Nam Thê

Chương 1: Chương 1




CHƯƠNG 1

“Hiện tại là bản tin dự báo thời tiết. Đài thiên văn dự đoán không lâu sẽ có một trận mưa to kèm theo sấm sét, đề nghị người dân làm tốt chuẩn bị, lập tức tạm lánh đến nơi an toàn……”

“Bởi vì thời tiết xấu, trường học hôm nay quyết định tan học sớm, đề nghị các học sinh nhanh chóng về nhà và không nên lang thang trên đường……..”“Như vậy, hiện tại các học sinh hãy thu thập sách vở của mình đi. Nhớ rõ phải làm bài tập.”

Hôm nay có thể tan học sớm. Dù sao trời còn chưa mưa, Lưu Giai quyết định đi lấy tổ chim nhỏ ở trên cây kia, mấy chú chim nhỏ vừa mới nở vài ngày, chắc là qua không được mưa to gió lớn, vẫn là nhanh chân đến cứu bọn nó thì tốt hơn. Mưa bất ngờ trút xuống, vừa mới bắt đầu mà đã thật sự lớn. Nhưng Lưu Giai vẫn quyết định leo lên cây đem tổ chim lấy xuống. Vừa mới vừa đụng tới tổ chim, đột nhiên, một tiếng nổ lớn kèm theo tia chớp chém thẳng vào ngọn cây, tiếp theo, một quầng ánh sáng loé lên.

“A, đau quá, mình bị sét đánh trúng sao, mình từ trên cây rơi xuống sao?” Vừa định đứng lên, Lưu Giai quả thật không thể tin vào hai mắt của mình. Nơi này là chỗ nào? Đỉnh núi! Không phải chứ! Sao mình lại ở chỗ này. Còn chưa kịp từ trong kinh ngạc bừng tỉnh lại, đột nhiên thấy cách đó không xa có một cô gái, Lưu Giai xuất hiện khiến cho cô gái chú ý. Cô gái đầu tiên là sửng sốt, rồi sau đó vẫn tiếp tục động tác mà nàng đã định làm —- đi hướng về phía trước. Ngay trong nháy mắt, cô gái biến mất.

“A, mình là đang nằm mơ sao?” Đứng lên, rồi mới đi qua chỗ cô gái vừa biến mất. Lưu Giai sợ ngây người, nơi này thì ra là một vách núi đen, cô gái cũng không phải biến mất mà là đã nhảy xuống dưới vách núi đen này. Nhéo nhéo mặt mình,” Rất đau!”

“Phu nhân! Phu nhân!” Giống như nghe được phía sau có một đám người đang kêu. Một tiểu nha đầu vọt lại đây, bắt lấy tay Lưu Giai, rồi mới quỳ xuống,” Tiểu thư, cầu ngươi không cần làm chuyện điên rồ, trở về đi.”

“Ta…… Ta…… Không phải…… Ta…… Không phải……” Lưu Giai bị nha đầu kia lắc ngay cả nói cũng nói không rõ.

“Tiểu thư, chúng ta đi về trước đi. Cầu ngươi, tiểu thư! Tướng quân sau khi biết tiểu thư bỏ chạy đang rất giận dữ, tiểu thư!”

Nha đầu kia không biết phải trái mà nghe người khác nói, ta đã nói ta không phải, nàng còn… Chẳng lẽ bọn họ muốn tìm là cô gái vừa rồi, nhưng mà cho dù các ngươi tìm không thấy nàng cũng không thể tuỳ tiện tìm người khác để báo cáo kết quả công tác a, huống chi ta là con trai mà. Còn không kịp mở miệng, một sĩ binh tiến lại gần.

” Nếu phu nhân không nghe khuyên bảo, thỉnh không cần trách tiểu nhân vô lý.”

Lần này trước mắt là một mảnh tối đen, chắc là sắp được trở về đi. Đau quá a, chẳng lẽ không có phương pháp nào trở về được mà không đau sao.

“Tiểu thư, tiểu thư, ngươi mau một chút đứng lên, tướng quân rất nhanh sẽ trở lại rồi.”

“A, rất đau a. Ngươi đừng ồn ào, ta ngay cả đầu đều đang đau đây này.” Sờ sờ phía sau gáy liền càng thêm đau, giống như là bị người ở phía sau chém một đao, không phải là giống như, quả thật chính là như vậy. Chết tiệt.

“Tiểu thư, cuối cùng ngươi đã tỉnh, thật là tốt quá.” Nha đầu vui mừng quỳ xuống, hai tay hợp nhau, trong miệng thì thào nói không ngừng. Ta còn đang nằm mơ sao, sao ta còn có thể nhìn thấy cô gái này, nàng rõ ràng là cô gái mà ta đã thấy trong mơ mà. Ủa, mà nơi này là chỗ nào, là nhà của nàng sao? Chắc là vậy rồi. Nhà của nàng thật đúng là xưa cũ, mấy thứ này chỉ sợ trên tivi mới có cơ hội nhìn đến, nhưng ở đây lại trang trí khắp phòng. Không thể nào, thật sự ngay cả một gia cụ đồ điện cũng không có, nàng cũng không tránh khỏi quá lỗi thời đi. Phục sức của nàng cũng có hương vị cổ đại, nàng có thể xin kỷ lục guiness ghi nhận nha.

“Xin hỏi…….”

“Tiểu thư, xin ngươi không cần khổ sở nữa. Loại chuyện này thật bình thường. Ngươi suy nghĩ một chút, Hoàng tướng quân đến bây giờ cũng đã có thất vị phu nhân, Thừa tướng đại nhân cũng có thê thiếp mười ba, cho nên đại nhân nào cũng là như thế. Tướng quân lần này chỉ là sắp cưới nhị phu nhân, chỉ cần tiểu thư nghĩ thông suốt một chút…… Tiểu Thuý cũng không có biện pháp, Tiểu Thuý cũng rất muốn giúp tiểu thư, nhưng mà…… Ân, ân, nếu tiểu thư mất, như vậy Tiểu Thuý sẽ ra sao đây. Tiểu…… Tiểu thư, xin ngươi không cần làm chuyện gì điên rồ nữa, không cần để lại Tiểu Thuý một mình, Tiểu Thuý không cần.”

Tiểu Thuý nước mắt lưng tròng, mí mắt còn có một chút sưng đỏ, khóc rất là đáng thương. Vừa nhìn thấy con gái khóc là chịu không nổi, cô gái trước mắt này không biết bị sao vậy, vừa nhìn thấy liền đem ta trở thành tiểu thư của nàng, nếu như ta đoán không sai, cái cô gái nhảy xuống núi kia mới là tiểu thư của nàng. Hiện tại nên nói với nàng như thế nào mới tốt đây. Nếu nàng biết tiểu thư của nàng đã chết, sẽ không thật sự chết theo đi. Bây giờ tốt nhất là an ủi nàng, rồi sự tình này mới có thể kể rõ ràng được.“Tiểu Thuý, đúng không. Tiểu Thuý, ngươi đừng khóc nữa, trước đứng lên đem nước mắt lau khô rồi nói sau.”

“Tiểu Thuý không khóc, như vậy tiểu thư sau này cũng không được khóc. Tiểu thư mà khóc, Tiểu Thuý cũng sẽ khóc theo tiểu thư đó.”

“Được, như vậy, chúng ta sau này không được khóc nữa.” Thấy Tiểu Thuý đã nín khóc, Lưu Giai cảm thấy trong tình huống này vẫn là trước giả làm tiểu thư của nàng, miễn cho lại chọc nàng khóc. Mà chuyện cần làm bây giờ là phải hiểu được là vì sao Tiểu Thuý này lại đem mình trở thành tiểu thư của nàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.