Nam Thứ Yêu Nam Chính

Chương 27: Chương 27: Tám giờ




Mất anh, cả thế giới này dường như chẳng còn ý nghĩa gì nữa

Nếu một người mà bản thân không biết phải định nghĩa ra sao lại chết trước mặt mình, ta sẽ thấy sao?

Có phải là trong phút chốc sẽ hiểu rõ vị trí người ấy trong lòng mình hay không.

Nếu như……

Người ấy rất quan trọng.

Nhưng trong giây phút mất đi, ta mới biết người ấy quan trọng với mình thế nào.

Sẽ hối hận, sẽ đau lòng chứ?

Kim Dục Minh chưa từng nghĩ tới vấn đề này.

Nhưng giờ đây cậu lại thấu rõ cảm xúc này ra sao……

Bị đè xe chiếu cho lóa mắt chẳng thấy được gì, cậu thậm chí đã cảm nhận được nước bẩn bắn lên mặt mình.

Cậu nghĩ mình chết chắc rồi, nhưng lại có một sức mạnh đẩy cậu thoát ra khỏi vòng tay của tử thần.

Tiếng xe phanh lại, âm thanh sắc bén đến dọa người……

Rồi lại vang lên tiếng chú tài xế cuống quýt mở cửa……

Ngơ ngác trước tất cả mọi chuyện, cậu dần dần tỉnh lại, một ý nghĩ dấy lên làm cả người cậu lạnh tái.

Cậu che lại ánh đèn, nheo mắt nhìn xem rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra.

Màn đêm dày đặc như sương khói dần dần tan ra.

Bên ngoài cửa phòng cấp cứu lạnh lẽo im ắng, hai người lặng lẽ ngồi đấy đợi chờ.

Không như những người nhà bệnh nhân an ủi dựa vào nhau, bọn họ hai người ngồi hai đầu ghế.

Trong không gian dường như có một vách ngăn không thể nào vượt qua.

Mà người đã tạo nên vách ngăn ấy, giờ đang nằm trong phòng cấp cứu không rõ sống chết.

Kim Dục Minh có cảm giác mình như đã chết, cả người cậu lạnh căm, run rẩy nhìn những vệt máu khô in trên bàn tay, liền nhớ đến chất lỏng ấm áp chầm chậm chảy ra từ trên cơ thể người kia, hai bàn tay cứ thế siết lại thành nắm đấm đến mức tê đơ ra.

Thân thể dần lạnh lẽo, hơi thở mỏng manh cùng gương mặt tái nhợt.

Là tại mình, sao lại kéo anh ấy tới làm gì, sao lại không tự mình giải quyết cho xong chứ.

Đôi mắt vẫn luôn dùng ánh nhìn ấm áp dịu dàng nhìn mình kia dần mất đi tiêu cự, con người vẫn hay mỉm cười kia giờ đây lạnh lẽo ngã xuống mặt đường.

Đến lúc mất đi, cậu mới giật mình nhận ra trong lòng mình Tạ Uyên quan trọng đến mức nào.

“Minh……” Từ Y Y chịu không nổi bầu không khí áp lực này, theo bản năng muốn xin Kim Dục Minh giúp đỡ, cô cũng vì bộ dạng Tạ Uyên bị đâm tan nát mà phát sợ: “Tạ Uyên ảnh sẽ không chết, phải không……”

Nhưng Kim Dục Minh dường như không cảm nhận được sự bất lực trong lòng cô, chỉ vào khoảnh chắc cô nói ra từ “chết” kia, cậu mới ngoảnh đầu sang nhìn một cái.

Bên trong đôi mắt xanh băng ấy, là ánh nhìn hung ác đáng sợ Từ Y Y chưa bao giờ thấy.

Kim Dục Minh một khi xé bỏ lớp vỏ ngoài lãnh đạm thì chẳng khác gì một con thú thoát cương, bản tính lạnh lùng hung bạo che dấu dưới lớp vẻ ngoài điềm tĩnh, chỉ cần bị kích thích một chút liền bùng nổ.

Từ Y Y bị dọa đến không nói ra lời, lần đầu tiên cô thấy bộ mặt này của Kim Dục Minh, người lúc nào cũng dịu dàng với cô.

Cũng đúng, nếu không phải mình nóng máu lên, cứ muốn chạy ra đường nói chuyện thì đã không thành ra thế này.

Cô cố nén nước mắt, dùng khăn y tá đưa cho mà lau tóc.

Còn Kim Dục Minh vẫn để cả người ướt nhẹp, không buồn động tới cái khăn được đưa đến, mà Từ Y Y bị ánh mắt kia dọa sợ, cũng không dám mở miệng khuyên cậu nữa.

Thời gian dần trôi, Kim Dục Minh cứ ngây ngốc ngồi yên nhìn chằm chằm kim đồng hồ quay.

Bác sĩ nói phải mất 5 giờ mới phẫu thuật xong……

Chậm quá, thời gian sao trôi chậm thế……

Cứ như thể kim đồng hồ chẳng hề chuyển động.

Kim Dục Minh biết bản thân muốn tỉnh táo lại.

Nhưng trong đầu lại cứ liên tục hiện lên những cảnh tượng, không phải cảnh Tạ Uyên cả người đầy máu, mà chính là…… những khoảnh khắc hai người bên nhau.

Tạ Uyên, Tạ Uyên, Tạ Uyên, Tạ Uyên……

Cậu vùi mặt vào lòng bàn tay, niệm đi niệm lại cái tên kia.

Nhưng năm giờ trôi qua, đèn giải phẫu vẫn chưa tắt.

Thời gian trôi càng lúc càng chậm.

Ba giờ nữa trôi qua……

Cửa phòng phẫu thuật bị Kim Dục Minh nhìn chằm chằm rốt cuộc cũng mở ra.

Tám tiếng phẫu thuật này trong lòng hai người bọn họ dài chẳng khác gì cả một đời người.

Màn đêm dần tan, quần áo tóc tai Kim Dục Minh cũng đã khô lại.

Đôi mắt suốt đêm nhìn chằm chằm phòng mổ đau xót, cả người tiều tụy thôi rồi.

Cửa phòng mổ mở toang, bác sĩ mổ chính cũng mệt mỏi bước ra, theo sau là y tá đang đẩy giường cấp cứu, trên đó có một người quấn băng kín mít, thở đều đặn từng hơi.

Cứu được rồi?

Kim Dục Minh đứng lên, nhìn Tạ Uyên đã có thể hít thở đều đặn, tảng đá trong lòng rốt cuộc cũng rơi xuống.

“Bệnh nhân bị gãy tay trái, tổn thương nội tạng, nghiêm trọng nhất là não, một phần não trung ương bị tổn hại nặng nên giờ vẫn còn hôn mê, bệnh tình về sau còn cần quan sát thêm.” Một đám người ùa nhau vào phòng bệnh, bác sĩ chủ động mở miệng giải thích tình hình.

Kim Dục Minh gật đầu, biết tình hình Tạ Uyên không mấy lạc quan, mà cậu cũng đã sớm chuẩn bị tâm lý.

“Còn nữa……” Bác sĩ nhìn Kim Dục Minh muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn lấy một cái khẩu trang y tế ra đưa cho cậu, “Cậu muốn chờ anh ta tỉnh thì nên mang thêm cái này vào, tôi không mong cổng bệnh viện bị vây kín đâu.”

Kim Dục Minh nhìn cái khẩu trang, đơ ra một hồi mới hiểu được ý tứ trong lời nói.

Một minh tinh trắng trợn đến bệnh viện thế này đúng là không nên chút nào.

Lúc đưa Tạ Uyên vào là lúc trời mới tờ mờ sáng, chẳng có mấy ai nên may mắn cũng không có người nhận ra.

“Cám ơn.” Kim Dục Minh nhận lấy khẩu trang bác sĩ đưa.

Nhân viên y tế nhanh chóng thu dọn phòng, sắp xếp xong mọi chuyện liền lui ra ngoài.

Chỉ còn lại Từ Y Y và Kim Dục Minh đứng đấy.

“Em về trước đi, chuyện ở đây cứ để anh lo.” Kim Dục Minh đến ngồi bên cạnh giường bệnh của Tạ Uyên.

Từ Y Y có chút tổn thương nhìn Kim Dục Minh, tám giờ qua, cô chưa từng rời khỏi đây.

Nhưng Kim Dục Minh chẳng hề an ủi cô lấy một câu, chỉ chăm chú nhìn vào phòng mổ.

“Vâng……” Thật ra cô cũng muốn về nhà, nghĩ cho kĩ lại mọi chuyện, “Chiều em lại đến.”

Kim Dục Minh ngồi trông Tạ Uyên một lúc, mới đứng dậy đeo khẩu trang, vào toilet sửa sang lại quần áo.

Nhìn vết máu in trên tay bị dòng nước lạnh lẽo rửa trôi, Kim Dục Minh dần tỉnh táo lại.

Rõ ràng người nằm đấy là Tạ Uyên, vậy mà tại sao cậu lại có cảm giác như kẻ đang chết là mình mới đúng chứ.

Kim Dục Minh nhìn bản thân trong gương cười khổ, hóa ra bản thân cũng có lúc mất khống chế đến thế.

Nếu bác sĩ không nhắc nhở, chắc đến giờ cậu vẫn còn ngồi đó mà ngơ ngơ ngẩn ngẩn trong phòng bệnh mất.

Cậu rửa mặt, cố tỉnh táo lại.

Gọi điện cho Chu Khải, nói sơ qua tình hình hiện tại rồi chẳng để ý gì đến mấy câu hỏi đầy kinh ngạc của đối phương, cúp máy.

Mua bữa sáng xong, Kim Dục Minh lại quay về phòng bệnh.

Lần đầu tiên cậu biết trên đời này lại có thứ khó ăn như vậy.

Không phải do cậu kiêng ăn, mà là nuốt không trôi……

“King, King? Tỉnh lại! Tỉnh lại đi!”

Lúc Kim Dục Minh tỉnh lại, đập vào mắt là trần nhà sáng loáng và tiếng Chu Khải khó chịu kêu tên mình.

“King? Nghe tôi nói gì không? Cậu ổn chứ? Nè!”

“Câm miệng!” Kim Dục Minh trừng mắt nhìn một cái rồi mới nhận ra đây là bệnh viện.

Chợt nhớ ra những chuyện lúc trước, cậu ngồi bật dậy: “Tạ Uyên! Tạ Uyên sao rồi?”

“Rồi rồi! Tôi biết cậu muốn hỏi gì rồi, cứ nằm xuống đi đã! Chúng ta cứ từ từ nói chuyện……” Chu Khải thở dài, ấn Kim Dục Minh nằm xuống giường.

Kim Dục Minh giờ mới thấy hơi choáng váng, đưa tay phải lên rờ trán, hình như sốt?

“Đã muốn biết tình hình Tạ Uyên rồi thì sao không tự mình chăm sóc bản thân cho tốt đi! Tôi thì đang bận túi bụi mà còn bắt……”

“Tạ Uyên……”

“…… Aizzz, rồi, hiểu, cậu muốn biết anh ta ra sao rồi chứ gì?” Chu Khải cắt ngang câu hỏi của Kim Dục Minh, rồi báo cáo tình hình hiện tại của Tạ Uyên, “Anh ta không sao hết! Ngoại trừ gãy xương cánh tay và bị chấn động não nhẹ nên chưa tỉnh lại ra thì không sao hết.”

Thấy Kim Dục Minh nhẹ nhàng thở ra, Chu Khải liền bực bội nói: “Tôi thật không hiểu nổi mấy người, tai nạn nho nhỏ thôi mà, làm gì như thể anh ta sắp chết đến nơi ấy, lúc cậu gọi điện cho tôi, tôi còn tưởng phải sắp lo hậu sự cho cậu ta không bằng……”

“……” Kim Dục Minh nghẹn họng không biết phải đáp trả ra sao……

Nghe Chu Khải nói thế, đầu óc như tỉnh hẳn.

Ờ ha, giờ nghĩ lại mới nhớ, lúc đó chiếc ô tô đã phanh lại từ xa rồi mà.

Máu Tạ Uyên chảy xuống quả thật rất ghê người nhưng vết thương cũng không quá nhiều, chẳng qua áo ma sát với đường nên bị rách te tua thôi……

Sao mình lại…… thấy cứ như tận thế không bằng vậy trời?

Chu Khải thấy Kim Dục Minh có vẻ như đã vỡ lẽ, đành thầm lặng nuốt mấy lời mắng chửi vào bụng.

Ờ, quan tâm người ta mà, rối là đúng thôi, mình hiểu, mình hiểu……

Biết thế cứ để cậu hát là được rồi, đóng phim đóng ảnh làm gì, đóng miết giờ đầu óc cũng đần đần……

“Chú có đần không vậy hả! Giỏi quá ha, liều chết vì người đẹp, muốn làm anh hùng chứ gì? Thế sao trước lúc đâm xe không lấy đà rồi đâm thẳng đầu vào, cho nát óc mịn xương chết queo luôn đi!” Tinh linh màu hồng vung vẩy gậy phép trong tay, đập mạnh lên đầu Tạ Uyên.

“Tình cảnh nguy hiểm như thế tôi đâu tính toán được gì nhiều!” Tạ Uyên ôm đầu kêu rên, cô nhỏ tinh linh này, nóng máu thế còn đến đây làm gì, “Nè! Đừng có đập! Tôi đang là thương binh đấy!”

“Bọn họ có hào quang nhân vật chính, sao chết được cha!” Tiểu Ái vừa vuốt ve mãi tóc màu hồng của mình, vừa dùng ánh mắt “bó tay chấm cơm” nhìn Tạ Uyên, “Chú có biết vụ tai nạn sẽ đem lại hậu quả gì không hả! Thằng đần!”

“Hậu quả?” Não chấn động, tay gãy xương, bình thường mà……

“Thì là mất trí nhớ đó! Ý là tiếp theo chú sẽ mất trí nhớ!”

Tạ Uyên đốt nhiên có cảm giác mình vừa bị dội xuống gần hai lít tiết canh chó: “Ặc…… Mất trí nhớ?”

“Đó là vụ tai nạn cốt truyện gây ra để làm thỏa mãn nguyện vọng của nữ chính chứ bộ, ai bảo hai chú tú ân tú ái giữa đường giữa chợ làm con gái người ta hoảng quá chi!” Tiểu Ái vẫn chưa hết giận lại đập lên đầu Tạ Uyên một cái thật mạnh.

“Tú ân tú ái?” Tạ Uyên oan ức ôm đầu, cố né khỏi bị Tiểu Ái đập, “Không phải lúc đó tình cảm của bọn tôi chuẩn bị xong đời rồi sao?”

Kế hoạch hèn hạ của mình bị vạch trần, nam chính của anh còn hận muốn giết anh luôn ấy chứ……

Sao chạy vào mắt Từ Y Y với Tiểu Ái lại thành tú ân tú ái?

Nhưng giờ đây, biết tình cảm mình không thể bày tỏ Kim Dục Minh đã biết từ lâu, anh thật sự rất vui mừng, ngạc nhiên, lại có chút cảm động.

Tiểu Ái nhìn Tạ Uyên đang sướng run người đứng một bên, thật không đành lòng nhìn thêm nữa.

Người ta thật sự lúc yêu sẽ ngu đi trông thấy sao trời? Hai gã này thế mà lại thật sự nhảy ra diễn cái tình tiết cẩu huyết trăm năm như một kia.

“Vốn chú em chỉ cần cẩn thận một chút, yên ổn qua đợt chia tay này. Sau đó chỉ chờ nam chính chủ động quên đi tình cũ, chấp nhận chú……” Tiểu Ái thở dài một hơi, “Giờ chú lại chạy đi húp tiết canh chó, tôi cũng chịu, chả biết tiếp sẽ sẽ có chuyện gì nữa.”

“Ặc?” Đơn giản như vậy thôi hả? Chỉ một tí thôi là anh đã cua được nam chính rồi hả? Nam chính của anh đâu có dấu hiệu gì rung rinh đâu trời……

Thôi được rồi, đến cả chuyện Kim Dục Minh đã phát hiện tình cảm của mình với cậu, anh còn chả biết nữa là.

[ Nam chính, ngài đúng là thâm tàng bất lộ mà ]

Mà cũng đúng thôi, được anh đẹp giai như anh đây đeo bám thế kia, sao nam chính không rung rinh cho được!

Gần đây lúc ở cùng toàn thấy cậu đỏ mặt, không phải đã quá rõ rồi sao?

Tạ Uyên hai mắt tỏa ánh sáng, ngứa ngáy khó nhịn muốn nhanh chóng tỉnh lại, tìm nam chính để chứng thực suy đoán của mình……

“Ặc…… Khoan!” Tạ Uyên đang sung sướng nghĩ đến chuyện rồi Kim Dục Minh sẽ thông suốt ra sao thì chợt bừng tỉnh, nhớ đến những lời Tiểu Ái vừa nói, “Lúc nãy nhóc bảo mất trí nhớ gì đó, không lẽ……”

Tiểu Ái gật gật đầu: “Đúng vậy đấy, lúc chú em tỉnh lại, kí ức mấy tháng về nước này sẽ mất sạch.”

Âu sệt…… Tạ Uyên thầm giơ ngón tay giữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.