Nam Thê

Chương 2: Chương 2




CHƯƠNG 2

Lập tức lục lọi lại trí nhớ có liên quan đến cô gái nhảy núi kia, đột nhiên gương mặt của cô gái ấy hiện lên ở trong đầu Lưu Giai, đó là cô gái có gương mặt cực kỳ giống mình. Lại nhớ tiếp, trách không được nàng kia sau khi nhìn thấy mình liền sửng sốt một chút rồi mới nhảy xuống, thì ra không chỉ vì mình bất ngờ xuất hiện khiến nàng hoảng sợ, còn bởi vì mặt mình làm cô ta thêm sợ hãi, càng nghĩ lại càng cảm thấy sự việc là như thế. Cho nên phải giải thích như thế nào mới tốt đây, nói cho nàng biết sự thật, xác định vững chắc nàng sẽ khóc lớn một hồi, hơn nữa nói cho nàng sự thật nàng sẽ tin tưởng sao. Không tin cũng không sao, cùng lắm thì cởi quần áo chứng minh cho nàng thấy mình không phải tiểu thư của nàng, thấy xong chắc sẽ tin tưởng đi.

Bỗng “rầm” một tiếng thật lớn, người tới đem cửa đá văng ra. Lưu Giai giật bắn người, Tiểu Thuý càng bị doạ đến ôm lấy chân Lưu Giai. Bước vào là một nam tử dáng người thật khôi ngô tuấn mỹ, vẻ mặt thanh tú. Thì ra nam nhân trưởng thành cũng có thể đẹp mặt như thế, thật đúng là nên gia nhập làng giải trí, Lưu Giai nhìn nhìn thế nhưng lại nhìn đến dại ra.

Khi nam nhân đi đến trước mặt Lưu Giai, Tiểu Thuý ngược lại hướng nam nhân quỳ, đầu không dám nâng lên, thanh âm cũng không quá lớn nói:” Tướng quân, cầu xin ngươi không cần trách cứ tiểu thư. Tiểu thư là nhất thời suy nghĩ nông cạn mới……”

“Đi ra ngoài!”

“Tướng quân, thỉnh……”

“Đừng cho ta nói lần thứ hai!”

“Vâng.” Tiểu Thuý nhìn Lưu Giai liếc mắt một cái, cung tay cúi chào, đi ra ngoài.

“Ê, ngươi làm sao vậy, vừa vào đến liền mắng chửi người. Ngươi là một đại nam nhân, không biết đối phụ nữ ôn nhu một chút sao. Uổng công ta vừa rồi còn cảm thấy ngươi rất đẹp trai, thì ra là người xấu, thật đúng là lãng phí khuôn mặt tuấn tú.”

“Ngươi dám mắng ta!”

“Vì sao không dám chứ, ta quản ngươi là tướng quân gì gì đó, hiện tại nơi nơi đề cao giáo dục đạo đức, ngươi nên là người đầu tiên đi nhận giáo dục. Đúng rồi, ngươi là ai, thế nhưng……”

Còn không có nói xong, nam nhân liền cắn răng, hung tợn nói:” Ngươi nói thử xem. Ngươi cho rằng ta là ai hả?”

“Chẳng lẽ ngươi là trượng phu…… của………… của nàng” Nguy rồi, nếu ta nói cho y biết vợ của y đã chết, y có thể giết ta hay không, lúc ấy cũng không có chứng cớ gì có thể chứng minh ta trong sạch, nếu y nhận định là do ta đem vợ y đẩy xuống vách núi đen, chắc y sẽ giết ta mất. Ta đánh không lại y là cái chắc, nhìn y rắn chắc khoẻ mạnh như vậy. Không, không, có thể ta sẽ bị hình phạt, ngồi tù. Trời ạ, người không phải ta giết, xem ra ta phải hảo hảo mà giải thích thôi.

“Ta không phải trượng phu của ngươi, chẳng lẽ là tên Thành Khang kia.” Tới gần Lưu Giai, bắt được tay hắn. A, thì ra vợ ngoại tình, trách không được tức giận như thế. Thông cảm thông cảm. Xem ra y đang trong trạng thái cực độ nguy hiểm, muốn thoát thân trước hết không cần kích thích y, ổn định cảm xúc của y trước rồi mới hảo hảo giải thích sau.

“Đương nhiên không phải, ta cùng người kia căn bản là không có quan hệ gì.”

“Hừ!” Bỏ tay Lưu Giai ra,” Nghe nói hôm nay ngươi đi tự tử! Sao lại chưa chết?”

Người này sao ngộ vậy, nói chuyện khó nghe như thế, nếu ta là vợ của y, ta cũng sẽ đi tìm người khác.

“Đừng tưởng rằng ngươi là con gái của Thừa tướng, làm lớn chuyện như vậy ta sẽ gặp phiền toái, lấy địa vị hiện tại của ta, cho dù bây giờ liền giết ngươi, ta cũng có thể đem hậu sự giải quyết. Ngươi vọng tưởng dùng cái chết đến uy hiếp ta.” Nắm chặt cằm Lưu Giai, kéo gần sát mặt y,” Lại nói cho ngươi biết một chuyện tốt, lần này Thánh Thượng muốn tứ hôn không phải ta, mà là hảo gian phu của ngươi.”

“A…… Buông tay…… Rất đau a…… Đầu heo……” Phát hiện nam nhân cũng không có ý muốn buông tay, Lưu Giai ra sức hít một hơi, rồi mới tìm đúng cơ hội hung hăng đánh cho nam nhân trước mắt một quyền, ngay chính giữa bụng người này. Nam nhân thế này mới không thể không buông tay.

Trong tình huống không có chút đề phòng, nam nhân ăn một quyền, thoáng xoay người ôm lấy bụng, nhìn nữ nhân quen thuộc trước mắt. Bình thường cả ngày luôn khóc sướt mướt, làm sự tình gì luôn nén giận, chưa bao giờ dám nhìn mình liếc mắt một cái, hôm nay sao lại dám động tay động chân.

“Là do ngươi động thủ trước, ngươi cũng đừng trách ta ra tay nặng một chút.” Lưu Giai sờ cằm, trừng mắt nhìn nam nhân kia liếc một cái.

“Thanh âm của ngươi không thích hợp.” Ánh mắt hơi hơi giơ lên nhìn chăm chú Lưu Giai,” Ta cảm thấy mặt của ngươi có điểm không giống.”

“Ưhm…… Ta…… Ta…… ưhm……” Y đã muốn hoài nghi rồi sao.

“Ngươi không phải Vĩnh Thi.” Tới gần Lưu Giai.

“Ta…… Ta a…… Ta là ta.” Lưu Giai lui về phía sau.

“Ngươi không phải Vĩnh Thi.” Thuận thế đem Lưu Giai đặt ở trên giường.

“Không…… Không…… Ngươi trước tỉnh táo lại hãy nghe ta nói.”

Buông ra Lưu Giai,” Nói, ngươi là ai, ai phái ngươi tới.”

“Ưhm, ngươi biết uống rượu không?”

“Làm gì? Định chuốt rượu cho ta say sao?”

“Biết không?”

“Hừ! Thân là tướng quân, ngươi nói thử xem?”

“Vậy, ngươi trước uống một ít rượu, ngươi uống, ta sẽ nói cho ngươi nghe.” Uống rượu, lực công kích chắc sẽ giảm xuống, hy vọng sau khi y biết chân tướng không cần quá thương tâm.

Nhìn người này, không biết vì sao, Lâm Phong đối hắn có một hảo cảm kỳ lạ. Cũng không nói thêm gì liền lệnh Tiểu Thuý đưa rượu tới. Lâm Phong hai ba cái liền nâng cốc uống xong rồi.“Nói.” Xoa xoa khoé miệng, Lâm Phong tiếp tục thẩm vấn.

Mắt thấy nam nhân không có chút men say, Lưu Giai nửa ngày mới cạy miệng nói được một câu.” Ta…… Ta không phải phu nhân của ngươi.”

“Ngươi cuối cùng thừa nhận, cho dù ngươi không muốn nhận, ngươi cũng phải nhận.”

“Ngươi có biết.” Lưu Giai mở to hai mắt.

“Này có cái gì đáng kinh ngạc, ngay cả phu nhân của mình còn nhận sai chẳng khác nào đứa ngốc.”

Đối diện ánh mắt Lâm Phong, Lưu Giai nuốt một ngụm nước miếng, nói:” Ngươi…… Vợ ngươi, không, phu nhân ngươi nhảy xuống núi rồi.” Từ trên giường nhảy dựng xuống chuẩn bị chạy trốn.

“Nhảy xuống núi? Thế ngươi vì sao lại mạo nhận nàng?”

Kỳ quái, tại sao y tuyệt không quan tâm tới sống chết của vợ mình, nhưng cũng không tiện tò mò thêm chuyện gì khác.

” Ta không có. Ta chỉ là tình cờ xuất hiện ở đó, rồi đột nhiên đến một đám người, bọn họ bảo ta phu nhân, trong đó một người đánh ta hôn mê, còn đem ta đưa đến nơi này.” Nhìn nhìn biểu tình người nọ, thấy y hình như không có dấu hiệu tức giận, liền tiếp tục nói:” Ngươi đừng tưởng rằng phu nhân ngươi chết có liên quan với ta. Lúc ta tới hiện trường tuy rằng nàng còn không có nhảy xuống, nhưng khi ta còn chưa rõ phát sinh sự tình gì, nàng liền nhảy xuống rồi. Ta chính là muốn cứu nàng cũng không còn kịp nữa. Sau đó đám người kia đến vừa nhìn thấy ta liền đánh ta hôn mê, căn bản không cho ta cơ hội giải thích. Ngươi đừng đổ oan ta giết nàng à nghe.” Sau khi nói xong liền ưỡn ngực.

“Ngươi không có giết nàng, là chính nàng tự nhảy xuống núi. Ngươi là muốn nói như vậy đi.”

“Đúng vậy, đúng vậy, ngươi thật thông minh.” Giơ ngón tay cái lên khen ngợi.

“Hừ. Lời nói dối kém cỏi như thế cũng có thể bịa ra.” Lâm Phong sắc mặt thay đổi, ánh mắt mị thành một đường, tới gần Lưu Giai, nói:” Ta thấy ngươi là thích khách do người nào đó phái tới, giết Vĩnh Thi xong lại mưu đồ tới giết ta.”

Người này chẳng lẽ lại mắc chứng bệnh hoang tưởng gì sao, ta đã nói là không phải, còn bị y nói thành như vậy, ta là người hiện đại, tiên tiến. Y là người cổ đại, lạc hậu, ta không thèm cùng y so đo. Nhưng mà không cần thiết hiểu lầm vẫn là tốt hơn.” Không, không, ngươi hiểu lầm. Phu nhân ngươi thật sự không phải do ta giết, ta cũng không phải thích khách gì cả.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.