CHƯƠNG 53: NGOẠI TRUYỆN — KẾ HOẠCH CHẠY TRỐN
.
Sáng hôm ấy, lúc Diệp Kính Văn và Lâm Vi đang định ăn điểm tâm thì chợt nghe có tiếng gõ cửa, Diệp Kính Văn đi ra mở, bắt gặp anh ba mình đương đứng trước nhà, hai chân mềm nhũn, tướng đi xiêu vẹo, dáng vẻ thê thảm y như vừa bị người ta ngược đãi!
Diệp Kính Văn nhướng cao đôi mày: “Anh làm gì vậy, mới sáng sớm đã chơi nghệ thuật hành vi?”
Trông kỹ lại mới thấy, làn da bên dưới cổ áo hắn dày đặc dấu hôn, còn cả dấu răng nhìn mà phát khiếp, vết đỏ trên cổ tay thon chắc chắn là do bị còng mà ra! Lướt dọc theo vạt áo, những dấu vết để lại trên người càng thảm thương hơn.
“Cậu cho anh ở tạm vài ngày đi, anh cùng đường rồi. . .” Diệp Kính Huy vừa nói xong thì hai chân nhũn ra, Diệp Kính Văn phải vội vàng đỡ lấy hắn.
“Anh ba làm sao vậy?” Lâm Vi tò mò lại gần xem, nhìn thấy dấu vết in đầy trên người hắn, cậu không nhịn nổi phải hít mạnh một hơi.
Diệp Kính Huy híp mắt cười: “Sao thế, Lâm Vi chưa bao giờ thấy trường hợp hoành tráng như vậy ư? Muốn thì hôm nào anh ba dẫn cậu đi trải nghiệm. . .”
“Đủ rồi.” Diệp Kính Văn trợn mắt cắt lời hắn, “Lâm Vi, em tiếp tục ăn sáng đi, cứ phớt lờ anh ta.”
Diệp Kính Văn nói xong liền kéo anh ba mình tới phòng khách, để hắn ngồi trên sô pha, lúc này cậu mới nhíu mày, hỏi: “Sao lại thành ra thế này? Ai dám ức hiếp anh hở, nhìn bộ dạng thảm hại của anh cứ như vừa bị cưỡng bức mấy trăm lần xong vậy. . .”
Diệp Kính Huy thở dài đầy bất đắc dĩ, “Có một thằng em như cậu thật làm anh buồn quá. Anh cậu đáng thương như vậy đã không thông cảm thì thôi, lại còn vui sướng khi người ta gặp họa. . .”
“Anh cần sự cảm thông của em? Nhất định là anh làm chuyện xấu chọc giận anh ta mới bị đối xử như vậy chứ gì?” Diệp Kính Văn nhún vai, “Thật ra em thông cảm cho anh chàng họ Tư kia hơn.”
“. . . . .” Diệp Kính Huy đột nhiên im bặt.
Khụ khụ, bị em út đoán trúng rồi, bẽ mặt quá đi mất.
Nghiêm túc mà nói cũng không phải làm sai chọc giận Tư Minh liền chạy trốn tới nhà cậu em, thực ra là. . .đi lánh nạn.
Sáng hôm nay, lúc Diệp Kính Huy biếng nhác mở mắt ra thì bắt gặp Tư Minh đang tựa vào đầu giường xem tạp chí. Hắn xốc chăn lên muốn rời khỏi giường, ai ngờ lại phát hiện thắt lưng mình đang bị cánh tay người nào đó ôm chặt.
Diệp Kính Huy quay đầu lại lạnh lùng liếc anh: “Buông ra, tôi muốn đi tắm.”
Tư Minh mỉm cười, “Anh tắm cho em rồi.”
“. . . . .” Quả thực cơ thể cảm thấy rất thoải mái, có lẽ là do sợ hắn khó chịu, đêm qua làm xong anh đã rửa sạch cho hắn. Tuy rằng lần nào cũng được Tư Minh chăm sóc chu đáo như vậy, nhưng ngay giờ phút này, Diệp Kính Huy không muốn ở chung với anh trong phòng ngủ nữa, đặc biệt là tại một nơi nguy hiểm có tên gọi là “giường”.
Tối hôm qua, Tư Minh đã dùng cả đêm để chứng minh hai chữ “cầm thú” viết như thế nào.
Thừa dịp hắn mất hết sức phản kháng, anh đã đòi lại cả vốn lẫn lời, những tư thế bình thường không dám thử cũng được lôi ra trải nghiệm một lần, thế nên hiện tại Diệp Kính Huy cảm thấy xương cốt toàn thân như bị trật khớp tập thể.
Nhớ đến hành vi tồi tệ tối qua của ai đó, Diệp Kính Huy thật muốn còng tay anh lại quất roi hàng trăm lần!
Trông thấy sắc mặt khó coi của hắn, Tư Minh nhịn không được trêu: “Sao? Đêm qua nhiệt tình như vậy mà sáng ra trở mặt rồi ư?”
Diệp Kính Huy nhướng mày, “Anh đang nói gì thế, tôi không nhớ.”
“Không nhớ?” Tư Minh buông cuốn tạp chí ra, hơi nheo mắt, cánh tay bỗng siết chặt, “Tốt thôi, anh sẽ làm cho em nhớ.”
“A. . .” Hai chân hắn thình lình bị tách ra, thắt lưng anh lèn vào giữa hai chân, có nơi nào đó đang bắt đầu “hưng phấn” đặt ở bụng dưới của hắn, Diệp Kính Huy chán nản trừng anh, “Làm gì thế?”
“Ôn lại quá trình thân mật.” Tư Minh nở nụ cười vô tội, “Chẳng phải em không nhớ gì sao? Anh sẽ làm cho em nhớ lại.”
Dứt lời, anh ưỡn thắt lưng, thuận lợi thâm nhập vào nơi bí ẩn đã vô cùng mềm mại sau đêm nồng cháy hôm qua.
“Ưm. . .” Buổi sáng là thời điểm đàn ông dễ có phản ứng sinh lý nhất, nơi vẫn còn mẫn cảm lại bị lấp đầy, Diệp Kính Huy há miệng thở dốc, “Tư Minh, anh. . .da mặt anh dày quá rồi. . .”
“Ở trước mặt em mà da không dày thì ngay đến lúc bỏ mạng anh cũng chưa biết chuyện gì đã xảy ra.” Nụ cười nơi khóe miệng anh mang theo nét thản nhiên, “Nói anh nghe xem, hôm qua em bỏ thuốc vào rượu là muốn giở trò đúng không?”
“. . . . .”
“Sáng nay anh lôi ra được cả đống còng tay và roi da trong ngăn tủ đầu giường, vật chứng đầy đủ.” Tư Minh quơ qua quơ lại đôi còng tay sáng lóa, “Dù sao em cũng chuẩn bị sẵn rồi, chi bằng chúng ta thử nghiệm chút đi?”
Dứt lời, anh nhanh nhẹn khóa hai tay hắn vào đầu giường, dùng roi trói chặt thân thể hắn.
Làn roi thô ráp thít lấy đầu ngực mẫn cảm, Diệp Kính Huy run rẩy.
“Tư Minh, anh. . .”
“Anh cái gì, anh chỉ tôn trọng sở thích của em thôi, không ổn sao?” Tư Minh trói Diệp Kính Huy lại, tách hai chân hắn ra, mạnh mẽ ra vào trong cơ thể hắn, “Sau này không được bày những trò này với anh, biết chưa?”
“Ưm ưm. . .” Thân thể bị anh “đóng cọc” liên tục, hắn chỉ biết há miệng thở hổn hển.
Thường ngày Tư Minh không bao giờ nỡ đối xử với Diệp Kính Huy như vậy, nhưng ai đó lại không chịu an phận muốn phản công, đương nhiên anh phải đàn áp kỹ càng, tránh để hắn làm càn quá mức mà leo lên đầu lên cổ anh. Nhất là trò bỏ thuốc vào rượu để đùa giỡn người khác, phải kiên quyết ngăn chặn triệt để!
Tư Minh lấy toàn bộ dụng cụ Diệp Kính Huy đã chuẩn bị sẵn dùng trên chính cơ thể hắn, nào ngờ làn da trắng nõn bị roi siết chặt hiện ra một ngấn hồng nhàn nhạt, thoạt nhìn quả có một loại mỹ cảm bị ngược đãi.
“Em thích sưu tập mấy thứ này, anh chưa bao giờ phản đối, nhưng muốn dùng trên người anh thì anh buộc phải đáp lễ.” Tư Minh cười, hôn lên môi hắn, “Quà sinh nhật của em anh rất thích, anh trả lễ thế này em có thích không?”
Diệp Kính Huy nhắm mắt lại phớt lờ anh.
Tên chết tiệt! Đụng chạm đủ rồi còn bày đặt giở giọng vô tội! Tôi muốn làm này nọ với anh cũng chỉ là nghĩ trong đầu thôi, anh mới chính là người hành động! Hàng sưu tầm quý giá như roi da và còng tay cũng không phải tôi dành cho bản thân dùng!
Tư Minh thấy hắn nhắm mắt lại không thèm trả lời, anh cũng chẳng ép hỏi mà đỡ lấy eo hắn, tiếp tục ra vào nhẹ nhàng.
“Ưm a. . .” Tiếng rên rỉ nho nhỏ vuột ra khỏi miệng, thân thể nhạy cảm nhanh chóng ửng hồng. Đặc biệt là chỗ làn da tiếp xúc với còng tay lạnh lẽo cũng gây ra loại cảm giác tê dại đến kỳ lạ, cơ thể bị roi quấn chặt, đau đớn và khoái cảm đồng thời tồn tại, Diệp Kính Huy không ngờ một kẻ luôn thích “dạy dỗ” người khác như mình cũng có ngày bị trói vào giường “chăm sóc”?
Tư Minh hiển nhiên rất biết chừng mực, cũng sợ làm đau hoặc lo thân thể hắn không chịu nổi, động tác của anh cực kỳ dịu dàng, thắt lưng chuyển động chậm rãi, dùng hết phương pháp khơi dậy khoái cảm cho hắn, một kiểu “dạy dỗ” ngọt ngào như thế khiến Diệp Kính Huy khó mà tin nổi, căn bản không thể tưởng được Tư Minh cũng nghiên cứu cách dùng mấy thứ dụng cụ này?! Chả nhẽ anh đã sớm nghĩ có ngày sẽ cần?
Sau đợt cao trào, Diệp Kính Huy nhắm mắt lại thở dốc, điều chỉnh nhịp tim, tối qua đã lăn lộn cả đêm mà buổi sáng còn ôn lại cả quá trình, hắn chỉ cảm thấy tinh lực đều bị anh rút cạn.
Ngay lúc ấy, Tư Minh mở còng tay ra, bỗng nhiên ghé sát bên tai hắn, thấp giọng nói: “Tối qua vốn có chuyện muốn bàn với em, ai ngờ vừa ra khỏi phòng tắm đã thấy em tự trút áo dâng mình lên miệng anh. . .”
“Có việc thì nói ngay.” Diệp Kính Huy ngắt lời anh, “Từ bao giờ mà anh lề mề vậy. Chuyện tối qua có nhất thiết phải nhắc lại không?”
Tư Minh mỉm cười, đứng dậy lấy một cái hộp từ trong túi quần âu phục đưa cho hắn, “Anh cũng có quà cho em. Quà thật đấy, mở ra xem đi.”
Diệp Kính Huy khó hiểu mở hộp ra, chợt thấy bên trong có một chiếc nhẫn dành cho nam rất tinh tế, kiểu dáng đơn giản mà không kém phần trang nhã, trong mặt nhẫn còn khắc một chữ “Minh”.
Mặt Diệp Kính Huy cứng đờ, “Đây là. . .”
Tư Minh nhìn hắn rất đỗi dịu dàng, giọng nói cực kỳ nghiêm túc: “Chúng ta kết hôn đi.”
Diệp Kính Huy ngẩn người, sau khi hoàn hồn, khóe miệng hắn giật giật, sắc mặt cũng lạnh hẳn đi, “Anh điên rồi sao?”
Tư Minh cười với vẻ bất đắc dĩ, hạ thấp giọng, “Trước đây khi quyết định đến với nhau, anh đã tự nhủ em là một người không thích bị ràng buộc, tình cảm giữa chúng ta cũng chẳng biết có thể duy trì được bao lâu, cứ lấy danh nghĩa người yêu ở cạnh em đã tốt lắm rồi.”
“Vậy sao anh còn. . .”
“Nhưng anh vẫn thấy chưa đủ.” Tư Minh ngắt lời hắn, nhìn thẳng vào mắt hắn, “Em biết không, Diệp Kính Huy, anh muốn trói chặt em vào người, cả đời.”
Nhìn vào ánh mắt chân thành của Tư Minh, Diệp Kính Huy đột nhiên trầm mặc, vì hắn không biết nên trả lời thế nào mới tốt.
“Có lẽ em sẽ nghĩ anh không biết phải trái, được voi còn đòi tiên, nhưng anh vẫn muốn nói, anh muốn kết hôn với em, muốn chính thức trở thành bạn đời của em, muốn em đeo chiếc nhẫn anh tặng. Ước vọng anh cầu nguyện trong đêm sinh nhật tối qua là mãi mãi được ở bên cạnh em.”
“. . . . .” Trông thấy vẻ mặt nghiêm túc của Tư Minh và chiếc nhẫn lóe sáng trong lòng bàn tay anh, Diệp Kính Huy bỗng cảm giác đầu nhức bưng bưng.
— Có gã đàn ông nào như anh không? Sau khi “dạy dỗ” xong lập tức tặng nhẫn cầu hôn, làm người ta muốn nổi giận cũng không sao giận nổi.
Chỉ là dựa vào cá tính lông bông của hắn, không có khả năng sẽ kết hôn với người khác.
Làm người yêu không tốt hay sao? Kêu thì đến, chẳng ai can thiệp vào cuộc sống riêng tư của đối phương, ở chung lại thoải mái, không hề có áp lực.
Một khi đề cập đến hôn nhân, cảm giác tựa như trên vai có thêm một gánh nặng tên là “gia đình”, Tư Minh sẽ trở thành “một nửa” mà hắn không thể dứt bỏ, còn phải đeo nhẫn trên tay để chứng minh “tôi là đàn ông đã kết hôn, xin đừng quấy rầy”. . .
Đeo chiếc nhẫn kia vào hộp đêm có khi sẽ làm người ta cười đến rụng răng?!
Diệp Kính Huy không hề muốn học theo ông anh cả si tình đã đau khổ chờ đợi Trình Duyệt mười năm, lại càng không muốn bắt chước cậu em út vì mất Lâm Vi mà suýt nữa đùa giỡn với mạng mình, mặc dù cuối cùng cả hai đều được kết hôn với người yêu, nhưng sau khi kết hôn lại vô cùng ngoan ngoãn, mỗi ngày về nhà đúng giờ, còn xắn tay vào bếp với thân mến nhà mình, rửa thức ăn, nấu cơm, hoàn toàn trở thành một người đàn ông của gia đình, ra ngoài cũng quy củ quá sức tưởng tượng, có người đẹp đi ngang qua cũng chẳng thèm liếc mắt một lần, quả thực như kiểu đàn ông “vợ tôi là số một” đã tuyệt chủng của thế kỷ mới.
Diệp Kính Huy không muốn biến thành giống loài sắp bị tuyệt chủng như ông anh trai và cậu em út nhà mình.
Hắn luôn là kẻ tự do phóng khoáng, mặc dù ai cũng biết người yêu hắn là Tư Minh, chỉ là trong thế giới đồng tính, có tình nhân và bạn đời là hai chuyện hoàn toàn khác nhau, kẻ có tình nhân đôi khi có thể đùa giỡn người khác, đó gọi là phong lưu, nhưng người đã kết hôn còn đi trêu hoa ghẹo nguyệt lại bị xem là hạ lưu.
“Sao vậy?” Thấy hắn vẫn chưa có phản ứng, Tư Minh thấp giọng hỏi, “Không bị lời cầu hôn của anh dọa rồi đấy chứ?”
“A, không có.” Diệp Kính Huy bình tĩnh lảng sang chủ đề khác, “Chỉ là đói quá, chúng ta ăn sáng trước được không?”
Tư Minh ngẩn ra, đoạn cười khẽ, anh xoa xoa tóc hắn, nói rất hòa nhã, “Được, anh đi mua điểm tâm cho em.”
“Ừ.” Diệp Kính Huy thuận miệng đáp.
Tư Minh đứng dậy đi ra ngoài, mới đi hai bước đã ngoảnh đầu lại: “Dù em trả lời thế nào thì anh vẫn tôn trọng quyết định của em.” Anh buông một cái hôn rất nhẹ lên trán hắn, “Luôn nhớ rằng anh yêu em.”
“. . . . .Biết rồi, mau đi đi.”
“Em muốn ăn gì?”
“Ừm, sủi cảo tôm.”
“Ừ, anh mua về nhanh thôi.”
Đến khi bóng dáng anh biến mất ở cửa, Diệp Kính Huy mới thở ra một hơi dài thườn thượt.
Thật là, đang yên đang lành lại đi bắt chước người khác cầu với chả hôn?! Biết rõ xác suất thành công gần như bằng không, anh ta còn muốn lấy trứng chọi đá!
Hình thức sống chung của bọn họ vốn không hề giống với quan hệ hôn nhân, hôm nay kết hôn còn phải chuẩn bị sẵn thủ tục ly hôn cho ngày mai, quá phiền toái!
Hiện tại Diệp Kính Huy cũng không biết nên đối mặt với anh thế nào. Đồng ý, hắn vẫn thấy không quen, từ chối, lại chẳng nỡ nhìn gương mặt tràn đầy chờ mong của anh lộ ra vẻ thất vọng.
Lâm vào thế tiến thoái lưỡng nan, hắn nên làm thế nào cho phải?
Diệp Kính Huy rối như tơ vò, ảo não ấn huyệt thái dương. Sợ nhất là Tư Minh ra chiêu dùng nhu chế cương như “dù em trả lời thế nào thì anh vẫn tôn trọng quyết định của em”, Diệp Kính Huy vốn muốn chọn “từ chối”, cũng biết cho dù hắn từ chối thì Tư Minh sẽ không ép hắn, nhưng mấu chốt là hắn không nỡ nhìn anh buồn bã. Cả hai cũng chẳng còn nhỏ gì, hắn không bị ai quản lý nên hoàn toàn tự do tự tại, nhưng nhà Tư Minh lại khác, dường như ba và chị gái luôn hy vọng anh kết hôn, thậm chí dẫn bạn đời về gặp gia đình.
Giỡn hoài, bắt Diệp Kính Huy đi gặp mặt gia đình anh, quả thực còn kinh khủng hơn việc lấy mạng hắn.
Suy đi tính lại, Diệp Kính Huy vẫn cảm thấy hẳn là nên tạm thời lánh nạn. Nếu không khi Tư Minh trở về, có khi anh ta hoặc không làm hoặc đã làm thì làm đến cùng, trói hắn vào đầu giường bức hôn chứ chẳng chơi!
Qua mười ngày nửa tháng, đợi ý tưởng điên rồ phát sinh lúc xúc động nhất thời của anh qua đi, hắn cứ vờ như không có việc gì, tiếp tục sống chung là được.
Cân nhắc kỹ lưỡng một phen xong, Diệp Kính Huy nhanh nhẹn mặc quần áo vào, cầm ví tiền rời khỏi nhà.
Nhưng mà chọn chỗ lánh nạn cũng là chuyện rất quan trọng. Tới hộp đêm phỏng chừng ngay trong hôm nay sẽ bị Tư Minh túm cổ, đi khách sạn đặt phòng phải dùng chứng minh nhân dân, ban nãy rời khỏi nhà hắn chỉ đem theo thẻ tín dụng, quên mất chứng minh nhân dân. Đến nhà anh cả chắc chắn sẽ bị mắng tơi bời một trận rồi đuổi về, đành qua nhà em út trốn đỡ vậy.
Thương thay một Diệp Kính Huy luôn ung dung kiêu ngạo, hiện tại phải làm rùa rụt cổ trình diễn tiết mục chạy trốn hôn nhân.
Đương nhiên hắn sẽ không nói sự thật cho bất kỳ ai biết.
“Rốt cuộc là làm sao? Tự dưng im hơi lặng tiếng thế, chẳng lẽ anh bị anh ta khi dễ thật à?”
Bị Diệp Kính Văn liên tục truy hỏi, Diệp Kính Huy đáp qua loa: “. . . .Anh và anh ta cãi nhau thôi, tạm thời ở chỗ cậu vài ngày đã, chỉ là kiểu cãi nhau lý thú giữa tình nhân, cậu hiểu mà.”
“. . . . .Em ứ thèm hiểu cái loại lý thú quái dị của anh.” Diệp Kính Văn quan sát hắn thật tỉ mỉ, thấy sắc mặt hắn ra chiều không có vẻ tủi thân khi bị ức hiếp, bèn yên tâm nói, “Anh ở tạm mấy ngày cũng được, điều kiện tiên quyết là cấm trêu chọc Lâm Vi.”
“Biết rồi biết rồi.” Diệp Kính Huy khoát tay, “Anh cam đoan không bao giờ nhắc lại chuyện chuốc thuốc cậu ta nữa.”
Bây giờ Diệp Kính Huy nào còn mặt mũi nhắc lại mấy chuyện chuốc thuốc, bởi lẽ cuối cùng cũng có ngày hắn bị gậy ông đập lưng ông, tự chuốc thuốc chính mình rồi đây.
Diệp Kính Huy cứ thế sống tạm trong nhà em út, Lâm Vi và Diệp Kính Văn đúng giờ đi làm, hắn thường xuyên ở nhà một mình xem TV, lên mạng, sợ bị Tư Minh túm gáy hỏi về việc đã suy nghĩ xong chưa, mấy ngày liên tiếp hắn không đến hộp đêm, cũng không bắt điện thoại của anh, chỉ để lại thông tin duy nhất: Tôi đi nước ngoài du lịch, tháng sau sẽ về.
Tuy rằng lời nhắn kia cực kỳ thiếu đánh, nhưng xem như là cái cớ ổn nhất rồi.
Tư Minh cũng hết nói nổi, hôm ấy mua điểm tâm về xong lại phát hiện phòng ngủ vắng bóng người, chỉ có tờ giấy nằm trên bàn, viết là tôi ra nước ngoài du lịch.
Thân thể hắn còn chưa khỏe hẳn, ngay lúc này tuyệt đối không thể đi du lịch, nhất định là tìm chỗ ẩn núp. Mặc dù trước khi cầu hôn Tư Minh đã đoán hắn sẽ không dễ dàng ưng thuận, nhưng anh cũng không ngờ hắn sẽ làm đà điểu bỏ trốn mất dạng! Biết thế đừng mở còng tay ra, trói hắn vào giường ép hắn đồng ý cho xong!
Tư Minh tìm khắp những nơi hắn thường tới, quái lạ thay không có chỗ nào thấy bóng dáng Diệp Kính Huy, hệt như hắn đã bốc hơi khỏi mặt đất.
Gọi điện thoại cho anh cả Diệp, anh cả Diệp thản nhiên đáp: “Nó biến mất chẳng phải là chuyện cực kỳ bình thường sao? Anh gấp cái gì, nó chơi bời đủ hai ngày sẽ tự bò về.”
Tư Minh câm nín, lại gọi cho Diệp Kính Văn, cậu ta cười nói: “Anh ba à? Tám trăm năm rồi tôi cũng chưa gặp ảnh.”
Vài ngày sau, nhà Diệp Kính Văn lại tiếp đón một vị khách không mời mà đến.
“Anh Tư? Quả thật là khách quý nha.” Diệp Kính Văn mỉm cười, dẫn anh vào phòng khách, “Anh tìm tôi có chuyện gì sao?”
Tư Minh nhìn cánh cửa khép kín của phòng dành cho khách, cười đáp: “Tôi tìm anh ba cậu.”
“Anh ấy không có ở chỗ tôi, chả phải nói với anh rồi sao, tám trăm năm rồi hai anh em tôi chưa gặp nhau.”
“Ồ, vậy sao?” Tư Minh đứng dậy đi tới trước phòng ngủ dành cho khách, đẩy cửa ra. . . .Ngoài dự đoán là trong phòng không có ai, ngay cả ra giường cũng được trải rất ngăn nắp, giống như chưa từng có người nghỉ ngơi ở đây.
Tư Minh nhún vai, “Tôi còn tưởng cậu ấy tá túc ở nhà cậu, tìm đâu cũng không thấy cậu ấy.”
“Chả phải ảnh ra nước ngoài du lịch sao?” Diệp Kính Văn cười, “Tôi nghĩ anh đừng tìm nữa, đợi ảnh nghĩ thông tự khắc sẽ về.”
“A Huy. . .vẫn không bắt điện thoại của tôi.” Tư Minh cười với vẻ bất đắc dĩ, “Nếu A Huy có liên lạc với cậu, thay tôi chuyển lời là tôi rất lo lắng, bảo cậu ấy nhanh về nhà đi, tôi sẽ ở nhà đợi cậu ấy.”
Diệp Kính Văn nghiêm túc đáp: “Được, tôi sẽ chuyển lời.”
Chờ Tư Minh đi rồi, Diệp Kính Văn mới đến chỗ góc tường mở cửa tủ quần áo ra, quả nhiên thấy Diệp Kính Huy đang núp bên trong.
“. . . . Tư Minh nhờ em chuyển lời rằng anh ta rất lo cho anh, anh mau về nhà đi, anh ta sẽ ở nhà đợi anh.”
Diệp Kính Huy cười: “Biết rồi biết rồi, tai anh đâu có điếc, hai người nói gì anh cũng nghe.”
Diệp Kính Văn bó tay, ấn ấn huyệt thái dương, “Phải trốn tận trong đây luôn à, em nói này, rốt cuộc anh bị sao vậy, anh ta cũng đâu phải kẻ thù muốn đuổi giết anh, có cần phải trốn đến mức này không? Hiểu lầm gì thì giải thích rõ ràng với nhau là được, mấy ngày nay Tư Minh cơ hồ chạy khắp thế giới tìm anh, đất đai trong cái thành phố này sắp bị anh ta xới tung lên hết rồi.”
“. . . .Đừng hỏi, cậu không hiểu đâu.” Diệp Kính Huy khoát tay.
“Ừ, em không hiểu, hở ra là chơi trò mất tích, Tư Minh cũng sắp bị anh tra tấn đến bạc đầu rồi.”
“. . . .Làm gì có, anh cậu cũng chưa già nhé.”
“Trông anh cả ngày vô tư chạy nhảy khắp nơi, có chuyện gì làm anh ưu sầu nổi?”
“Cậu không hiểu đâu.”
“. . . . .” Diệp Kính Văn sắp tức muốn chết vì kiểu câu trả lời mập mờ của hắn rồi, mấy bữa nay cứ lần nào hỏi hắn nguyên do là hắn lại đáp theo bài “cậu không hiểu đâu”. Đúng rồi, lối suy nghĩ của kẻ biến thái như anh ai mà hiểu nổi, phỏng chừng chỉ có mình Tư Minh thông suốt.
Tối hôm sau, lúc đôi Diệp Lâm về nhà lại không thấy bóng Diệp Kính Huy, chỉ có một tờ giấy đặt trên bàn.
Em trai, anh đi đây. Mấy ngày nay cảm ơn các cậu đã tiếp đãi, hôm nào anh sẽ mua quà đáp lễ các cậu.
Con người này thật là tới không ai hay đi không tăm tích, đôi Diệp Lâm xem tờ giấy xong liền hai mặt nhìn nhau, hắn đến và đi chớp nhoáng như một cơn gió, lại không hiểu rốt cuộc giữa hắn và Tư Minh xảy ra chuyện gì, bất quá bọn họ đã quen với cái tính khó đoán của anh ba nhà mình từ lâu, bèn lờ đi không xen vào nữa, tiếp tục hưởng thụ cuộc sống.
Còn lý do Diệp Kính Huy bất chợt muốn trở về. . .Thật ra rất đơn giản, cái hôm Tư Minh đến tìm hắn, sắc mặt mệt mỏi và tiều tụy của anh làm hắn có chút đau lòng. Mấy ngày nay hắn luôn sống trong mâu thuẫn, vừa không muốn ưng thuận lời cầu hôn của anh, lại vừa không muốn từ chối khiến anh sầu muộn. Cách chạy trốn hiện thực mặc dù hơi nhát gan nhưng cũng là phương pháp tốt nhất để tránh xung đột. Chiến tranh lạnh làm ai cũng khó chịu, Diệp Kính Huy không muốn vì một vấn đề như vậy mà nảy sinh mâu thuẫn với anh.
Có điều vấn đề này tới một ngày nào đó cũng phải giải quyết. Bây giờ Diệp Kính Huy đã hạ quyết tâm rồi.
Lúc bước vào nhà, hắn nhận ra Tư Minh đang xem TV trong phòng khách, có lẽ do đã mệt nhoài, anh nằm thiếp đi trên sô pha, ánh đèn vàng nhạt phủ lên mặt anh, thoạt nhìn càng làm vẻ tiều tụy hiện rõ trên gương mặt, trên bàn có một tách cà phê đã nguội lạnh từ lâu, chương trình giải trí trên TV vẫn đang vọng ra những tiếng ríu rít không ngừng, còn anh lại dựa đầu vào sô pha ngủ. Dáng vẻ anh nằm một mình trên sô pha trông thật cô đơn.
Diệp Kính Huy nghĩ thầm, lẽ nào những hôm hắn đi vắng, anh đều nằm như vậy chờ hắn sao, đôi khi đợi đến mệt rã người mới ngủ quên trên ghế?
Nhìn thấy anh cau mày đầy uể oải, Diệp Kính Huy mềm lòng, khẽ khàng đi đến bên cạnh lắc lắc vai anh.
“Tư Minh. . . .”
“Ưm?” Tư Minh mơ màng mở mắt ra, chợt thấy khuôn mặt hắn gần trong gang tấc, anh nghi hoặc vươn tay chạm vào — Cảm giác này là thật, không phải giấc mơ.
Lúc này anh mới hoàn toàn tỉnh táo, ấn ấn thái dương đau nhói, nhìn hắn hỏi: “Em về rồi?”
“Ừ. . .”
Hai người đều yên lặng nhìn nhau, Tư Minh thở dài, vươn tay ôm Diệp Kính Huy vào lòng, đặt cằm lên bờ vai hắn, “Về là tốt rồi. . . .” Ngừng một chốc, anh nói khẽ, “Em không bắt điện thoại của anh, anh cứ nghĩ em đang giận. Hôm ấy anh không nên làm vậy với em. . . .”
“Tôi không giận.” Bất quá chỉ là trò đùa giỡn trên giường của tình nhân, tuy tự bê đá đập chân mình làm hắn hơi bực một tí, Diệp Kính Huy không hẹp hòi đến nỗi giận dỗi vì loại chuyện cỏn con ấy. Vấn đề quan trọng là “câu trả lời” cho anh.
Tư Minh lập tức hiểu ra, càng ôm hắn chặt hơn, “Về chuyện khác thì. . .Chỉ là hy vọng xa vời của anh thôi, nếu em khó xử không muốn trả lời, cứ xem như anh chưa từng nói đi.”
Diệp Kính Huy bỗng nói: “Anh thật sự không muốn nghe câu trả lời của tôi sao?”
Tư Minh im lặng một lát, “Tuy đã chuẩn bị sẵn tâm lý. . . nhưng bị cự tuyệt cũng khó mà không buồn. Vả lại có thể ở bên cạnh em đã là ước mong lớn nhất của anh rồi. . .”
Diệp Kính Huy ngắt lời anh, “Anh biết chắc tôi sẽ từ chối sao? Không tin tưởng vào bản thân à?”
“Anh luôn rất tự tin. . .Chỉ với duy nhất mình em, anh không chắc.”
Vậy thì thật là vinh hạnh. Diệp Kính Huy cười khẽ, “Được, tôi đồng ý.”
Tư Minh kinh ngạc nhìn hắn, anh còn tưởng mình nghe lầm, “Em vừa nói gì?”
“Tôi nói, tôi nhận lời cầu hôn của anh.”
Thấy Tư Minh vẫn bày ra vẻ mặt không thể tin nổi, Diệp Kính Huy bật cười xấu xa, hắn nhích lại gần, hôn lên môi anh, “Ngốc, tôi chưa nói cự tuyệt, sao anh phải trưng ra bộ dạng mất mát như thế. Được rồi, tôi đồng ý, anh có hài lòng không nào.”
Tư Minh vẫn chưa thể tin được, dẫu sao anh cũng chỉ ôm 0,1% hy vọng khi cầu hôn Diệp Kính Huy, lúc này hắn lại thật sự bằng lòng, anh kinh ngạc nhiều hơn là vui mừng.
“Em. . . .nghĩ kỹ rồi?”
“Nói thừa, hơn nửa tháng nay tôi suy nghĩ tới độ tóc sắp bạc trắng cơ mà.” Diệp Kính Huy trợn mắt, “Tôi nghĩ kỹ rồi, nếu anh muốn dùng cách này để xác định quan hệ giữa chúng ta. . .cũng không sao, dầu gì tôi cũng không có khả năng kết hôn với kẻ khác, thôi thì thỏa mãn nguyện vọng của anh luôn. Nhưng tôi có điều kiện, chuyện chúng ta kết hôn tạm thời cấm công bố ra ngoài. Chỉ hai người chúng ta ra nước ngoài làm thủ tục thôi, nếu anh muốn đến nhà thờ cũng được. . .” Nói đoạn, Diệp Kính Huy tạm ngưng một lát, hắn hơi xấu hổ, “Ý của tôi là hai chúng ta đặt ra ước hẹn là đủ rồi, không cần thiết kinh động cả đại gia đình lớn nhỏ. Tổ chức tiệc rất phiền phức, chẳng những nhận quà cưới mà còn phải lần lượt đi mời rượu. . .Tôi ghét cảnh đó lắm.”
Thực ra là ngượng ngùng nếu bị bạn bè chúc mừng thì đúng hơn?
Tư Minh hiểu tính tình của Diệp Kính Huy, hắn chịu đồng ý đến nhà thờ tuyên thệ và bàn thủ tục kết hôn đã là hiếm có lắm rồi. Điều này chứng tỏ tình cảm hắn dành cho anh đã tiến tới bước không thể cắt đứt được, bằng không dựa vào cá tính của hắn, hắn thà chia tay cũng không chịu miễn cưỡng bản thân. Nguyên nhân chính là vì quan tâm anh nên hắn mới không quyết định qua loa, bỏ đi nhiều ngày hẳn nhiên vì muốn suy xét cẩn thận lời cầu hôn, khẳng định rõ ràng lại tình cảm của hai người.
Hiện giờ đã có được câu trả lời hằng ao ước, Tư Minh xúc động ôm chặt hắn vào lòng, khẽ nói: “Được, đều theo ý em.”
“Ừ, vậy mới đúng.” Diệp Kính Huy cũng ôm anh, khóe miệng chậm rãi vẽ thành một nụ cười.
Tuy rằng kết hôn với anh có hơi khó tin một chút, có điều. . .gắn bó với một người đàn ông như vậy cũng rất tuyệt. Anh là người duy nhất bao dung hắn, dẫu có chuyện gì cũng luôn ở bên cạnh, không rời xa cũng không bỏ rơi hắn, nếu không biết quý trọng một người yêu mình như thế, tương lai chỉ có thể chết già một mình.
Diệp Kính Huy cảm thấy cùng ngắm đối phương dần dần già đi vẫn vui vẻ hơn những lúc nhìn bóng hình cô đơn của mình phản chiếu trong kiếng, qua đời trong nỗi tịch mịch.
Sẽ bận lòng hơn, cuộc sống sau này có lẽ càng thêm nhiều mối ràng buộc, nhưng đồng thời cũng có thêm cái gọi là ấm áp gia đình.
Cho nên. . .kết hôn thì kết hôn.
Về phần người thân như anh trai em út hay chị em chú bác, chỉ cần chờ thời điểm thích hợp gọi điện thoại thông báo một tiếng là ổn, Diệp Kính Huy không muốn tổ chức hôn lễ để trở thành tinh tinh cho mọi người vây xem. Còn nhẫn kết hôn. . .hắn không quen đeo nhẫn, Tư Minh bèn mua cho hắn một sợi dây chuyền, xỏ nhẫn vào làm mặt. Đeo nào cũng là đeo, quan trọng là chữ “Minh” kia vốn đã khắc sâu trong lòng từ lâu.
Diệp Kính Huy thích nước nên chọn Venice là nơi hưởng tuần trăng mật, hai người vui vẻ dạo chơi một tháng, suốt ngày dính lấy nhau như hình với bóng, tình cảm thắm thiết tới nỗi làm kẻ khác hâm mộ không thôi.
Một tháng sau khi đi hưởng tuần trăng mật về, Tư Minh đột nhiên mời Diệp Kính Hy và Diệp Kính Văn đến nhà hàng ăn bữa cơm họp mặt, lúc mọi người đã ngồi vào bàn, Diệp Kính Huy híp mắt cười giới thiệu nguyên nhân tổ chức bữa tiệc.
“Hôm nay tôi mời mọi người đến vì muốn tuyên bố một tin.” Đằng hắng cho thông cổ họng, hắn nói, “Tôi sẽ kết hôn với Tư Minh.”
“Phụt. . . .” Diệp Kính Văn sặc trà, con tôm Diệp Kính Hy đang gắp cũng rơi oạch xuống bàn.
“Hôm nay đâu phải cá tháng tư?” Diệp Kính Văn sán lại gần, hỏi Lâm Vi.
Lâm Vi nghi hoặc nói: “Anh ba anh bị sao vậy. . .”
Diệp Kính Hy chau mày, “Cậu say rồi hả.”
Trình Duyệt nói: “Hình như say thật đó.”
Tập thể nhìn lẫn nhau, không hẹn mà cùng cho ra đáp án thống nhất: Gã này lại xỉn rồi.
Sau đó, mọi người tiếp tục bình tĩnh ăn cơm.
Mãi đến khi Tư Minh mỉm cười nói: “Là thật đấy.”
“. . . . .”
“. . . . .”
Sau khi bữa tiệc kết thúc, ai cũng nhất trí cho rằng đây là sự kiện kinh hãi nhất trong năm nay của nhà họ Diệp.
Diệp Khiêm tò mò hỏi: “Chú ba, cuối cùng chú cũng quyết định cải tà quy chính ạ?”
[Hết]