Nam Thiền

Chương 39: Chương 39: Đúng sai




Cục đá lần này ngay cả tiếp chuyện cũng không thèm, trực tiếp nhắm hai mắt lại, khoang tay bất động. Mặc cho Thương Tễ lay nó, nó cũng không thèm để ý tới. Thương Tễ bất đắc dĩ đành từ bỏ, quay lại hỏi Tịnh Lâm.

Thương Tễ hỏi: “Nó thực ra là biết nói chuyện?”

Tịnh Lâm có chút hoa mắt váng đầu, dù bận vẫn ung dung trả lời: “Có thể.”

Thương Tễ nhét cục đá về lại trong tay áo, hơi lui bước đánh giá Tịnh Lâm, nói: “Hẳn là một phân thân của ngươi đúng không?”

Tịnh Lâm cũng chẳng hề lo lắng, chỉ khí định thần nhàn: “Nếu ngươi cảm thấy như vậy, thì đúng là như vậy.”

Thương Tễ trái lại cũng không dám chắc. Bởi vì hắn cùng cục đá tốt xấu gì cũng là sinh tử chi giao, không phải bởi vì một chuyện cùng nhau vặt lông A Ất, mà còn tại dưới tay hải giao Tông Âm đồng tâm hiệp lực gặm ngón tay Tịnh Lâm...Việc xấu chồng chất, Thương Tễ làm sao cũng không cách nào đem cục đá đổi thành mặt Tịnh Lâm. Nhưng hắn cũng có một chút chột dạ, vì vậy lại đem Tịnh Lâm xem kỹ nửa ngày trời.

Bây giờ cái nóng của mùa hè đang kéo đến, Tịnh Lâm đứng dưới ánh nắng mặt trời nhưng lại không đổ chút mồ hôi nào, nói: “Chuông đồng đi về phía tây, chúng ta đi hướng ngược lại.”

Thương Tễ đầy bụng nghi ngờ còn chưa giải quyết, đã bị Tịnh Lâm dắt tay đi, đi về một hướng khác. Thương Tễ không ngừng bước, thừa cơ hỏi: “Nếu như thật đúng là phân thân của ngươi, ngươi lại dùng nó ngày đêm nhìn ta chằm chằm. Này, chẳng lẽ ngươi cũng có ý định muốn ăn thịt ta.”

Tịnh Lâm bình tĩnh nói: “Đúng vậy.”

Thương Tễ nói: “Trên đường có nhiều cơ hội, tại sao ngươi lại cứ chậm chạp không chịu hạ khẩu.”

Tịnh Lâm nói: “Người già răng yếu, không gặm được.”

Thương Tễ nắm lại tay y giữ chặt, đe dọa mà nói: “Ngươi lừa ta?”

Nào ngờ Tịnh Lâm vẫn như thường, nói: “Đúng vậy.”

Thương Tễ bị y làm cho rối loạn, quyết ý không hỏi y nữa, bởi vì từ trong miệng y căn bản không thể hỏi ra được thật giả. Tịnh Lâm lại quen tay hay việc trêu đùa con cá này, có muốn ngừng cũng không được.

Hai người từ phía bắc quần sơn rời đi, một đường đi về phía tây, một đường xuyên qua các địa danh bên trong trung độ, thuận theo đường sông cứ thế mà đi. Thương Tễ mặc dù ở trong nước là dũng tướng, nhưng ở trên thuyền lại say sóng đến mức nôn thốc nôn tháo.

Thương Tễ đang nằm co quắp ở trên giường, cánh tay rủ xuống đất, không biết đến cùng là đang ngủ hay gì. Người làm thuê trên thuyền bưng một chậu nước đặt ở bên,cho hắn lau mồ hôi sau gáy.

Thương Tễ buồn bực hỏi: “Người đâu?”

Người làm tuổi không lớn lắm, lại lanh lợi cực kỳ. Vừa nghe được câu hỏi này, đã lập tức biết được hắn đang hỏi ai, giặt sạch khăn trả lời: “Công tử đang ở trên “Phương viện”, trước khi đi đặc biệt dặn tiểu nhân, bữa tối không cần chuẩn bị, sợ là đến đêm mới có thể trở về.”

Thương Tễ rút tay về, xoay mình nằm thẳng cẳng, nói: “Thật ác độc, ta ở đây sống dở chết dở, hắn lại cùng người vui đùa, đến cửa cũng không muốn quay về!”

Tiểu phó vội vàng nói: “Công tử có sai người ở nhà bếp chuẩn bị sẵn cháo, tiện cho ngài có thể dùng bất cứ lúc nào.”

Thương Tễ cười lạnh: “Mấy bát cháo đã muốn đuổi ta đi.” Hắn cuộn chăn, đột nhiên ngồi dậy, “Phương viện là làm gì, uống rượu? Uống trà?”

Tiểu phó ấp úng.

Thương Tễ chống người dậy, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm tiểu phó: “Đừng có mà lừa ta.”

Tiểu phó ứa mồ hôi lạnh, lập tức nói: “Là thuyền xuân của hoa khôi Giang Tây Du Hương Uyển, mỗi năm đến lúc giao giữa mùa xuân hạ, Phương viện liền cho du thuyền trên sông, mời các danh sĩ nhập hội, đề thơ theo yêu cầu. Bao năm qua đều tổ chức long trọng, dân chúng tầm thường không thể đi vào. Vị cô nương này mặc dù xuất thân câu lan, nhưng lại rất có tài văn chương, có thể làm khách quý của nàng, đa số đều là tài tử nổi danh khắp thiên hạ. Tiểu nhân thấy bọn họ năm lần bảy lượt lên thuyền bái phỏng, nhất định là vị Du cô nương kia khi du thuyền đã chọn trúng công tử.”

Thương Tễ đang muốn mở miệng, lại cảm thấy hoa mắt. Hắn mặc dù không biết hoa khôi nghĩa là gì, nhưng cũng có thể đoán được tám chín phần mười.

Tiểu phó thấy vậy, lập tức tri kỉ nói: “Công tử tạm thời đừng nói chuyện, ngài thân thể ôm bệnh không tiện ra ngoài, đợi y trở về là được. Nếu muốn ra ngoài cho thoáng gió, thì cũng cần phải uống cháo trước mới được.”

Thương Tễ vừa nghe đến từ 'cháo' dạ dày liền muốn lộn tùng phèo, hắn phất tay ý bảo tiểu phó đi ra ngoài. Tiểu phó chờ đợi ở ngoài cửa, qua giây lát dường như nghe thấy Thương Tễ nói chuyện với ai đó.

Thương Tễ véo hai bên má của người đá nhỏ, nói: “Mau nói! Y mấy ngày này là đang bận cái gì? Ta cứ tưởng y đi tìm tung tích của chuông đồng, hóa ra là muốn đi tìm nữ nhân.”

Sau ngày hôm đó cục đá trở nên ngoan ngoãn hơn hẳn, ngồi ngay ngắn trên giường tùy ý cho Thương Tễ véo má, ngược lại là cục đá cứng cắp, không sợ bị véo.

Thương Tễ lại hỏi: “Y đi tìm nữ nhân để làm gì?”

Cục đá nháy mắt mấy cái, vẻ mặt không có chút biểu hiện nào là biết được sự tình.

Thương Tễ đột nhiên hòa ái dễ gần, hắn vỗ vỗ cục đá, véo chóp mũi của nó, nói: “Ngươi ta tuy là huynh đệ, nhưng xưa nay lại chưa từng gần gũi thân thiết, thừa dịp hôm nay Tịnh Lâm không có ở đây, không bằng chúng ta trau dồi tình cảm một chút. Ta thấy cái áo vải bố của ngươi đã gần rách nát rồi, hay là đổi một cái mới đi.”

Cục đá thấy hắn thay đổi sắc mặt liền biết không tốt rồi, quay người bò lên định bỏ chạy. Còn chưa nhảy xuống giường, đã bị Thương Tễ túm cổ lôi về, xoa xoa tay muốn cởi áo của nó ra. Cục đá thà chết không theo, Thương Tễ kéo rớt đai lưng của nó, nó túm chặt lấy áo lót, một tay che mặt, giữa hai tay Thương Tễ lộ ra bộ dạng muốn khóc.

Thương Tễ gảy vòng cỏ trên đầu nó, nói: “Ta đoán ngươi không phải là Tịnh Lâm.”

Tịnh Lâm làm sao lại có thần sắc như vậy, thoạt nhìn chính là đáng thương.

Cục đá tựa như đang lau nước mắt, Thương Tễ rút tay về, nói: “Đùa ngươi...”

Lời còn chưa dứt, đã thấy cục đá giơ tay đấm cho hắn một quyền. Thương Tễ không đề phòng, lại còn đang bị say sóng, mơ mơ hồ hồ thấy cục đá ung dung buộc chặt lại đai lưng, ngồi ngay ngắn trở lại.

Tịnh Lâm nắm chiếc ly một hồi lâu, thị nữ bên cạnh tha thiết mời rượu. Tịnh Lâm vừa mới thả chiếc ly xuống, ánh mắt xuyên qua mọi người, từ trong đám oanh oanh yến yến, tìm được một người trẻ tuổi mặc lam bào dáng vẻ câu nệ.

“Xin hỏi” quý công tử Tịnh Lâm khẽ liếc đôi mắt hoa đào, nhẹ nhàng như một làn sóng nước vờn quanh trên mặt thị nữ, “ Kia là ai?”

Thị nữ cho dù đã nhìn quen nhan sắc, cũng không chống đỡ nổi túi da xinh đẹp bực này. Nàng khẽ dịch đầu gối, nhỏ giọng nói với Tịnh Lâm: “Hồi công tử, đó là Sở đại nhân ở thôn Đông, tên một chữ Luân, đăng bảng tân khoa trạng nguyên lang năm nay. Sở đại nhân thưở niên thiếu đã là một vị quan có tiếng ở Đông thôn, sách luận của hắn đã được hoàng thượng khâm điểm cẩm tú, đã được sắc phong làm hàn lâm địa vị cao quý.

Tịnh Lâm có vẻ hơi suy tư, ngón tay thon dài của y gõ gõ mép bàn, hơi mỉm cười: “Tối nay “Song nguyên” hội tụ, sinh huy rạng rỡ. Bất quá có Sở đại nhân ở đây, chắc hẳn tối nay không thể gặp được Hương Uyển rồi.”

Thị nữ cười đáp lại: “Công tử không cần tự coi nhẹ mình, cô nương đã đợi ngài nhiều ngày rồi.”

Đáng tiếc ánh mắt của Tịnh Lâm đều ở trên người Sở Luân kia, y dùng nhĩ lực cực kỳ nhạy cảm, nghe thấy tiếng chuông đồng tùy theo cử động của người này mà khẽ rung. Chỉ là y còn đang muốn nghe kỹ, lại cảm thấy tai trái nóng lên.

Thương Tễ cứ như dán ở bên tai nói: “Ngươi dẫn đường, chúng ta đi tìm Tịnh Lâm. Nếu như tìm được, ta liền bỏ qua chuyện cũ.”

“Công tử nếu như cảm thấy nóng bức, để ta dẫn ngài ra ngoài hóng gió chút nhé.” Thị nữ thấy bên tai Tịnh Lâm đỏ ửng, cứ như là rất nóng.

Tịnh Lâm nói một tiếng “Không nhọc”, sau đó liền đứng dậy, rót đầy rượu vào chén, đi đến chỗ Sở Luân.

Vị tân khoa trạng nguyên này chẳng hề như nghe đồn, hắn thậm chí còn có chút rụt rè xấu hổ. Người trẻ tuổi dáng ngồi ngay ngắn thẳng tắp, phần lưng cứ như có bút chống đỡ, trái lại hiện ra vẻ thiếu tự nhiên. Hắn thậm chí còn không cự tuyệt được lời mời rượu, uống đến hai gò má đỏ bừng.

Tịnh Lâm đi đến trước người Sở Luân, ai ngờ Sở Luân mắt nhìn thấy Tịnh Lâm, đột nhiên lại lộ vẻ sợ hãi. Thân ảnh Tịnh Lâm che lại ánh sáng, mày cũng chậm rãi nhíu lại.

Sở Luân vừa thấy Tịnh Lâm nhíu lông mày, hai chân gần như nhũn ra. Hắn đột nhiên lùi về sau, đụng vào chiếc bàn ở phía sau, càng hoảng sợ nhìn Tịnh Lâm. Sau đó chẳng biết vì sao, dùng tay áo che mặt, hoảng hốt nói: “Tại, tại hạ kính ngài chén rượu, xin cáo từ trước!”

Tịnh Lâm đặt ly rượu lên bàn, nói: “Đại nhân sắc mặc ngài nhìn như không được tốt.”

“Vừa rồi, ở bên ngoài nhiễm chút gió.” Sở Luân bị Tịnh Lâm làm cho sợ đến hồn vía lên mây, một bên lôi kéo thị nữ, giong nghẹn ngào cầu xin, “Làm phiền, làm phiền cô nương mang mang mang ta...”

Tịnh Lâm đưa tay ra: “Tại hạ nguyện ý giúp đại nhân.”

Sở Luân bị hù dọa đến lắp bắp, hắn nói: “Há há nào dám.”

Dứt lời liền liều mạng vừa bò vừa chạy người khác chỉ cười hắn uống say, một đám thị nữ chen chúc nâng hắn dậy. Sở Luân ở trong đám người hận không thể lập tức thoát thân, giống như con vịt nước lên cạn, bay nhảy giãy giụa, chỉ kém ho tô vài tiếng thả ta ra ngoài!

Tịnh Lâm vững vàng đập xuống bả vai Sở Luân, trấn an nói: “Đại nhân cần nghỉ ngơi gấp, để tại hạ dẫn đường.”

Nhờ cái vỗ này mà Sở Luân “rầm” một tiếng ngồi co quắp dưới đất. Hắn chỉ vào Tịnh Lâm hai hàm răng va vào nhau lập cập, lại cảm thấy như đã lỗ mãng, vội vàng đưa ngón tay vào miệng cắn chặt, nước mắt rơi rào rào.

“Quân, quân, quân...” Sở Luân khóc ròng nói: “Tha cho ta một mạng!”

Tịnh Lâm thần sắc khó lường, các thị nữ len lén nhỏ giong cười. Du Hương Uyển nghe tiếng đi ra, đỡ Sở Luân lên, dịu dàng nói: “Đại nhân uống say rồi, vị này là quý công tử ở Đông Hải.”

Sở Luân gần như muốn trốn sau tay áo của Du Hương Uyển, hắn quả nhiên đã sợ tới mức mồm miệng không rõ, ngay cả lời nói cũng không lưu loát: “ Hắn là Lâm Lâm Lâm Lâm...”

Sở Luân không dám nói thẳng, lại ôm mặt khóc ròng. Người trong yến tiệc chỉ cảm thấy hắn vô cùng tức cười, không một ai biết hắn đang phải đứng giữa lằn ranh sinh tử, chỉ sơ sẩy một chút, là có thể vạn kiếp bất phục.

Tịnh Lâm đã muốn động thủ, nào ngờ tấm rèm bằng sa mỏng lại bị gió thổi tung lên, đột nhiên có một người nhào đến. Lưng Tịnh Lâm bị đè nặng, bị người từ phía sau ôm chặt lấy. Chỉ thấy Sở Luân nhân cơ hội đạp lên lan can, nhảy vào trong nước.

Thân hình Tịnh Lâm loạng choạng, kề sát mép thuyền, y nói: “Buông tay!”

Tay Thương Tễ gắt gao ôm chặt lấy y, giọng điệu tàn nhẫn: “Ngươi còn muốn chạy đi đâu?”

Lời còn chưa dứt, Thương Tễ đã cảm thấy Tịnh Lâm nghiêng thân xuống dưới. Hắn xoay người đạp một cái ép người lui về, ai dè thuyền lắc lư lại khiến hắn muốn ói, một cước đạp hụt, mang theo Tịnh Lâm “tùm” ngã vào trong nước. Cả thuyền thốt lên tiếng kinh ngạc, tiếng la hét hỗn loạn của các cô nương trôi theo dòng nước.

Thương Tễ rơi vào trong nước liền cảm thấy cả người thoải mái dễ chịu, hắn mò đến giữ lấy Tịnh Lâm, bơi đi xa khỏi thuyền, tìm nơi hẻo lánh ít người mới nổi lên mặt nước. Hai người toàn thân ướt đẫm, Thương Tễ ôm Tịnh Lâm, lội đến chỗ nước cạn, cũng không lên bờ, mà là đem Tịnh Lâm nhét dưới tầng liễu rậm rạp rủ xuống, chặn lại trong làn nước.

“Cách nhau còn không đến mười bước.” Thương Tễ đem oánh tuyến ở cổ tay Tịnh Lâm quấn vài vòng, kéo đến trước mặt, “Ngươi lại muốn chạy đi cùng với kẻ khác?”

Tịnh Lâm ngâm mình trong nước sông lạnh lẽo khuôn mặt tái nhợt, y nói: “Chuông đồng đã gần trong gang tấc, ngươi lại làm nó chạy mất.”

Thương Tễ nói: “Cứ để cho nó chạy, còn ngươi không được chạy.”

Đôi môi mỏng của Tịnh Lâm khẽ mím, y nhìn chằm chằm Thương Tễ, đột nhiên dùng hai ngón tay kẹp chặt cằm Thương Tễ lại, niết xuống phía dưới, kéo đến gần sát.

“Nếu như ta muốn chạy, trước tiên phải cho ngươi vào hầm đã. Ói ra mấy ngày, đến cái đầu ngươi cũng phun ra rồi sao? Nếu còn chưa tỉnh táo lại, để ta giúp ngươi một chút.”

Thương Tễ thoạt tiên bị giọng điệu lạnh lùng của y làm cho sững sờ, tiện đà túm chặt lấy tay Tịnh Lâm, nói: “Nơi này đại yêu nhiều vô kể, mỗi cái đều đang nhìn ngươi ngửi thấy ngươi! Ngươi sợ chạy không kịp, nên trước gọi người đến phân chia sạch sẽ. Bằng vào ngươi hiện giờ, mà cũng dám cuồng ngôn như vậy?”

Tịnh Lâm bị Thương Tễ bóp chặt cổ tay đau nhức, hai bên giằng co, không có ý thoái nhượng. Tâm trạng Thương Tễ đột nhiên dâng lên phẫn nộ, hắn chống tay, nói với Tịnh Lâm: “Cho dù tâm ngươi có cao hơn trời, hiện giờ cũng chỉ là một con chim bị nhốt trong lồng.”

Bọt nước trên trán hai người thi nhau rơi xuống, Thương Tễ tận mắt nhìn thấy vẻ giận giữ trong con ngươi Tịnh Lâm dần ngưng lại, tựa như một con sóng bằng phẳng. Mái tóc ẩm ướt dán sát vào cổ y, cần cổ kia thậm chí không cần dùng sức cũng có thể bẻ gãy, cổ tay cũng mảnh khảnh gầy yếu. Tịnh Lâm ở trong con mắt Thương Tễ dần dần biến thành người đầy mâu thuẫn cùng khó hiểu, bất luận người khác có nói Lâm Tùng Quân thần thông quảng đại đến cỡ nào, ở trong lòng bàn tay Thương Tễ, y vẫn luôn mỏng manh dễ vỡ.

Bọn họ căn bản không quen biết lẫn nhau, quả thực như là trời với đất. Tịnh Lâm không nhớ rõ dĩ vãng của Thương Tễ, Thương Tễ cũng không biết rõ quá khứ của Tịnh Lâm, bọn họ chỉ vì “cắn nuốt” mới có mối liên kết chặt chẽ. Thương Tễ cắn nuốt máu thịt của Tịnh Lâm, mà Tịnh Lâm cũng cắn nuốt độ ấm của Thương Tễ.

Mỗi người đều có mục đích, cũng đều mang ý xấu riêng.

Thương Tễ nghe thấy Tịnh Lâm nói

“Nói không sai.”

Tịnh Lâm nới lỏng ngón tay, thoát khỏi bàn tay Thương Tễ, quay người lội nước lên bờ. Thương Tễ ở phía sau nhìn sau gáy y, nhớ lại y thời niên thiếu đầy rẫy vết thương, lại nhớ đến những vết sẹo trên lưng y bây giờ, mỗi một điều mỗi một cái đều mang theo cố sự mà hắn chưa từng được nghe. Chúng nó đều cùng với Tịnh Lâm gắn bó chặt chẽ không thể tách rời, chúng nó tận mắt chứng kiến Tịnh Lâm vượt qua mấy trăm năm, từ một thiếu niên vẫn còn chút ấm áp, biến thành lạnh lẽo cứng rắn.

Nhưng là Thương Tễ không biết gì cả.

Từ nhỏ cho đến giờ hắn lần đầu tiên rõ ràng, cho dù hắn có nuốt Tịnh Lâm vào bụng, bọn họ cũng không thể nào hòa thành một thể, càng đừng nói đến việc vĩnh viễn không chia cách. Tịnh Lâm dụ dỗ hắn, hắn lại đối với loại dục vọng này bỡ ngỡ mà xa lạ. Cứ như vậy vô tri vô giác bị mê hoặc, khiến cho một bầu nhiệt huyết của Thương Tễ không cách nào nói ra khỏi miệng, hắn không hiểu, cũng không cách nào làm rõ.

Lòng bàn tay Thương Tễ dần lạnh, đứng thật lâu trong nước. Ánh mắt hờ hững, nhìn theo bóng dáng Tịnh Lâm.

Nhưng hắn cũng không sai.

Hắn muốn Tịnh Lâm ý niệm trong đầu này không có sai.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.