Với con tim suốt mười mấy năm tồn tại trên cõi đời đã bị anh chiếm trọn, tôi đã ôm nỗi đau như con thú bị thương chỉ biết nhằm mắt chờ ngày trôi.
Bản thân từ sau khi chia tay với Từ Y Y.
Kim Dục Minh từng có cảm giác, về sau có lẽ bọn họ sẽ không bao giờ gặp nhau nữa, vốn dĩ…… Cuộc sống hai người chẳng liên quan gì đến nhau.
Cậu chỉ biết cảm thán ông trời thích trêu người, nhưng ngọn lửa tình đã tắt, mà cứ mãi cuốn lấy cô…… Như thế thật sự có thể làm cô hạnh phúc sao? Thà rằng bỏ cuộc để cô tìm đến người tốt hơn cho rồi.
Mà Từ Y Y……
Chuyện kiểu này, nếu gặp phải mấy cô gái bình thường, có lẽ sẽ bám lấy cậu không chịu buông tay, nhưng cô ấy là người con gái có tự tôn của mình, cô sẽ không cứ quấn lấy cậu, làm cậu khó xử.
Dù trước đây cô đã yêu Kim Dục Minh đến thế……
Trong chuyện tình cảm, Kim Dục Minh và Từ Y Y giống nhau ở chỗ: Yêu sâu đậm đến mấy cũng sẽ không nói ra, chỉ chờ người phát hiện, chờ người hiểu thấu.
Nhưng cách thức yêu nhau cứ mặc người ta tự đoán lấy lòng mình như thế cần rất nhiều sức lực, đòi hỏi cả hai phải ở bên nhau một quãng thời gian thật dài lâu mới có thể hạnh phúc.
Sau khi tốt nghiệp, thời gian hai người bên nhau thì ít mà xa cách thì nhiều, lúc gặp nhau cứ thế bình bình đạm đạm, ngờ vực và mâu thuẫn cứ thế chồng chất, khoảng cách giữa hai người càng lúc càng xa.
Mà vốn, những vấn đề nảy sinh giữa nam nữ nhân vật chính đều sẽ dần dần được giải quyết theo mạch truyện.
Kim Dục Minh sẽ từ bỏ con đường âm nhạc cách trở hai người, Từ Y Y sẽ vì chuyện này hiểu rõ tình yêu của cậu đối với mình dù không nói nên lời nhưng sâu sắc đến đâu, cũng sẽ vì áy náy mà càng thêm khoan dung với cậu.
Nhưng Tạ Uyên lại chen vào, cản đường tình của Kim Dục Minh, mạnh mẽ lôi kéo cậu thoát khỏi bờ vực mất đi mục đích sống.
Anh từ trước đến nay vẫn chưa hề che dấu thái độ của mình, anh đối tốt, đặc biệt với Kim Dục Minh, tất cả chẳng chút che dấu, đều trưng ra trước mắt cậu.
Điều này có lẽ chính là điểm khác biệt giữa Tạ Uyên và hai nhân vật chính kia, cách anh đối xử với tình yêu của mình hoàn toàn khác biệt.
Tạ Uyên rất rõ ràng, anh sẽ không để người mình yêu phải chịu áp lực, tình cảm nồng cháy toát lên ở từng hành động từng lời nói kia, dù có bị cấm ngôn không thể nói thành lời cũng sẽ được người ta tinh ý nhận ra.
Cho nên trong sách, anh – kẻ vô cùng nặng tình với nữ chính – mới trở thành vật cản ngăn trở hạnh phúc vĩnh hằng của cái thứ gọi là tình yêu đích thực của nam nữ chính, trở thành kẻ không thể không loại bỏ.
Giờ đây, tình tiết càng lúc càng trở nên khác biệt, rồi sau này ba người họ sẽ ra sao cũng chẳng thể dựa vào kết truyện kia mà đoán trước được.
Những rõ ràng, cốt truyện vẫn cứ ngoan cố chống cự lại, muốn đem tất cả kéo lại quỹ đạo cũ.
Lần này để vạch trần tâm tư hắc ám kia mà còn cho mưa tích tụ từ lâu rơi xuống.
Ba người giằng co trong màn mưa, chẳng ai có ý định đi tránh đi cả.
“Vì sao lại làm thế hả Tạ Uyên?” Kim Dục Minh lạnh lùng nhìn anh.
Tạ Uyên đứng ở đó lặng yên.
Dù anh cũng chỉ nói vài câu mịt mờ châm ngòi, nhưng vẫn không thể phủ nhận, múc đích của anh là tách bọn họ ra.
Trong nguyên tác là thế, mà trong đời thực cũng là vậy.
Mái tóc Tạ Uyên bị mưa dội ướt, nước mưa chảy xuống hai má, nhưng anh vẫn nhìn chằm chăm cậu như thế, “Bởi vì, anh……”
“Anh……” Thích em mà……
Biết mình nói kiểu gì cũng sẽ bị vạch trần, thế mà anh vẫn hèn hạ ngấm ngầm gây xích mích giữa họ.
Một phần là do bị cốt truyện ép, một phần là…… Cam tâm tình nguyện.
Anh biết chỉ có cách đó mới làm hai người kia tách ra nhanh nhất.
Anh…… Chỉ có một năm để thay đổi tất cả, mỗi một phút, một giây đều vô cùng quý giá.
Nhưng thời điểm âm mưu của mình bị lật tẩy, vẫn cứ đến.
Tạ Uyên nhìn sự phẫn nộ nổi lên nơi đáy mắt Kim Dục Minh, cái cảm giác tàn lụi nơi cõi lòng này quả là y chang trong sách.
Tiếp theo, đại khái rồi hai người sẽ cùng nhau phá vỡ âm mưu hèn hạ kia, gương vỡ lại lành đi.
Vốn đã biết rõ, bản thân dù có giãy dụa đến đâu cũng không thể đấu lại với vận mệnh.
Thế không bằng……
Làm em càng hận anh hơn đi.
Rốt cuộc thì bị bạn bè phản bội chắc sẽ để lại ấn tượng sâu trong lòng em nhỉ.
“Tôi thừa nhận.” Tạ Uyên mặc kệ cốt truyện điều khiển mình, cong khóe môi, chậm rãi nói từng từ, “Tôi không muốn hai người bên nhau.”
“Tạ Uyên, thằng khốn nạn!” Nghe thấy Tạ Uyên thừa nhận, Kim Dục Minh cũng như người bình thường bị lừa gạt liền nổi giận. Cậu túm lấy áo Tạ Uyên, giơ tay lên muốn đấm vào mặt anh một cái.
Tạ Uyên nhắm mắt lại, mặc mặc cậu muốn đấm đá gì thì làm.
Quả nhiên, mặt đã đau, lòng càng đau hơn.
Nhưng lãnh một đấm rồi, đấm tiếp theo mãi vẫn không thấy đâu, Tạ Uyên chỉ cảm thấy những giọt mưa chảy xuống khóe môi đau đớn.
Chậm rãi mở mắt ra, nhìn Kim Dục Minh đầy kích động túm lấy cổ áo anh, nhìn anh chằm chằm, trong đáy mắt hiện lên muôn vàn cảm xúc phức tạp, tay nắm chặt thành năm đấm, nhưng mãi vẫn chưa thể xuống tay đấm xuống đấm thứ hai.
“Không đánh sao?” Tạ Uyên cười hỏi, nhưng khóe miệng xanh tím và mái tóc rối tung làm anh có vẻ khổ sở không thôi, “Đấm thêm mấy đấm nữa đi, dẫu sao hai người thành ra thế này cũng là tại tôi cả.”
“Anh!” Kim Dục Minh càng nắm chặt lấy cổ áo Tạ Uyên, cậu dán mắt nhìn đôi mắt Tạ Uyên dù bị vạch mặt vẫn chẳng có chút nét giận dữ,“Vì sao?! Anh nói đi! Vì sao anh lại làm thế?”
“Là vì chuyện 3 năm trước? Là vì hận thù?” Ánh mắt cậu tràn đầy dò hỏi, cậu muốn nghe thấy một lời phủ định, một cái lắc đầu cũng được.
Nhưng Tạ Uyên lại chẳng có ý định giải thích gì hết, cứ như cam chịu thừa nhận lời này.
Giữa hai người dường như chỉ có tiếng mưa rơi lách ta lách tách.
“Vậy sao hôm đó anh còn…… nói những lời kia với tôi……” Giọng Kim Dục Minh có hơi nghẹn lại, rồi dần dần hạ xuống, cậu cười tự giễu, “A, không ngờ ngay cả tôi cũng tự mình đa tình……”
Cậu buông lỏng bàn tay nắm lấy cổ áo Tạ Uyên, thì thào như tự nói với mình, từng lời nhỏ đến mức gần như chỉ có mỗi cậu nghe được: “Thế mà còn cho rằng……”
“Anh thích tôi……”
Tạ Uyên khó tin mở mắt, anh nhìn chằm chằm Kim Dục Minh, mái tóc rũ xuống che khuất gương mặt cậu, Tạ Uyên chỉ có thể nhìn thấy bờ môi mím chặt.
Anh mở miệng, muốn hỏi mình có nghe nhầm không……
Nhưng lại chẳng nói thành lời.
“Rốt cuộc hai người đang nói gì vậy?” Từ Y Y bị hai người gạt sang bên, nghe thấy lời Kim Dục Minh nói với Tạ Uyên, đầu óc mơ hồ không thể suy nghĩ được gì.
Nếu cô nghe không nhầm thì……
Hai người kia…… Vậy mà……
Không phải bọn họ đang nói đến hành động ác ý kia của Tạ Uyên sao?! Hai người kia không phải là đối chọi gay gắt, thủy hỏa bất dung ư? Vì sao lại……
Đi diễn một màn “càng yêu càng đau nhưng đây cứ thích đâm đầu thì làm gì được đây” thế?!
Nhất định là mình nhìn sai rồi!
Nhưng cảnh tượng này cứ đập vào mắt cô.
Hai người đứng dối diện nhau, dù cả người bị nước mưa làm cho ướt sũng những vẫn là hai mỹ nam làm người đời phải dõi theo, hai người đứng cạnh nhau cứ như tranh như vẽ.
Một cảnh tượng làm người ta không dám xen vào.
Cô có thể thấy được ánh mắt Tạ Uyên nhìn Kim Dục Minh chất chứa bao nhiêu dịu dàng.
Còn có…… Kim Dục Minh cúi đầu, dường như đang cố lặng yên che dấu nỗi đau.
Không, nhất định là cô nhìn lầm rồi!
Chuyện này…… sao có thể?
Nhật thức hoàn toàn tan nát, Từ Y Y khiếp sợ lui về sau, phút chốc đầu óc lộn tung phèo.
“A!” Từ Y Y trượt chân, vấp vào mép đường ngã xuống lòng đường.
Hai người đang lặng yên kia, rốt cuộc cũng chú ý tới sự khác lạ của Từ Y Y.
Kim Dục Minh phục hồi tinh thần, buông Tạ Uyên ra, đi về phía Từ Y Y.
Nhưng tay vừa đưa ra đã bị Y Y né tránh, “Anh đừng lại đây……” Cô ngồi dưới đất, cuộn người lại muốn tự bảo vệ chính mình, đầu óc ngập tràn hình ảnh vừa nãy, chẳng thể suy nghĩ được gì.
“Y Y……” Kim Dục Minh nửa quỳ nửa ngồi xuống trước mặt Từ Y Y, nhìn biểu cảm kinh ngạc của cô, “Em sao vậy?”
“Minh……” Từ Y Y giương mắt nhìn Kim Dục Minh, thanh âm rất nhẹ, như đang ép bản thân phải đối diện với sự thật, “Người trong lời anh lúc ấy …… người đã giúp anh vượt qua bế tắc……”
“Là Tạ Uyên?”
Kim Dục Minh nghe thấy tên Tạ Uyên thì thoáng trầm mặc, nhưng vẫn gật đầu thừa nhận.
“Hả?” Từ Y Y nhận được đáp án kia, không thể khống chế được mà vò tóc, “Sao có thể? Sao lại thành ra như thế?”
Hai người vốn cùng yêu cô, sao lại đi dây dưa với nhau thế này?!
“Không, không đúng, đây nhất định là mơ đúng không? Nhất định là…… Em đang nằm mơ…… Minh……” Từ Y Y ôm lấy gương mặt Kim Dục Minh, cố chối bỏ sự thật.
Đây nhất định là mơ, khi tôi tỉnh lại, trò đùa khôi hài này nhất định sẽ biến mất.
“Y Y?” Kim Dục Minh cầm tay Từ Y Y, gỡ tay cô ra khỏi mặt mình.
Xúc cảm chân thật trên tay làm Từ Y Y đang tự thôi miên bản thân chợt bừng tỉnh.
“Minh, anh vẫn không chịu tha thứ cho em phải không?”
“Anh dù có phải thành gay, tìm người bên cạnh để dựa dẫm vào cũng không chịu chấp nhận em lần thứ hai chứ gì!” Suy nghĩ Từ Y Y càng lúc càng điên cuồng.
Nhất định đã sai ở đâu rồi. Tất cả đều đang vui vẻ hạnh phúc, không biết ai lại đi dẫm đạp lên chứ!
“Có phải chỉ khi quên hết chuyện này anh mới trở lại như xưa?! Có phải chỉ khi em chết, anh mới bằng lòng tha thứ cho những gì em đã làm?!”
Gì cũng được, làm ơn có chuyện gì đó thay đổi cục diện kì quái này đi!
Cô muốn tây cả lại như trước, muốn tiêu diệt tất cả những thứ sai khác……
Như để đáp ứng lại ý muốn của nữ chính, một chiếc ô tô vọt tới hướng họn họ!
Đèn xe xuyên qua màn mưa, chiếu rọi hai người đang ngồi trên đường.
“Kétttttt –!” Tiếng xe phanh lại quá muộn vang lên nhức cả tai……
Đối với sự cố tự nhiên xảy ra này, Kim Dục Minh chỉ kịp bảo vệ Từ Y Y.
Đồng tử Tạ Uyên có rút lại, anh muốn hò hét, nhưng không cách nào nhúc nhích, chỉ có thể đứng từ xa mà nhìn.
Lúc nghe được lời Kim Dục Minh thào tự nói kia, anh lại không thể không chế được bản thân.
Cốt truyện không để anh đáp lại bất cứ điều gì.
Anh nhìn Kim Dục Minh tránh khỏi anh, nhìn hai người ngồi trên đường nói chuyện……
Tránh ra đi, chỗ đấy rất nguy hiểm!
Anh thầm gào thét hết lần này đến lần khác những vẫn chẳng thể nói thành lời.
Hai người bọn họ tập trung nói chuyện, không để ý dòng xe tấp nập xô đẩy nhau.
Cảnh này đập vào trong mắt anh, dự cảm bất an kia càng lúc càng nặng nề.
Cứ thế cho đến khi một chiếc xe phóng tới……
“Làm trái những gì cốt truyện an bài là chết cả nhà đó chú!” Lời cảnh bảo vui đùa lúc mới gặp tinh linh kia lại vang lên bên tai.
Đây chính là cái giá phải trả khi chống lại cốt truyện sao?
Thế……
Tôi nhận thua, người đáng chết nhất là tôi, tôi không phản kháng nữa.
Cho tôi chết.
Làm ơn, cho tôi chết đi.
Cứ làm cho tôi chết như trong nguyên tác đi.
Cứu bọn họ, cho tôi chết.
Đây là cách tốt nhất, để cốt truyện có thể trở lại như cũ mà, ha?
Phải.
Giữa không trung, một giọng nói vang lên.
Như được đặc xá, bóng dáng Tạ Uyên đang đứng ngẩn ra đó đột nhiên biến động.
Anh đẩy hai người đang ôm nhau ra, tự mình đỡ lấy chiếc xe chạy đến.
Nghe nói phút chốc trước khi chết, thời gian của con người ta sẽ kéo dài vô hạn.
Tạ Uyên giờ đây đã sâu sắc cảm nhận được điều này, quả thế.
Trong thời gian ngắn ngủi chưa đến một giây này, Tạ Uyên đã nghĩ tới rất nhiều chuyện……
Anh nhớ đến khoảnh khắc chấn động lòng người khi nhìn thấy bóng dáng người ấy đàn hát trong giấc mơ kia,
Anh nhớ đến cảm giác mê đắm cùng trái tim đập thình thịch của bản thân lúc đi nghe concert.
Anh nhớ đến dương mặt xóa nhòa nét băng lãnh, bất đắc dĩ cười với anh.
Tạ Uyên lúc phải nếm trải cái cảm giác đau đớn khi cả người bị xé rách, thật ra rất muốn cười sung sướng vì thắng lợi.
Nhìn đi, tình yêu của diễn viên phụ có tuyệt đẹp hơn thứ chân ái của nhân vật chính kia không.
Tác giả có lời muốn nói: Hết rồi……
Tạ Uyên dùng mạnh mình đổi lấy cốt truyện trở lại như cũ.
Thôi được rồi, lừa mấy chú đấy.
Aoy: …. *cắn khăn* mị càng ngày càng sủng công:(( Anh công ơi, đừng đi *níu áo* anh chết thiệt dồi sao *lăn lăn* nghỉ 3 hôm truy điệu anh côn