Lão hoàng đế trước lúc mọi thứ sụp đổ đã chạy trối chết, lão thấy Tà ma trúng phải một kiếm kia, sương mù tan dần, lộ ra nguyên hình một thiếu niên cực kỳ gầy yếu. Cảnh tượng kì dị trong lúc đất trời không ngừng tiếng sấm, không có nửa phần bộ dạng có thể ngăn chặn.
“Hồn gã nạp vạn linh, còn nuốt Sanh Nhạc, đã đúc thành thân thể đại ma. Tu vi của ta không bằng, chỉ sợ khó mà bắt được gã“. Ngón tay Tịnh Lâm bị tách ra, chỗ bị liếm qua ẩm ướt nóng bỏng, làm cho vết thương trở nên vừa đau vừa ngứa.
“Hắn có vẻ da mỏng thịt mềm.” Thương Tễ nói, “Đơn giản để ta ăn là xong chuyện.”
Tịnh Lâm thu tay về, nghiêng người mà đứng, đối diện với Tà ma ở phía xa. Y nói: “Nguyên thân của gã đã mất, cái hiện nay, là từ trong huyết hải tạo ra huyết nhục.”
“Thì sao?” Thương Tễ cũng nghiêng người sang nhìn lại, “Còn được ngâm trong nước sao?”
Tịnh Lâm không còn gì để nói, Thương Tễ liền nói tiếp: “Ngươi đoán xem ta vừa mới ăn cái gì?”
Tịnh Lâm nói: “...cái gì?”
Thương Tễ buông tay, thả xuống vụn roi lả tả. Hắn giống như một con sư tử vừa mới được ăn vụng thứ quan trọng hết sức thỏa mãn, có ý tứ muốn khoe khoang, lại hoàn toàn chẳng thấy gì là hổ thẹn.
Tịnh Lâm ngừng trong chốc lát, nói: “Ngươi ăn Ngô Anh.”
Thương Tễ chưa phát giác ra khác thường: “Hắn dám cản đường ta, một đám người cứ như muốn nhào vào ngực ta.”
Con cá béo này thật không biết xấu hổ, rõ ràng là hắn kéo lấy roi của Ngô Anh, lôi người ta đến mà cắn nuốt sạch sẽ. Ngoảnh lại lại làm vẻ mặt ngỡ ngàng, cứ như là hắn không có ý định ăn Ngô Anh, mà là Ngô Anh buộc hắn phải nuốt vào bụng vậy.
Tịnh Lâm mặc dù biết rõ hắn có khả năng thực linh, nhưng lại không biết hắn bây giờ có thể tóm ai nuốt ai. Mới vừa nãy những chiếc vảy rơi xuống từ lòng bàn tay Lê Vanh từng cái từng cái như nện vào trong lòng y, khiến y nhìn Thương Tễ thật sâu.
Thương Tễ nói: “Sao ngươi còn muốn theo người ta làm gì, còn đỏ cả mắt, hắn dám bắt nạt ngươi sao? Tiểu tử này hai mắt vẫn luôn phát sáng mà nhìn chằm chằm ngươi, hai ngươi có quan hệ gì sao?”
Tịnh Lâm nhíu lông mày, chụp giữ lấy vai Thương Tễ, muốn nhìn kỹ bổn tướng của Thương Tễ. Ai ngờ Thương Tễ dưới chân dừng lực quét nửa vòng, thuận thế xoay chuyển tay của Tịnh Lâm một cái, lưng đặt vào ngực y, tay cầm lấy cổ tay y trực tiếp đem người cõng lên.
“Đã không thành thật trả lời còn có ý muốn hạ độc thủ.” Thương Tễ lắc y mấy cái, “Ngươi thật ác độc a.”
Tịnh Lâm bị lắc đến suýt nữa phun ra, y bậy giờ vốn cả người thoát lực, như con cá mắc cạn nằm tựa trên lưng Thương Tễ, nói: “Chuồng đồng dẫn dắt chính là vì tìm gã, đêm nay ngàn vạn lần không thể để gã thoát thân.”
Thương Tễ trở tay trên cổ tay Tịnh Lâm liền hiện ra oánh tuyến, thân ảnh chợt vụt mất khỏi chỗ. Chỉ thấy tiếng sấm cuồn cuộn trong biển mây, nơi vừa mới còn đứng khói xanh tản ra, tà ma đứng trong làn khói mù uy nghiêm đáng sợ quay đầu lại.
“Cửu ca, ngươi đã phế đến nỗi phải ủy thân cho yêu quái cầu giữ mạng sao?” Mặt gã trắng bệch như trát phấn trào phúng mà cười, “Cũng phải, ngươi vốn cũng không phải là lần đầu, chính là quen tay hay việc, sợ là đã dốc lòng nghiên cứu sắc thị một đao đi?”
Tịnh Lâm không thèm để ý đến việc này, Thương Tễ lại hướng gã nói: “Gia gia ta không ngại học hỏi kẻ dưới, “Sắc thị một đao” là nói cái gì?”
Tà ma đề chưởng đánh tới, thân pháp của gã sâu xa khó nắm bắt. Thương Tễ phát hiện ra được có bóng dáng của Tịnh Lâm trong đó. Nhưng lại vừa khéo, hắn ở cùng Tịnh Lâm nửa năm này, ăn được không nhiều, học lại cũng không thiếu. Lập tức đùa cợt Tà ma, chỉ khiến cho gã đánh không được, với không tới, thậm chí còn muốn bình phẩm vài câu.
“Học ai không học lại học Cửu ca ngươi.” Thương Tễ tránh người bắt lấy một tay Tà ma, dịch bước liền ném gã ra xa, “Không đánh nhau với y ngày đêm, bất quá cũng chỉ là bắt chước bừa, làm trò cười cho người trong nghề!”
Cánh tay tà ma đột nhiên hóa thành sương khói, thoát ra được rồi, lại từ sương khói hóa trở lại thành cánh tay, chộp hướng Tịnh Lâm. Mũi chân Tịnh Lâm khẽ đá vào nơi bí mật bên eo Thương Tễ, Thương Tễ lập tức khom lưng, hạ thấp mấy tấc, khiến tà ma vồ hụt.
Thương Tễ bắt được cái chân đang làm loạn của Tịnh Lâm, quay đầu lại mắng: “Còn đá nữa ta sẽ cười!”
Bên eo hắn có máu buồn xưa nay chỉ có cục đá biết, cũng không biết là Tịnh Lâm sao lại vừa khéo cũng biết, chỉ có thể là do cục đá tố cáo mà thôi. Bất luận thế nào, trước mắt Thương Tễ cũng không muốn bàn đến, bởi vì đỉnh đầu sấm vang chớp giật, không đầu không đuôi mà đánh xuống, nếu là lần lượt từng cái một, có thể coi như là độ kiếp sớm.
Lòng bàn tay tà ma khép lại thành kiếm, trong điện quang hỏa thạch tấn công Thương Tễ liên tục lùi về phía sau. Thương Tễ lắc mình tránh lưỡi kiếm, tung chân đá vào thân kiếm 'rắc' một tiếng đứt gãy. Tà ma búng ngón tay, thân kiếm lộn ngược trở lại, trong phút chốc đẩy về hướng bên eo Thương Tễ. Thương Tễ thấy mũi kiếm của hắn xé gió, lao thẳng xuống, bả vai mình lại đột nhiên trùng xuống. Tịnh Lâm tay không cầm kiếm, thân kiếm lập tức tan ra như nước đá. Thương Tễ nhân cơ hội dốc hết sức lực hướng thẳng đến trước ngực Tà ma, đem một quyền đẩy lùi. Sương mù bốn phía thoáng chốc tản ra, tiếng sấm như rít gào trong trời đất.
Tà ma không chỉ có lông tóc không tổn hại, thậm chí trong lúc đánh nhau sắc mặt càng lúc càng nhuận. Thương Tễ đang muốn đánh tiếp, Tịnh Lâm lại mạnh mẽ túm lấy sau vai hắn, Thương Tễ bởi vậy mà nghiêng người lăn đi, một đạo thiên lôi nện xuống gần trong gang tấc, đánh bay đá vụn bắn vào cánh tay Thương Tễ. Thương Tễ còn chưa kịp đứng dậy, dưới thân Tịnh Lâm liền uốn gối đạp vào eo hắn, thân thể Thương Tễ lệch đi, Tịnh Lâm đã vươn mình đứng dậy.
Thiên lôi kia như một con mãng xà bổ thẳng vào mặt, Tịnh Lâm vẽ ngoáy bùa, chỉ thấy ánh sáng xanh lập tức phát ra che chở trên lưng hai người. Thiên lôi đập mạnh xuống, thời điểm trọng lực giáng xuống Thương Tễ thấy sắc mặt Tịnh Lâm trắng bệch, nghiêng đầu phun ra máu. Hắn dùng ngón tay cái nhét vào trong miệng Tịnh Lâm, e sợ trong lúc thiên lôi giáng xuống Tịnh Lâm sẽ cắn phải đầu lưỡi.
Tà ma đứng trong màn thiên lôi dày đặc, gã nhàn nhã vung cánh tay, thấy kinh đô vạn ốc đều phủ phục dưới chân, không khỏi nói: “Năm đó ta vì muốn thu phục vạn dặm Trung Đô này mà tắm máu chiến đấu, mà nay lại chịu quy phục dưới con người, lại để cho lũ yêu quái ở đây tác oai tác quái, dựa vào cái gì! Yêu cùng ma bất quá chỉ cách nhau một lằn ranh, nếu bọn chúng có thể sống ở nơi này, tà ma cũng không cần phải rút lui đến huyết hải. Tịnh Lâm, ngươi có từng mở mắt ra nhìn, ngươi từ lâu đã không có đất dụng võ, bất luận là Cửu Thiên hay là Trung Độ, đều không cần một cái Lâm Tùng Quân!” Ánh mắt của gã đột nhiên nhìn chòng chọc vào Tịnh Lâm, “Cái chết của ngươi đã được định sẵn trong sổ sinh tử, buồn cười ngươi lại hồn nhiên không biết. Năm đó ngươi vì tra án mà chết, tối nay ngươi cũng vì tra án mà tang! Ngươi sống tạm bợ qua ngày, lại vẫn không hiểu được —— ngươi là đáng phải chết!”
Gã còn chưa dứt lời, đã thấy kình phong ập đến trước mặt. Sương mù của gã bị quét sạch, chĩa kiếm về phía trước. Ai ngờ Thương Tễ lại ở phía sau đá một cước vào người gã, trong tiếng sấm vang đùng đùng là tiếng sụp đổ kinh thiên động địa. Tà ma bị đạp vào trong đống gạch ngói đổ nát, lập tức đứng dậy vung kiếm. Sương mù làm cản trở quyền cước của Thương Tễ, chỉ nghe 'ầm' một tiếng đinh tai nhức óc, thân kiếm bị bẻ gãy thành từng khúc, Thương Tễ lập tức đánh trúng ngực của tà ma, một tay xỏ xuyên qua!
Nhưng mà sau một khắc, Thương Tễ liền biết không ổn. Bởi vì xúc cảm như hãm vào trong mây, tà ma chạm đất đã hóa thành sương mù, quần áo sau lưng Thương Tễ lập tức rách ra, bị trúng một kiếm. Mũi kiếm của tà ma gặp cản trở, không chém được vào da thịt của Thương Tễ. Gã định thần nhìn lại, lộ dưới lớp y phục bị là một tầng ám mang cứng rắn, rõ ràng là tầng vảy.
“Ngươi!” Tà ma rít gào lùi lại, sợ hãi nói: “Hóa ra là ngươi.”
Cơ thể Thương Tễ cường tráng, vảy nhanh chóng hòa vào da, thời điểm nhìn lại đã không thấy tăm hơi. Y phục của hắn rách đến không che được người nữa, hắn đơn giản xé rách ra, cánh tay trần trụi đạp bước về phía Tà ma. Tà ma không thể chịu đòn tiếp được nữa, nhảy vào màn sấm sét sương mù bị cuồng phong thổi tan ra, một bộ dạng muốn chạy trốn. Thương Tễ nhảy lên đuổi theo gã, tà ma lại như một làn khói nhẹ nhàng, tản ra tứ phương.
Chân Tịnh Lâm ngay lập tức đá cục đá lên, ném về phía sườn, cục đá bay nhanh tức tốc đuổi theo, khói xanh hú một tiếng trồi lên mặt người, thê lương hô: “Ngày sau còn gặp lại!”
Sét đánh mưa rào, khói xanh không còn tung tích.
Tịnh Lâm đứng ở trong mưa, nhìn lướt qua bàn tay. Trên mu bàn tay y có vài vết xước, nhưng một giọt máu cũng không có, đây đều là công lao liếm qua của Thương Tễ. Y tâm sâu như biển, bên tai quanh quẩn câu nói kia của Tà ma “Hóa ra là ngươi“. Y lại nhìn về phía Thương Tễ, Thương Tễ đứng trên mái hiên nhà bị sụp đổ, hình dáng ẩn hiện trong màn sấm vang chớp giật, như là nhận biết được ánh mắt của Tịnh Lâm, quay đầu nhìn lại.
Tịnh Lâm nói: “...gã rõ ràng là chiếm thượng phong, lại không đánh mà chạy.”
“Nhờ ta khí độ bất phàm.” Thương Tễ nhảy xuống, “Gã chạy cũng là hợp tình hợp lý.”
Tịnh Lâm vẫn nhìn theo phương hướng Tà ma chạy trốn, Thương Tễ khom lưng khiêng y lên, nói: “Kẻ này quỷ quyệt, không nên đuổi theo. Kinh đô đại loạn, người của Cửu Thiên cảnh sợ là đã trên đường đến đây, nếu như gặp phải Túy Sơn tăng lại phải dây dưa một trận. Ngươi đứng cũng không vững, tối nay đừng đuổi theo.”
Nước nhỏ xuống từ bên tóc mai Tịnh Lâm, bắt đầu cảm thấy mệt mỏi. Y nhàn nhạt nói: “Thả ta xuống.”
Thương Tễ đá văng ngói vụn, không để ý tới, chỉ hỏi: “Thiên Ngọc ở đâu?”
Tịnh Lâm cũng không thèm để ý đến hắn. Thương Tễ trực tiếp tựa đầu vào bên eo Tịnh Lâm cọ loạn, một đầu nước mưa kia cọ sát vào trên người Tịnh Lâm. Hắn khẽ ngửi, nói: “Hai người ôm chặt lấy nhau sao? Đầy người là mùi Kinh Hương, có tắm một canh giờ cũng rửa không sạch.”
Bàn tay lành lạnh của Tịnh Lâm vỗ sau gáy Thương Tễ, lạnh buốt khiến hắn phải hút không khí, thà rằng lại mắng Tịnh Lâm vài tiếng cũng không chịu thả người ra. Tịnh Lâm bị hắc lắc lư mấy lần đập trán vào lưng hắn, càng ngày càng mê man.
“Thiên Ngọc bị đè ở dưới.”
Tịnh Lâm híp mắt thấy bên tóc mai của mình nhỏ một giọt nước sạch sẽ xuống bên eo trơn nhẵn của Thương Tễ, không khỏi nhấc người chống vào vai hắn, muốn cách xa ra một chút.
Khi Thương Tễ ngồi xổm xuống phần lưng cũng chuyển động theo cơ thể, cảm giác to lớn mạnh mẽ phả vào mặt. Eo kia như đao gọt, đường nét khắc đến rõ ràng chói mắt, cùng động tác ngồi xổm xuống của hắn, Tịnh Lâm có thể nhìn thấy giọt nước kia trơn trượt tiến vào lưng quần, rơi vào nơi thâm thúy không biết tên kia.
Tịnh Lâm không muốn nhìn nữa, nhưng ánh mắt lại cứ liếc qua mấy lần, rõ ràng là nghi hoặc với hướng đi của giọt nước kia. Ẩm ướt kề sát như vậy, khi y nói hơi thở đều phả vào vòng eo sắc bén kia.
Thương Tễ một tay giữ lấy chân Tịnh Lâm, một tay xốc xà nhà gỗ nặng nề lên. Bắp thịt trên lưng hắn nhất thời đột nhiên hiện ra, Tịnh Lâm hoảng loạn không biết nhìn đi đâu, chỉ có thể tự chui đầu vào lưới.
Thương Tễ “ừ” một tiếng, nói: “Trên lưng không ngứa, tùy ý cho ngươi sờ.”
Đầu ngón tay, lòng bàn tay Tịnh Lâm đều tiếp xúc chặt chẽ với bắp thịt hơi gồ lên kia, trong màn mưa to như vậy, Thương Tễ lại vẫn nóng như cái bếp lò, hun đến mức Tịnh Lâm không biết vì sao lại nóng như vậy, đến cả tâm tư cũng như muốn tan chảy.
“Nhưng mà không cho cắn.” Thương Tễ trêu tức, cũng đừng hà hơi nữa.”
Người trên lưng yên tĩnh một lát, đột nhiên nhấc người lên, Thương Tễ vội vã ấn xuống, nói: “Ha ha ha, ngươi ha.”
“Ha cái quỷ.” Tịnh Lâm nói, “Thiên Ngọc ở phía dưới!”
“Tìm.” Một tay Thương Tễ lôi ra Thiên Ngọc, thấy châu sai trượt bên tóc mai y, liền nói: “Y sao lại mặc trang phục như này?”
“Tà...Đào đệ yêu thích sắc đẹp, thấy nam tử mỹ mạo cùng muốn cho mặc trang phục giả dạng nữ nhi mới bằng lòng thu nhận.”
“Đào đệ?” Thương Tễ vỗ má Thiên Ngọc, trong miệng hỏi, “Là huynh đệ của ngươi?”
Tịnh Lâm e hèm, nói: “Thiên Ngọc bị trúng ma chướng, ngươi thả ta xuống, ta gọi y.”
“Ta không cho ngươi xuống đất.” Thương Tễ cười lạnh, “Chân dài lại muốn bỏ chạy, không thèm chảo hỏi, còn muốn xuống đất? Ngươi cứ sinh trưởng ở trên người ta đi.”
Tịnh Lâm sửng sốt, nói: “Sao ngươi không bảo ta nở hoa ra luôn đi.”
“Ngươi cứ việc nở.” Thương Tễ nhấc Thiên Ngọc lên, căn bản không chú ý đến việc thương hương tiếc ngọc.
Thiên Ngọc đau đớn ho khan, xoay người liền nôn ra.
Thương Tễ rút lấy khăn tay của Tịnh Lâm đưa cho Thiên Ngọc, nói: “ Chuyện phiếm đừng nói, ta liền đi thẳng vào vấn đề. Ngươi biết Sở Luân?”
Thiên Ngọc ngẩng đầu lên, sợi tóc dính bên má, y chẳng hề nhận lấy khăn, tự mình chà xát khóe môi, nói: “Ta biết hắn, ta làm sao có thể quên hắn? Hắn mưu tư soán mệnh, cái chết của Tả lang cùng hắn không thoát khỏi can hệ!”
“Chuyện mệnh phổ Sở Luân cũng không biết chuyện, trách tội hắn không khỏi hơi quá mức.” Thương Tễ dừng một chút, “Ngươi cũng muốn giết hắn?”
Thiên Ngọc cười lạnh như kim đâm vào xương cốt, y ngửa đầu bị mưa dội xuống, nói: “Không biết chuyện? Không biết chuyện! ngươi nghĩ hắn không biết chuyện gì? Không! Hắn rõ ràng trong lòng! Hắn đã có ý định từ lâu, hắn sớm đã có ý muốn hãm hại Tả lang! Hắn bệnh không phải là thân, mà là tâm! Người này không chết, Tả lang khó có thể nhắm mắt!”
Tịnh Lâm nói: “Lời ấy nghĩa là sao?”
Thiên Ngọc kéo châu sai, lau sạch khuôn mặt, nói: “Việc này nên nói từ ba năm trước.”