có được
nghe chút ít về chuyện của Môn Linh Thảo và Phương Hồi ngày trước, thấy cô bạn
đứng không vững như vậy, sợ lại nói gì nặng lời, vội ngăn lại: “Còn uống gì
nữa! Cậu nhìn Phương Hồi đó, sắp nhìn một hóa hai rồi!”.
“Tớ
vẫn nhận ra mà! Tiểu Thảo, bọn mình phải uống với nhau một cốc!”. Phương Hồi
ngà ngà say gạt Lâm Gia Mạt ra, ghé sát vào nói.
“Ừ”.
Môn Linh Thảo liền bật cười, cô cầm cốc của Phương Hồi, rót bia tràn ra ngoài
nhưng vẫn không chịu dừng tay, Lâm Gia Mạt liền ngăn lại nói: “Thôi thôi, uống
tượng trưng là được rồi”.
“Không
được! uống là phải uống cả cốc!”. Môn Linh Thảo lắc đầu nói: “Phương Hồi cậu có
biết tại sao không? Một là vì hồi đầu bọn mình thân với nhau như vậy, hồi đó tớ
cũng rất quan tâm đến cậu, coi cậu là bạn thân...”.
“Tớ
biết, tớ biết mà, bọn mình uống đi!”. Phương Hồi nâng cốc lên uống một hơi hết
sạch.
Môn
Linh Thảo cũng không nề hà, uống ực hết luôn cốc bia, Lâm Gia Mạt càng nhìn
càng sốt một, vội gọi Hà Sa đang ngồi bên cạnh giúp, tách hai người này ra.
“Và
còn một nguyên nhân nữa mà tớ chưa bao giờ nói với cậu. Nhưng hôm nay tớ buộc
phải nói ra, tớ thích Trần Tầm vô cùng. Nhưng mãi mãi tớ không bao giờ có thể
nói ra điều này, thế nên tớ đành phải nói với cậu. Hồi đầu tớ không chơi với
các cậu nữa không phải vì ghét cậu mà là vì bọn cậu ở bên nhau, tớ thấy rất
buồn. Tớ là người đầu tiên trong lớp mình biết chuyện của hai đứa cậu, có phải
cậu vẫn tưởng rằng dòng chữ trên bảng đó là do tớ viết đúng không? Tớ nói cho
cậu biết nhé, không phải là tớ viết, thật sự không phải... Trước hôm đó tan
học, Hà Sa để quên sách ở lớp, cậu ấy phải quay lại lấy, nhưng lại nhìn thấy
Trần Tầm viết hàng chữ đó lên bảng bằng tay trái, đúng vậy, chính là do cậu ấy
tự tay viết. Cậu ấy sợ cậu không chịu yêu cậu ấy nên không từ thủ đoạn! Cậu bảo
cậu ấy đã làm như thế để đến với cậu thì tớ còn có thể làm bạn thân của các cậu
được không? Được không?”.
Môn
Linh Thảo vừa nói vừa khóc, Phương Hồi sững sờ nghe cô bạn kể về điều bí mật
năm xưa, phát hiện ra rằng, hóa ra mình không quyết định được chuyện gì, mọi
thứ đều nằm trong sự kiểm soát của Trần Tầm, cảm giác này không biết là bực
mình hay bó tay nữa, chỉ có điều trong lòng cô cũng cảm thấy buồn tủi. Và thế
là cô và Môn Linh Thảo liền ôm lấy nhau, rượu uống vào biến thành nước mắt, đến
khi Lâm Gia Mạt và Hà Sa sang, hai đứa đã gần say bất tỉnh nhân sự rồi.
“Ôi,
tổ tiên ơi, đã thế này rồi mà còn uống!”. Lâm Gia Mạt dìu Phương Hồi lên nói.
“Gia
Mạt... tớ không sao đâu!”. Phương Hồi lí nhí nói.
“Không
sao cái đếch gì!”. Lâm Gia Mạt cau mày nói: “Để tớ đi xin cho cậu bát dấm, say
khướt ra rồi!”.
Phương
Hồi nghẹo xuống ghế, Lâm Gia Mạt lại giúp Hà Sa dìu Môn Linh Thảo lên, cùng đặt
cô xuống chiếc ghế bên cạnh. Lâm Gia Mạt hít một hơi rồi nói: “Tớ biết là cậu
ấy buồn, nhưng bây giờ nói gì cũng muộn rồi, tỉnh rồi thì đưa cậu ấy về nhà
nhé. Và còn chuyện nữa là... chuyện cậu vừa kể với tớ đừng nói cho ai biết
nhé?”.
Hà
Sa liền gật đầu, nói: “Ừ, không phải Tiểu Thảo cố tình gây chuyện với Phương
Hồi đâu, chẳng qua là cậu ấy ức chế quá. Lúc đầu tớ cũng thấy thương cho cậu
ấy, ghét Trần Tầm và Phương Hồi lắm, đợt bình bầu học sinh ba tốt tớ không bỏ
phiếu cho cậu ấy. Nhưng cậu nhìn Phương Hồi đi, ai có bụng dạ xấu gì đâu, nên
thôi cho qua chuyện đi”.
Lâm
Gia Mạt lại nói với Hà Sa mấy câu nữa rồi đi sang cho Phương Hồi uống dấm,
nhưng đến bàn Phương Hồi lại không thấy bóng cô đâu nữa.
Lâm
Gia Mạt đi rồi, Phương Hồi cảm thấy bụng dạ cồn cào, cô cố gắng vịn ghế đứng
dậy và đi vào nhà vệ sinh. Ra nhà vệ sinh còn phải đi qua một lối đi hẹp, bên
cạnh thông với một ban công nhỏ. Phương Hồi chưa bao giờ uống nhiều như vậy, cô
cảm thấy đầu óc quay cuồng, loạng choạng mãi mới men theo bờ tường ra được đến
nơi, vừa vào thi nôn sạch sành sanh. Cô chống tay vào bồn rửa và súc miệng, lúc
ra đến cửa không thể đứng vững được nữa, đầu nặng trĩu rồi ngã khuỵu xuống chân
tường, cô muốn đứng dậy, nhưng không thể nào đủ sức.
Trong
lúc Phương Hồi còn đang mơ màng thì đột nhiên bên cạnh có bàn tay đưa ra, ôm
vai cô và kéo Phương Hồi dậy. Phương Hồi quay mặt sang nhìn, chỉ thấy Kiều
Nhiên đang cau mày cẩn thận dìu cô dậy. Cô liền cười nói: “Cảm ơn cậu, tớ không
say, nhưng không hiểu sao chẳng có sức”.
“Cậu
uống với ai mà nhiều như vậy?”. Kiều Nhiên trách.
“Tiểu
Thảo... Kiều Nhiên cậu biết không, Tiểu Thảo không phải là người xấu. Cậu còn
nhớ không? Đợt ấy người viết lên bảng dòng chữ đó không phải là cậu ấy... mà là
Trần Tầm. Cậu ấy đa mưu qủy kế, không hề nói với tớ, nếu Tiểu Thảo không nói
thì tớ vẫn cứ nghi ngờ...”. Phương Hồi dựa vào người Kiều Nhiên, giơ tay lên
nói.
Kiều
Nhiên mím môi không nói gì, cậu dìu cô ra ban công phía đối diện rồi mới quay
người cô lại, đứng đối diện với cô rụt rè hỏi: “Phương Hồi, nếu hồi đầu tớ cũng
giống Trần Tầm, viết tên tớ và tên cậu lên bảng thì cậu có thích tớ không?”.
Phương
Hồi vẫn đang nhìn chăm chú lên mặt Kiều Nhiên, cô nhìn chăm chú cậu bạn đang
đứng trước mặt mình rồi từ từ cúi đầu xuống.
Kiều
Nhiên ngửa đầu lên thở dài một tiếng, không ai trong số họ có thể quay trở lại
ngày xưa, thế nên cũng không thể truy tìm câu trả lời mà cậu mong mỏi nữa.
“Phương
Hồi...”. Kiều Nhiên từ từ nắm chặt vai cô: “Tớ có thể... ôm cậu một cái được
không?”.
Bờ
vai gầy guộc run lên, Phương Hồi có thể cảm nhận được hơi ấm của bàn tay đang
nắm chặt vai cô, cũng cảm nhận được sự chân thành của cậu bạn đang đứng trước
mặt mình, chỉ có điều hồi đó cô rất coi trọng cái gọi là trong sáng và lòng
chung thủy, thế là cô liền lùi ra sau một bước ngắn, lắc đầu nói: “Kiều Nhiên,
tớ xin lỗi”.
Bàn
tay đặt trên vai cô liền buông ngay ra, Phương Hồi không dám ngẩng đầu lên nhìn
vào đôi mắt ấm áp đó, cô quay người đi, uể oải trốn khỏi ban công tràn ngập
nắng chiều đó. Không hiểu tại sao cô cảm thấy tim mình thắt lại từng hồi, bước
chân mềm nhũn, suýt thì gục xuống. Nhưng cô không ay đầu lại, mặc dù nước mắt
đã nhạt nhòa, mọi thứ đều đã trở nên mơ hồ.
Kiều
Nhiên nhìn theo cho tới khi Phương Hồi biến mất trước mắt cậu, cậu bải hoải
ngồi xuống đất và bắt đầu khóc. Nước mắt tuôn ra như suối, cậu che kín mặt,
nhưng vẫn không kìm được mà nấc lên. Mãi cho đến khi cậu cảm thấy có người ngồi
bên cạnh mình, cậu mới buông tay ra mà lòng tràn đầy hi vọng. Tuy nhiên người
xuất hiện trước mặt cậu không phải là cô gái vừa đi ra, mà là Lâm Gia Mạt.
“Tớ
xin lỗi... tớ đã nghe thấy hết...”. Lâm Gia Mạt đưa cho cậu một tờ giấy ăn rồi
nói: “Tớ cảm nhận được rằng cậu thích Phương Hồi, nhưng không ngờ tình cảm của
cậu dành cho cậu ấy lại sâu nặng như vậy...”.
“Hơ
hơ... Cậu còn nhớ bài văn Một đóa đinh hương của tớ không... Thực ra hồi đó tớ
đã rất biết hai đứa tớ chỉ có thể có kết quả này thôi. Chỉ có điều đến cuối
cùng, tớ vẫn cảm thấy không cam tâm...”. Kiều Nhiên lau mặt rồi nói: “Tớ đã giữ
kín điều bí mật đến ngày cuối cùng của thời cấp ba, cậu có thể giữ bí mật tiếp
hộ tớ được không?”.
“Ok”.
Lâm Gia Mạt nói: “Nhưng cậu muốn tớ giữ cho cậu bao nhiêu điều bí mật hả?”.
“Cậu
nói thế có nghĩa là sao?”. Kiều Nhiên quay sang nhìn cô, ánh mắt toát lên một
vẻ luống cuống.
“Cậu
có thể nói cho tớ biết...”. Lâm Gia Mạt ngừng một lát rồi nói: “Tại sao cậu
không đi thi đại học được không?”.