Nhưng mà dục vọng dâng cao vẫn chưa được phát tiết, bởi vì Thương Tễ nghe thấy tiếng chuông đồng vang dồn dập, chính là đang gọi hắn rời khỏi ảo mộng. Thần thức như bị tiếng chuông thu nạp, vừa rút lui ảo cảnh trong nháy mắt đã vỡ vụn, Thương Tễ trong chớp mắt liền chìm vào Linh Hải của chính mình. Cá chép gấm dùng tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy tốc độ tăng vọt gấp đôi, nguyên bản là sắc đỏ vàng bị bao trùm trong ám sắc, bên ngoài lân phiến đã gồ lên sắc bén, liếc mắt một cái nhìn lại đã không còn giống một con cá chép nữa.
Thương Tễ từ từ hóa thành hình người, cánh tay hắn dần lộ ra từ bên eo Tịnh Lâm, cổ dần dán vào má Tịnh Lâm, bờ vai dường như càng thêm rộng lớn vững chãi, đợi đến thời điểm hiện ra chân thân, đã có thể hoàn toàn đem Tịnh Lâm dấu ở trong ngực. Yêu vật trong bóng tối thân thể vừa mới được phát triển, giống như mong muốn ngày đó của hắn, trở nên càng cao lớn hơn, đã có thể vượt xa Tịnh Lâm.
Thương Tễ mở mắt ra, bên tai giờ đã có thể nghe thấy tiếng côn trùng kêu vang ở ngoài mấy dặm, những thứ nhỏ bé trước đây không nhận ra giờ đã được khuếch đại lên, trở nên có thể nghe thấy rõ ràng. Trong cơ thể Thương Tễ có dòng nhiệt lưu đang vận chuyển, linh khí đã tụ họp với tứ chi bách hài, giờ đây đã có thể sử dụng tùy ý.
Hắn hơi cử động người, phát hiện mình bị dây đằng cùng với bùn đất bao vây lại thành cái kén. Sơn thần cứ lẩm bẩm rầm rì mãi không thôi, Thương Tễ lần mò trong lồng ngực, sờ thấy Tịnh Lâm một mảng lạnh lẽo, vẫn còn đang say ngủ.
Thương Tễ nói: “Đa tạ.”
Bùn đất hơi nứt ra, ánh nắng chiếu vào. Thương Tễ híp mắt đứng dậy, đẩy rễ cây ra, từ trong bụi mù mịt nhìn ra bên ngoài. Hắn vốn còn tưởng rằng sẽ đối mặt với quái vật sơn thần, nào ngờ đập vào mắt là hình dáng của một thân cây đằng.
Thương Tễ chui ra khỏi kén bùn, cây cỏ xung quanh mọc đến tận đầu gối. giữa quần sơn vạn hoa đua nở, từng cụm mây đỏ tía bao quanh dãy núi. Chim bay cá nhảy trong đó, dáng vẻ thanh nhàn, linh động tự do. Khoai lang ngồi trước cây đằng, nhóm tiểu dã quỷ thích ý mà lăn lộn chơi đùa. Sơn thần rì rầm những điệu hát kỳ lạ, 'hắn' được lũ trẻ vây quanh, kéo thân thể to lớn, ngồi trên đám cỏ bện vòng hoa.
Khoai Lang vẫy đuôi, từ trên cây đằng nhảy xuống, quay quanh Thương Tễ một vòng, nói: “Ngươi vẫn còn sống ư, các ngươi đã ngủ rất nhiều ngày rồi nha.”
Thương Tễ nói: “Bao lâu?”
Khoai Lang ngồi trong đám cỏ, lỗ tai run lên, nói: “Cốc vũ đã qua, giờ đang là lập hạ rồi.”
Thương Tễ giả vờ lấy y phục mới, khoác khoác lên người. Không chút quan tâm đến hiện tại là lúc nào rồi, trái lại hỏi: “Hai kẻ thần tiên kia đâu?”
“Cùng nhau rời đi rồi.” Khoai Lang nói: “Trong đó có một người xinh đẹp nói từ giờ nương sẽ ở lại chỗ này, chỉ là sau này không được phép sát sinh nữa, việc này nên bẩm báo cái gì ty, theo quy củ làm việc.”
Đông Quân tốt như vậy từ bao giờ?
Thương Tễ lại hỏi: “Cố Thâm đi đâu rồi?”
Khoai Lang lăn lộn một vòng, lông lá dính đầy cỏ, giơ móng vuốt nói: “Đi rồi.” Nó nghiêng đầu, “Hắn nói hắn đã tìm được nương, nhưng lại khóc lóc...Ngươi đi đâu vậy?”
Thương Tễ cõng Tịnh Lâm lên, nhảy lên tiến vào trong núi, giẫm lên cành cây hướng chạy gấp ra phía ngoài.
Hắn đang nói vì sao lại đột nhiên mộng thấy quá khứ của Tịnh Lâm, thì ra là cái chuông này dùng để kéo dài thời gian, đợi hắn vừa tỉnh lại, cái tên này liền chạy mất!
Thương Tễ không can tâm, lúc nhảy lên còn phát hiện thân thể dường như đã nhẹ hơn chút, không chỉ có như vậy, còn thêm linh mẫn nhạy bén hơn trước. Thời điểm hắn cướp đoạt linh khí còn như là vượt qua một biển hoa, thậm chí sinh ra một loại xúc động muốn bơi vào trong đó. Thương Tễ đột nhiên hạ người mạnh xuống đất, bốn phía lập tức nổi gió, vô số cánh hoa nhỏ bị đánh rơi bay lả tả.
Thương Tễ đi bộ xuống núi, dưới chân đạp lên thảm cánh haa. Hắn đi chưa được hai bước, cảm thấy bả vai bị kéo căng, liền biết người trên lưng đã tỉnh rồi.
“Ta ngửi thấy khí tức của Cố Thâm vẫn ở chỗ này.” Thương Tễ nói: “Ngươi còn có thể cảm nhận được chuông đồng không?”
Chóp mũi Tịnh Lâm khẽ nhúc nhích, bị một cánh hoa nhào vào mặt, nhịn không được hắt xì một cái. Y vùi đầu vào lưng Thương Tễ, thanh âm khàn nhỏ nói: “Không thể.”
Tịnh Lâm mặc dù đã vùi đầu xuống, nhưng vẫn cảm giác thấy cánh hoa ở khắp mọi nơi. Y liên tiếp hắt xì hai ba cái, đột nhiên cảm thấy trên đầu nằng nặng, được một cái áo che lên.
Tịnh Lâm hơi hé mắt, ánh nắng loang lổ, cánh hoa ở trên áo theo cử động rơi xuống, nhiệt lượng kề sát bên mặt. Y gối lên lưng Thương Tễ, đột nhiên nói: “Ngươi lại lớn hơn rồi.”
“Ăn đủ no, tự nhiên sẽ lớn hơn.” Thương Tễ nhớ tới cái đầu của thiếu niên Tịnh Lâm, nói: “Cao hơn ngươi không ít.”
Tu vi mặc dù đã có chút thành tựu, nhưng lại chẳng theo chiêu thức gì cả.” Tịnh Lâm nói.
“Tìm một sư phụ không phải được rồi sao.” Thương Tễ hơi xốc y lên, nói: “Bây giờ ngay đến Đông Quân ta cũng đã được gặp qua, người bình thường đúng thật không thể làm sư phụ ta.”
Tịnh Lâm nói: “Ngươi khi nào thì gặp được người bình thường.”
“Điều này cũng đúng.” Thương Tễ còn nói: “Chuông đồng chạy mất rồi, lần sau biết tìm ở đâu đây?”
“Không biết.” Tịnh Lâm hơi than thở. “Mà đi... nhìn Cố Thâm đi.”Cố Thâm mặc dù đã xuống núi, nhưng vẫn chưa rời đi. Hắn xuống dưới chân núi tự xây dựng một cái sân viện đơn sơ, rồi ở lại đấy. Mỗi đêm đều có thể ngồi ngoài lan can mà nhìn, sơn thần dạ hành tuần sơn.
Thương Tễ thấy hàng rào trúc, nhà lá kia, liền cảm thấy quen mắt. Tịnh Lâm gõ vang cánh cửa, Cố Thâm nghe tiếng ra mở cửa. Hắn thấy hai người này, lộ vẻ ngạc nhiên.
Tịnh Lâm nói: “Sắp tới phải cáo biệt rồi, đến xin chén nước uống.”
Cố Thâm dẫn hai người vào trong viện, ngồi quanh cái bàn mới dưới tàng cây. Cố Thâm rót chén trà thô, nói một chữ “thỉnh'.
“Hai vị giờ muốn đi hướng nào?” Cố Thâm nói: “Ngày ấy thấy thần linh nổi giận, sợ là đối với hai người có nhiều kiêng kỵ.”
“Còn chưa biết đi đâu.” Tịnh Lâm chậm rãi uống trà, nói: “Đại nhân muốn ở chỗ này lâu dài sao?”
Cố Thâm nói: “Ta vốn là muốn tìm về nhà nên mới đến đây, giờ đã không đi được nữa.”
“Nghe nói ngươi đã tìm thấy nương rồi?” Thương Tễ nhàn nhã chỉ vào trong núi, “Chính là vị này?”
“Thực ra cũng không phải.” Bàn tay đầy vết chai của Cố Thâm chà sát khuôn mặt, nói: “Ta vốn cũng không biết hắn là ai, chỉ là đêm hôm đó Khoai Lang từng hỏi với ta một câu, sau đó ta liền hiểu được.”
“Một câu nói?”
Cố Thâm nói: “Nó hỏi ta, 'Xuyên Tử' là người phương nào, vì sao nương lại luôn ghi nhớ tên gọi này.' Mẹ ta vượt ngàn dặm đường tìm đến đây, sợ rằng ta bị nhốt bên trong thành, liền nghĩ trăm phương nghìn kế muốn vào bên trong để cứu ta. Có thể một khi đi vào tòa thành kia, sau liền không ra ngoài được nữa. Bà khóc đến mù luôn hai mắt, lòng vừa lo cho cha ta một mình ở nhà, trong một khoảng thời gian dài, đã...” Hắn khó khăn nói, “Đã không nhớ được rất nhiều điều. Trong thành này lại chết rất nhiều người, oán khí tích tụ trong núi, cây cỏ rơi lệ, bởi vậy mà tụ lại hóa thành sơn thần. Sơn thần che dấu thành trì đã chôn vùi cả ngàn người, tuy thần trí không rõ, nhưng vẫn còn tồn tại hàng nghìn hàng vạn trái tim của người làm mẹ. Hàng đêm 'Hắn' vẫn du đẵng ở trong núi, tìm lại đứa con đã bị thất lạc. Ta mặc dù đã đuổi theo được đến đây, nhưng hiện giờ cũng đã thay đổi. Người mà nàng muốn tìm là đứa trẻ trên Xuyên Tử, mà không phải là Cố Thâm bây giờ.”
“Vậy ngươi liền quyết định sẽ canh giữ nơi này?” Thương Tễ nói, “Ngươi cũng biết nàng đã hòa vào với sơn thần, tuổi thọ đến ngàn năm. Trong khoảng thời gian đó nàng sẽ vĩnh viễn trong coi ở chỗ này, ngày đêm đều đi tìm một người gọi là 'Xuyên Tử'. Ngươi bất quá là mấy chục năm sẽ phải xuống hoàng tuyền, đợi ngươi rời khỏi bến sông, sẽ phải dấn thân vào luân hồi quên mất kiếp này, nàng lại vẫn sẽ ở chỗ này. Mẫu tử hai người trong khoảnh khắc bị chia cách kia, đã định cả đời này không bao giờ gặp lại nữa. Ngươi có ở lại chỗ này cũng không làm được chuyện gì.”
Cố Thâm tựa vào cây mà trông, hắn nói: “Cho dù là không nhận ra, cho dù chỉ có mấy chục năm, ta cũng muốn ở cùng với nương.”
Thương Tễ uống cạn chén trà thô, nói: “Ta quả thực không hiểu nổi con người.”
Cố Thâm nói: “Nếu như ngươi muốn trởi thành người, tất sẽ phải hiểu thế nào là khổ. Bởi vì nhân sinh có bát khổ, sinh, lão, bệnh, tử, yêu biệt ly,oán tăng hội, cầu không được, bỏ không xong. Ngươi thấy cả một đời của Đông Lâm, chỉ cầu muốn được chết, nhưng lại dây dưa ly biệt, còn cả tình yêu thương. Có thể thấy được tám khổ này có thể phân đến rõ ràng, cũng có thể mơ hồ không rõ. Nếu để cho ta khuyên ngươi, vậy thì đừng làm người nữa, vĩnh viễn làm yêu quái đi.”
“Ta vốn cũng không muốn trở thành người. Làm người nếu không hề có lạc thú, không bằng vĩnh viễn làm con cá vui vẻ thoải mái. Ta thấy các ngươi sa vào trong đó, không nói đến thâm tình, chỉ cảm thấy đáng sợ.” Thương Tễ tựa ghế ngửa ra sau, ánh mắt hắn đảo qua Tịnh Lâm nói: “Con người vừa có những ham muốn ích kỷ, nhưng lại trâm luân trong biển tình. Vừa có thể không bằng heo chó, lại vừa có thể liều mình vì nghĩa. Tuy rằng đều là làm người, nhưng mỗi người lại không giống nhau.”
“Lòng người khác biệt, đương nhiên từng người sẽ không giống nhau.” Cố Thâm rót chén trà cuối cho hai người, nói: “Hôm nay ta lấy trà thay rượu, chúc hai vị thuận buồm xuôi gió, được như sở nguyện.”
Nước trà uống xong, ba người liền từ biệt.
Tịnh Lâm cùng Thương Tễ ra cửa, Cố Thâm đứng trước cửa. Hắn đợi hai người đi được một đoạn, bỗng nói ra: “Ta biết thế gian này sớm muộn gì cũng phải trải qua ly biệt, nhưng bây giờ ta muốn hỏi lão thiên gia một câu, ta cùng với nương ta, ta cùng với cha ta, ta cùng với hàng nghìn hàng vạn đứa trẻ bị lạc mất nhà, đời này kiếp này đến tột cùng là đã gây ra sai lầm lớn cỡ nào, mà phải chịu cảnh biệt ly đau khổ như vậy?”
Nam nhân bên tóc mai đã nhuốm bạc, hắn ngẩn ngơ mà hỏi, hai hàng nước mắt cũng đã chảy dài.
“Chúng ta đều là người bình thường, vừa không làm chuyện thương thiên hại lý, cũng không coi rẻ mạng người. Việc gì lại phải khiến chúng ta chịu đau đớn khổ sở như thế. Nhân tâm mặc dù không giống nhau, nhưng cũng trưởng thành từ máu thịt, đến cùng là vì cái gì đây, mà lại phải làm việc tâm địa sắt đá bực này. Cố Thâm chống tay trên khung cửa, đầu ngón tay bấu chặt, hắn nói: “Ta tìm cả một đời, nhưng đến cuối cùng vẫn phải chịu một chữ 'Ly'. Sau này nếu xuống hoàng tuyền, hy vọng kiếp sau không phải làm người nữa, cho dù là cỏ là cây, cũng tốt hơn là cốt nhục biệt, chí thân ly.”
Tịnh Lâm quay đầu nhìn lại, thấy thân hình Cố Thâm từ từ còng xuống. Y dừng bước hồi lâu, nhưng từ đầu đến cuối không nói một lời. Thương Tễ nghiêng đầu nhìn y, rốt cuộc nghe thấy y nói.
“...Đời người vốn là như vậy.”
Cánh hoa trong núi bị gió thổi bay dính đầy trên áo bào Tịnh Lâm, tóc y phiêu đãng trông khoảnh khắc, khuôn mặt nhìn nghiêng tựa hồ hơi ngơ ngác. Trong giây lát, Thương Tễ dường như lại trông thấy dáng dấp thiếu niên của y, bóng lưng cô độc đeo kiếm, kiệm lời, nhưng vẫn có chút ấm áp. Nhưng đợi Thương Tễ nhìn lại, phát hiện y đã đi trước rồi.
“Đi đâu bây giờ?” Thương Tễ một bước đuổi theo cản lại, nghiêng đầu thổi cánh hoa dính trên vành tai Tịnh Lâm, Tịnh Lâm hơi liếc mắt che tai lại, Thương Tễ đã phát hiện ra, hắn cười ha ha, nói: “Thổi chút thôi mà đã hồng rồi? Sao trước kia không phát hiện ra nhỉ?”
Tịnh Lâm nói: “Không có hồng.”
“Ngươi buông ngón tay ra để cho ta xem nào.” Thương Tễ gối hai tay sau đầu, miệng nói: “Thật là kỳ quái, sao ngươi lại biến nhỏ đi vậy.”
Tịnh Lâm bây giờ thấp hơn Thương Tễ một cái đầu, đứng một mình liền cảm thấy thân hình y gầy gò đơn bạc. Y cùng với thuở thiếu thời cơ hồ cũng không có biến hóa gì lớn, chỉ là mặt mũi đã trở nên sắc nét, thay cho vẻ non nớt khi xưa.
Thương Tễ bắt lấy bả vai Tịnh Lâm, nói: “Chẳng biết vì sao.” Hắn cụp mắt nhìn mái tóc Tịnh Lâm, “ Ta cảm thấy chiều cao này mới là thích hợp nhất, trước đây nhìn ngươi cứ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, bây giờ nhìn thế này, mới cảm thấy được vừa vặn, dường như là nên như vậy.”
Tịnh Lâm bị vịn vào khiến cho thân hình hơi nghiêng lệch, dưới chân sai một bước, đã giẫm lên chân Thương Tễ. Cục đá bỗng nhiên rớt ra từ trong tay áo, đụng vào mắt cá chân Thương Tễ, vẫy vẫy tay ra hiệu cho hắn mau bước đi. Thương Tễ bước vòng xung quanh nó, chuẩn bị khẽ đá một cái cho nó lăn đi. Nào ngờ vạt áo lại bị túm lấy, bị Tịnh Lâm kéo ra. Cục đá liền thuận theo chân hắn leo lên, nện mạnh một trận xuống ngực Thương Tễ.
Thương Tễ chẳng thấy đau nhức gì, chỉ cảm thấy ngứa ngáy. Hắn giơ tay nhấc cục đá lên, nói với Tịnh Lâm: “Tiểu tử này chẳng đáng tin chút nào, lúc gặp nguy hiểm, liền rụt đầu trốn đi, chỉ dám bắt nạt ta, giữ lại làm cái gì? Để ta ném đi.”
Tứ chi cục đá ôm chặt lấy cánh tay Thương Tễ, Thương Tễ hất hất tay muốn vứt nó đi, chợt nghe thấy nó cùng với Tịnh Lâm trăm miệng một lời nói: “Không được.”
Thương Tễ đột nhiên kẹp lấy sau gáy cục đá, lắc lắc ở trước mặt: “Ngươi vừa mới nói chuyện a!”
Cục đá che miệng lắc đầu, chân đạp lung tung.
Thương Tễ cười lạnh: “Lừa ta lâu như vậy.”
Cục đá còn không thừa nhận, đã bị Thương Tễ lắc lên lắc xuống. Tay nó chới với trên không trung, bị lắc cho đầu óc choáng váng. Thương Tễ đang muốn mở miệng. lại cảm thấy sau lưng “ầm” một tiếng, đầu Tịnh Lâm ập xuống mê man sau lưng hắn.
Hắn bởi vì sự va đụng này mà tâm hơi động, bật thốt lên: “Thanh âm này của ngươi.” Hắn hoài nghi nói: “Tại sao lại giống như của Tịnh Lâm.”