Nam Thiền

Chương 57: Chương 57: Đêm mưa




“Thiên Gia năm thứ chín, Sở Luân vào kinh đi thi. Chuyến này đi là lần thứ hai hắn thi rớt, vì thế trên đường về lấy giải sầu làm việc chính. Hắn không đi theo đường thủy lộ phía tây, mà là ngồi xe ngựa xuôi nam. Thời điểm hắn rời kinh đã nhẵn túi. Tả Lang tặng lộ phí cho hắn, hơn nữa còn vì hắn mà chuẩn bị trạm dịch ven đường. Một năm này vốn cũng không có gì kỳ lạ, chỉ là sau đó ta suy nghĩ, bắt đầu từ một năm này trở đi, Sở Luân quen biết Lưu Thừa Đức.”

Thiên Ngọc dựa vào sườn quan tài, nằm úp sấp nhìn Tả Thanh Trú. Y đem thi thể của Tả Thanh Trú giấu dưới khách điếm của Hoa Thường, trấn băng điền hương, bốn phía chất chồng đều là tàng thư trước đây của Tả Thanh Trú.

“Sao ngươi biết chính là một năm này?” Thương Tễ mặc vào bộ đồ mới Hỉ Ngôn đưa đến, lúc buộc thắt lưng còn liếc mắt nhìn, thấy Tịnh Lâm mặc dù đang chống tay chợp mắt, nhưng lại không có ngủ gật thật.

“Ta đến Đôn đốc viện tra xét hồ sơ, Thiên Gia năm thứ chín Lưu Thừa Đức hạ tuần phía nam, không chỉ có lộ tuyến phù hợp với Sở Luân, ngay cả thời gian chạm mặt cũng vừa khéo. Hai người bọn họ ở phía nam kết làm bằng hữu, cũng chính là sau chuyến này, ở trong thư Sở Luân liên tiếp đề cập đến Lưu Thừa Đức có thể tin tưởng ủy thác.”, Thiên Ngọc nhẹ giọng nói, “Chính trong lúc ấy thế cục gặp nguy, trong kinh đã có người bắt đầu hoài nghi Tả Lang. Lưu Thừa Đức làm đến quá khéo, chính là lúc Tả Lang vô cùng cần thiết có cứu viện. Lão thông qua Sở Luân đến gặp Tả Lang, nói với Tả Lang rằng án này khó khăn không phải ở người môi giới, mà là ở triều đình. Tả Lang cũng vì lần gặp mặt này, cho là Lưu Thừa Đức đức hạnh hơn người, vì vậy bái làm môn hạ của Lưu Thừa Đức, kết làm danh nghĩa thầy trò, thuận tiện làm việc.”

“Lão nếu đã có thể lừa gạt Tả Thanh Trú, vậy thì việc lừa gạt Sở Luân cũng không có gì kỳ quái.” Thương Tễ ngồi xuống nói, “Sau đó thì sao?”

“Thiên Gia năm thứ mười, Tả Lang mượn danh nghĩ phụ thân bẩm tấu lên kết tội hạ tuần Ngự Sử giám sát bất lực, dung túng các nơi buôn người hung hăng ngang ngược. Lúc đó hoàng đế còn có thể vào triều, nghe đến chuyện này liền đòi truyền phủ nha các nơi có liên quan đến vụ án vào kinh bẩm báo, nhưng những kẻ này lại một mực chắc chắn rằng tuyệt đối không có chuyện này, Tả gia vì vậy mà danh tiếng sụt giảm, bị chịu chỉ trích.” Thiên Ngọc nói: “Tả Lang trời sinh tính tình cẩn thận, nếu không có chứng cớ xác thực chắc chắc sẽ không tùy tiện hành động. Lúc đó Lưu Thừa Đức ở trong bóng tối nâng đỡ, khiến cho Tả Lang càng ngày càng cảm kích. Nhưng cũng chính vào lúc này, Lưu Thừa Đức khuyên bảo Tả Lang cùng Sở Luân tạm thời cắt đứt liên lạc, khiến cho tin tức lui tới giữa Tả Lang với Sở Luân đều phải do lão thuật lại.”

“Cầu.” Tịnh Lâm đột nhiên mở mắt, nói như thế.

“Cầu?” Thương Tễ nghĩ lại nghĩ, chợt nhớ lại lúc bọn họ trò chuyện bên trong hư cảnh của chuông đồng. Tịnh Lâm đã từng suy đoán Tả Thanh Trú cùng Sở Luân sau Thiên Gia năm thứ mười vẫn có tin tức qua lại, chỉ là không phải dựa vào thư, mà là bằng con đường nào đó, lại không liệu đến chính là Lưu Thừa Đức.

“Ta sao lại không nghĩ tới.” Tịnh Lâm nhíu mày, ngón tay nắn mi tâm, “Lưu Thừa Đức thân là đôn đốc Ngự Sử, có thể mượn chức trách mà ra vào trong ngoài kinh đô, lão lại rất được hai người này tín nhiệm, nếu có thể thông tin tức, chỉ có thể là lão.”

“Không sai, chỉ có thể là lão.” Thiên Ngọc nói, “Thiên Gia năm thứ mười một tin tức đều do Lưu Thừa Đức truyền lại, thế cuộc theo đó mà trở nên càng ngày càng cấp bách, trong triều đã có người chĩa mũi nhọn nhắm thẳng vào Tả Lang, tình cảnh của Tả gia ở trong kinh càng ngày càng gian nan. Vụ án này lửa cháy mạnh xém lông mày, giằng co bất quá mấy tháng, Lưu Thừa Đức phụng mệnh đi đến Đông thôn tuần tra, lão lần thứ hai chạm trán cùng Sở Luân. Nhưng chính là lần này, lão làm một chuyện.”

“Chuyện gì?”

Thiên Ngọc chống người đứng lên, rót một chén trà trên bàn, lúc bưng lên làm động tác mời với Tịnh Lâm, nói: “Lưu Thừa Đức đưa cho Sở Luân một cây bút.”

“Trong lòng Tịnh Lâm đột nhiên trầm xuống, sắc mặt y không hề thay đổi, nói: “Một cây bút?”

“Chính là Bút Yêu kia mang đến biến số.” Thiên Ngọc ngửa đầu uống một hơi cạn sạch, “Ta dù chưa từng tra xét qua mệnh phổ của Sở Luân, lại đối với mệnh phổ của Tả Lang hiểu rõ trong lòng. Dựa theo mệnh phổ, năm thứ mười hai Tả Lang đỗ trạng nguyên, năm thứ mười bảy hoàng đế chết bất đắc kỳ tử, tân đế vào năm thứ ba lệnh cho Tả Lang tra rõ vụ án này, trong Trung Độ các nơi một kẻ cũng trốn không thoát! Đông thôn, Tây Đồ, quần bắc, xuôi nam, phàm là các quan lại to nhỏ có tham dự vào vụ án này đều bị trình lên Đại Lý tự. Triều chính quét sạch, bản án cũ được rửa sạch, Tả Lang bởi vậy mà nhập vào Nội các, một đời bằng phẳng! Trong này căn bản không có Sở Luân, có thể Lưu Thừa Đức cố tình trong thời điểm khẩn yếu mà đưa cho Sở Luân cây bút này.” Đáy mắt Sở Luân hận ý sâu sắc, “Chính là do cây bút này bóp méo mệnh phổ, đảo loạn cuộc sinh đồ của phàm nhân, khiến Tả Lang bị phạt oan vào thiên lao, chịu đủ mọi tra tấn!”

“Cây bút này.” Tịnh Lâm mơ hồ có một suy đoán còn to lớn hơn, điều này khiến cho ý nghĩ luôn kiên định của y lần thứ hai bị lật đổ, loạn thành một đống. y nhíu lông mày nói: “Sao ngươi biết cây bút này có khả năng bóp méo mệnh phổ?”

“Ta không biết.” Thiên Ngọc cúi người vịn vào bàn, ánh mắt hồ ly cay độc, “Ta nếu như biết được, ta tất trước sẽ giết chết Lưu Thừa Đức, sau lại đi bẻ gãy cây bút. Chính là bởi vì ta không biết, mới sơ ý để nó rơi vào tay Sở Luân. Sau đó ta lại vào hoàng tuyền, phát hiện mệnh phổ đã bị người động qua, thay đổi hoàn toàn. Trên đời này cây bút có khả năng đặc biệt làm như vậy, chỉ có bút của Di Ninh hiền giả mà thôi! Nhưng lại có rất nhiều điều kỳ quái! Di Ninh hiền giả đến nửa phần cũng không biết gì sao? Hắn đem cây nút này quẳng vào trong Trung Độ——lẽ nào bên trong Cửu Thiên Cảnh chư thần đã suy đồi đến mức tham dự vào chuyện của phàm nhân, vẽ đường cho hươu chạy?”

Tịnh Lâm nói: “Di Ninh là người cương trực, trong chuyện này nhất định có khúc chiết.”

“Ta không tin.” Thiên Ngọc từng câu từng chữ mà nói, “Thần phật yêu ma trên đời này, ta toàn bộ đều không tin. Ta chỉ tin mắt của ta, nếu là bọn họ có tham gia vào trong đó, cho dù có là Di Ninh hiền giả, thậm chí là Cửu Thiên Quân, ta cũng sẽ liệt kê từng người một, bắt bọn họ lần lượt từng người đền mạng cho Tả Lang.”

Ngón tay Tịnh Lâm nửa che khuất đôi mắt hẹp dài, y nhìn chằm chằm Thiên Ngọc, nói: “Nếu như ngươi có bản lĩnh cỡ này, Tả Thanh Trú cũng sẽ không bị chết trong ngục.”

Thiên Ngọc phiếm môi đỏ hồng, y hô hấp dồn dập, ngón tay siết chặt.

“Ngươi âm thầm cùng người phàm kết duyên, sau lại giết hại sinh linh bừa bãi, nếu bị truy hồn ngục hoặc là phân giới ty đuổi bắt, chính là sẽ bị đày vào súc sinh đạo. Chỉ cần ở trên mệnh phổ của ngươi thêm vài nét bút, đừng nói làm yêu quái, cho dù có làm súc sinh cũng khó bảo toàn được tính mạng.” Tịnh Lâm mệt mỏi nhắm mắt, qua nửa ngày, mới nói: “Ngươi biết vì sao ta tìm đến không?”

Thiên Ngọc quay đầu đi, giọng khàn khàn: “Nghe nói là vì một cái chuông đồng.”

“Bất quá là tìm cớ.” Tịnh Lâm nói: “Ta là vì Tả Thanh Trú mà tới.”

Thiên Ngọc lập tức lùi lại, nói: “Ngươi, các ngươi...”

Thời điểm Tịnh Lâm mở mắt ra đã là một mảnh lạnh lẽo, y nói: “Thực không dám giấu giếm, hai người chúng ta trên người chịu ủy thác. Tả Thanh Trú ủy thác chỉ có bốn chữ, ngươi nếu như còn có thể bình tĩnh, ta liền nói cho ngươi.” Thiên Ngọc nhìn Tịnh Lâm, Tịnh Lâm nâng chén trà lên, chuyển đề tài, “Nhưng ngươi không thể cùng theo hai người chúng ta tiếp tục tra án.”

“Ta sẽ không...”

“Thi thể của Tả Thanh Trú còn có thể duy trì được bao lâu? Một tháng? Một năm? Hắn đã chết rồi.” Tịnh Lâm lãnh khốc mà nói, “Hắn sẽ ở trước mặt ngươi thối rữa mà dần tan biến, ngươi đến cơ hội để hồi hồn cũng liền không có.”

“Chuyện này thì có liên quan gì đến ngươi! Ta tự có biện pháp.”

“Chuyện này đúng là không có quan hệ gì với ta.” Tịnh Lâm nói, “Chỉ là cùng ủy thác của Tả Thanh Trú có liên quan.”

“Ngươi gạt ta.” Thiên Ngọc nhìn y chằm chằm, “Tả Lang cùng ta như hình với bóng, hắn sẽ không gạt ta làm cái gì ủy thác.”

“Tựa như ngươi cho rằng mệnh phổ tuyệt đối không có bất cứ sai sót nào.” Tịnh Lâm nói.

Thiên Ngọc nghi ngờ không thôi, nói: “Ngươi nếu như thật sự có tâm trợ giúp, tại sao lại không cho ta tiếp tục điều tra?”

“Ta cũng không phải là trợ giúp ngươi.” Tịnh Lâm nói: “Khối xác phàm này của Tả Thanh Trú đã vô dụng, việc cấp bách của ngươi không phải ở nơi này. Cho dù ta có đồng ý cho ngươi tiếp tục điều tra, ngươi cũng nên chấm dứt ở đây. Ngươi thân là hồ yêu, vốn đã vi phạm, hiện nay lại truy tra chuyện như thế, trừ phi ngươi cũng giống như Hoa Thường, còn có mệnh để thay. Bất quá đuôi của ngươi đã đứt, bây giờ chỉ có thể vướng chân vướng tay cản trở ta tra án. Ta theo ủy thác của Tả Thanh Trú chỉ đường sống cho ngươi, chôn khối thi thể này, đi hoàng tuyền Ly Tân khẩu chờ người.”

“Chờ ai?”

Tịnh Lâm cười như không cười: “Ngươi đời này sẽ chờ ai?”

Thiên Ngọc bỗng trợn to mắt, y kéo ống tay áo Tịnh Lâm, sốt ruột nói: “Quỷ sai đã bắt được hồn phách của hắn, thời điểm ta đuổi xuống hoàng tuyền đã sai canh giờ, hắn chẳng lẽ còn chưa đầu thai?”

“Quỷ mới biết.” Tịnh Lâm kéo ống tay áo mình ra khỏi tay y, nói: “Quỷ sai xưa nay làm việc đều ưa thích lười biếng, ngươi chờ một chút, có thể đấy.”

“Ngươi nếu như gạt ta.” Thiên Ngọc nói, “Ngươi...”

Tịnh Lâm bỗng nhiên nghiêm nghị nói: “Hồn phách lui tới Ly Tân đông đảo, không có một vạn cũng có tám ngàn. Ngươi chỉ cần tìm từng người từng người, nhận thức từng người từng người một. Nhưng nếu như lần này cũng bỏ lỡ, liền thật sự không còn gặp được nữa.”

Thiên Ngọc ngơ ngác, Tịnh Lâm đứng dậy, nói: “Ủy thác của Tả Thanh Trú chỉ có bốn chữ.”

Thiên Ngọc nói: “...Ngươi nói.”

Tịnh Lâm nói: “Không bỏ xuống được.”

Thiên Ngọc bỗng nhiên đỏ cả vành mắt, y quay đầu nhìn về phía quan tài, nghẹn ngào không nói gì, tám phần là đã tin.

Khi bước ra ngoài Thương Tễ khẽ đụng Tịnh Lâm một chút, dùng nửa ngực chạm vào vai y, nhỏ giọng nói: “Ngươi không phải nói Tả Thanh Trú đã sớm đi rồi sao?”

“Ừm.” Tịnh Lâm nói, “Không sai.”

Thương Tễ nhìn mặt mũi y trấn định, “A” một tiếng, nói: “Ngươi lừa y.”

“Đúng vậy.” Tịnh Lâm lại nói.

“Lừa y làm cái gì.” Thương Tễ nói, “Nếu như y không tìm được, chẳng phải so với không tìm còn muốn thống khổ hơn sao.”

“Ngươi không phải là nói.” Tịnh Lâm ngẩng đầu, “Không muốn y quên mất Tả Thanh Trú, nếu không thể quên, liền nhớ đến chết đi.”

“Không đúng.” Thương Tễ ỷ vào chiều cao chặn lại đường đi của Tịnh Lâm, nói: “Ngươi là thấy được vụ án này đã tra ra Di Ninh hiền giả, sợ còn liên quan đến nhiều người khác nữa, y sẽ bị người diệt khẩu. Nói như vậy, vụ án này xác thực có liên quan đến người bên trong Cửu Thiên Cảnh?”

Tịnh Lâm miễn cưỡng giật giật khóe môi, thấy mưa không có vẻ sẽ dừng lại, liền cùng sóng vai với Thương Tễ dưới mái hiên, trầm ngâm không bao lâu, nói: “Ở trong thanh lâu Lưu Thừa Đức thả ra một tên trấn môn thần ngăn cản ngươi, có đúng hay không?”

“Mã tiên thần.” Thương Tễ nói: “Ăn như giấy.”

Tịnh Lâm không thể nhịn được mà nhìn hắn lần nữa, nói: “Ngươi ăn?”

Thương Tễ tâm cảm thấy không ổn, châm chước trả lời: “...Ăn được một nửa, liền ói ra.”

“Kia đúng là giấy.” Tịnh Lâm suy nghĩ một chút, bất động thanh sắc vỗ vỗ sau vai Thương Tễ, không nói gì trấn an.

Thương Tễ biến sắc, nói: “Giấy?!”

“Đó là họa thần thuật.” Tịnh Lâm vừa nói vừa giơ tay lên, trong không trung phác họa cho Thương Tễ xem, “Rót linh lực vào bút mực, tranh sẽ thành thật. Người bên trong Cửu Thiên Cảnh rất lợi hại, có thể không cần giấy mà họa vật. Túy Sơn tăng không làm được, nhưng Đông Quân thì có thể.”

Ánh sáng xanh theo đầu ngón tay Tịnh Lâm lưu chuyển, dưới màn mưa đột nhiên hiện ra một cái đuôi cá chép mập mạp. Cá chép “rầm” nhảy vào trong màn mưa, giữa không trung bơi lội mấy lần, hóa thành thanh mang tản đi.

“Nói cách khác.” Thương Tễ dựa vào cột trụ, cụp mắt nhìn Tịnh Lâm, “Thần quân mới có thể ly giấy họa vật, có thể Mã tiên thần ngày đó là được vẽ nên.”

“Huyền cơ chính là ở trong này.” Tịnh Lâm nói, “Mặc dù là họa vật, cũng không phải ai cũng có thể họa đến tinh diệu như vậy. Trên chín tầng trời, không có mấy người có được công phu họa như này.”

“Nếu tà ma kia là huynh đệ của ngươi, lẽ nào hắn cũng không họa ra được?”

“Đào đệ thuở nhỏ ngang bướng.” Tịnh Lâm đối Thương Tễ dừng một chút, nói: “Ngoại trừ vẽ lão rùa là đẹp nhất, còn lại đều là vẽ mèo thành chó, vẽ sói thành thỏ. Như vậy một trấn môn thần tinh tế đầy đủ từ khôi giáp đến hoa văn, hắn cho dù có sống thêm năm trăm nữa cũng chưa chắc họa ra được.”

Thương Tễ nhìn màn mưa, nói: “Quả nhiên là có liên quan đến Cửu Thiên Cảnh.”

“Không chỉ có như vậy, chúng ta còn biết được nhiều hơn.”

“Ví dụ như?”

Tịnh Lâm lau mu bàn tay bị hạt mưa bắn lên, nói: “Theo ta được biết, có thể họa đến mức này chỉ có một người.”

Thương Tễ nói: “Di Ninh hiền giả?”

Tịnh Lâm cũng không đáp, mà là nói: “Túy Sơn tăng nhiều ngày không xuất hiện, thật là tưởng niệm.”

“Ngươi là tưởng niệm Túy Sơn tăng, hay là tưởng niệm hắn cương trực công chính.” Thương Tễ khó giải thích được mà cười rộ lên, “Xem ra Tịnh Lâm của chúng ta cũng có lúc bị hoa mắt.”

Tịnh Lâm ôm vai, nói: “Ta cùng hắn vốn không quen biết.”

Thương Tễ lẻo mép: “Là ai lời thề son sắt mà nói 'Ta không tin Nhạc Ngôn, lại tin Di Ninh'? Người quen cũ một kẻ cũng không đáng tin.” Hắn vỗ vỗ cánh tay rắn chắc của mình, bày tỏ chính mình khoan hồng độ lượng, chuyện cũ sẽ bỏ qua.

Tịnh Lâm đá cẳng chân hắn, Thương Tễ nhanh chóng lui lại, Tịnh Lâm tiến thêm một bước đá tiếp, nhưng cánh tay lại bị Thương Tễ nhanh nhẹn túm lấy kéo vào khuỷu tay. Hắn dùng áo che lại đầu, mang theo Tịnh Lâm tiến vào trong màn mưa.

Tịnh Lâm đi được vài bước, nói: “...Có dù.”

Thương Tễ mắt nhìn đêm mưa, nói với Tịnh Lâm: “Có vài bước thôi.” Hắn dừng lại giây lát, nói: “Như vậy mới có vẻ 'khí vị tương đầu'. Trong ngươi có ta, trong ta có ngươi, nhanh chóng xóa đi mùi Kinh Hương của hồ ly kia, mùi hương của ta mới là thơm nhất.”

Tịnh Lâm cầm ô chọc cho hắn một cái, 'xoạt' một tiếng mở ra mặt dù.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.