[Năm Truyện BT Hệ Liệt] Sự Trả Thù Công Bằng

Chương 57: Chương 57: Ngoại Truyện 1 – Kế Hoạch Phản Công




CHƯƠNG 52: NGOẠI TRUYỆN 1 – KẾ HOẠCH PHẢN CÔNG

Đây là cuộc sống ngọt ngào về sau của đôi mèo hổ

.

Ai cũng biết 11 tháng 11 là ngày lễ độc thân, đồng thời cũng là sinh nhật của Tư Minh, Diệp Kính Huy nghĩ với một ngày đặc biệt như vậy, hắn hẳn nên cho anh một chút bất ngờ.

Nếu là sinh nhật thì phải chuẩn bị bánh kem, đương nhiên Diệp Kính Huy còn lâu mới chịu tự tay làm, với khả năng nấu nướng tệ hại của hắn, ổ bánh kem làm ra tuyệt đối sẽ khiến Tư Minh nhíu mày cố gắng nuốt vào bụng không để thảm họa bánh kem phá hoại bầu không khí, Diệp Kính Huy cố ý đi tìm một tiệm bánh nổi tiếng, bảo người ta làm riêng một ổ bánh đặc biệt cho anh, trên bề mặt còn viết chữ “chúc mừng sinh nhật Tư Minh” bằng jelly.

Không thể thiếu một bữa tối với ánh nến cho đêm sinh nhật, thế là Diệp Kính Huy mua một đống thức ăn hai người thích ở nhà hàng gần nhà, dọn đầy cả bàn.

Trông thấy bữa tối phong phú, bánh kem xinh xắn và những ngọn nến vàng nhạt ấm áp được bày biện trên bàn, hắn hài lòng nhếch môi cười.

— Tiếp theo mới là mục đích chính của đêm nay.

Diệp Kính Huy xoay người lấy rượu vang đắt tiền mang về từ hộp đêm, đoạn, hắn bỏ một chút thuốc vào ly của Tư Minh.

Kể từ khi cả hai chung sống với nhau, Tư Minh luôn ỷ vào ưu thế thể lực áp đảo hắn, tuy lần nào anh cũng rất mực dịu dàng khiến Diệp Kính Huy dần dần quen với chuyện này, nhưng mà ngay cả người hiền lành như Lâm Vi cũng phản công em trai hắn được, cớ chi một người kinh nghiệm đầy mình như hắn lại bị Tư Minh chèn ép không ngóc dậy nổi, mỗi khi nghĩ tới điều đó, Diệp Kính Huy rất là bực bội.

Trong ba anh em nhà họ Diệp, nhìn thế nào cũng là cậu ba Diệp Kính Huy hắn có khí chất nhất, tại sao kết quả chỉ mình hắn phải làm thụ?

Nhưng kể từ hôm nay trở đi, tình trạng này sẽ hoàn toàn thay đổi!

Roi da và còng tay hắn sưu tập nhiều năm qua rốt cuộc cũng có dịp sử dụng, tưởng tượng cảnh Tư Minh sau khi uống rượu toàn thân vô lực mặc cho hắn “dạy dỗ”, Diệp Kính Huy liền cảm thấy cực kỳ khoan khoái.

Chuẩn bị xong xuôi hết thảy, hắn híp mắt cười, gửi tin nhắn cho Tư Minh.

“Honey, tan tầm chưa?”

Lúc ấy Tư Minh đang ở trong phòng hội nghị, nhìn thấy tin nhắn, anh nhịn không được nhíu mày, sau đó bỏ di động xuống, tiếp tục bình tĩnh chủ trì cuộc họp.

Anh đã quá quen với việc Diệp Kính Huy cố ý quấy rối bằng đủ loại tin nhắn, với hiểu biết của anh về hắn, mỗi khi hắn chủ động nhắn tin thì chắc chắn không phải chuyện tốt lành gì, hơn nữa cái cách gọi buồn nôn “honey” kia, vừa nhìn đã biết đang muốn làm chuyện xấu.

Khi cuộc họp kết thúc thì cũng sắp tới giờ tan tầm, lại một tin nhắn mới bay đến: “Sao thế, lơ tôi à?”

Sợ chọc hắn giận, Tư Minh vội vàng hồi âm: “Anh vừa họp xong.”

Diệp Kính Huy lập tức gọi điện qua, hỏi: “Tư Minh, hôm nay sinh nhật anh đúng không?”

Tư Minh cười khẽ: “Ừ.”

Diệp Kính Huy có thể nhớ được sinh nhật anh quả là chuyện hiếm có, người nọ lâu nay vốn luôn là kẻ vô tâm, ngày này năm trước hắn tót đến hộp đêm ăn chơi điên cuồng trong buổi giao lưu dành cho người độc thân, chẳng thèm đếm xỉa gì tới anh.

“Nè, tôi chuẩn bị cho anh một món quà sinh nhật rất đặc biệt nhá.” Diệp Kính Huy dừng một chốc, nụ cười nơi khóe môi càng lúc càng tươi hơn, “Mau về nhà đi, chúng ta cùng ăn cơm, bữa tối là do tôi tự tay chuẩn bị, anh sẽ thích cho mà xem.”

“Ừ.” Tư Minh cười khẽ, “Ở nhà đợi anh đi, anh về ngay đây.”

Ngoài miệng thì đáp như thế, trong lòng anh lại nghĩ: Tự tay chuẩn bị bữa tối…Em khẳng định không bỏ độc chứ?

Tư Minh nhanh chóng lái xe về ngôi biệt thự ở ngoại ô phía Tây, vừa mở cửa ra, anh đã bị cảnh tượng trong nhà dọa cho sợ hãi.

Trên bàn cơm là những món ăn ngon lành đầy đủ sắc hương vị, bánh kem to được đặt ở trung tâm, trong nhà không bật đèn mà thay vào đó là hai ngọn nến, ánh sáng mờ ảo chiếu lên gương mặt Diệp Kính Huy, thoạt trông như được quét một lớp ánh đỏ nhạt màu.

— Hắn đang làm gì đây? Từ khi nào lại biết lãng mạn đến độ ăn tối bên ánh nến?

Thấy Tư Minh bước vào, Diệp Kính Huy ngẩng đầu lên, nhếch môi: “Về nhanh vậy à, xem ra anh đang rất mong chờ quà của tôi.”

“Đương nhiên rồi.” Tư Minh điềm tĩnh đi đến bàn ăn, ngồi xuống, nhìn lướt qua một bàn mỹ thực, anh thấp giọng hỏi, “Em ở nhà suốt ngày hôm nay để chuẩn bị bữa tối cho anh?”

Diệp Kính Huy gật đầu, “Ừ.” Sau đó, hắn nhướng mi như khiêu khích, “Năm ngoái không đón sinh nhật với anh, chả phải anh bất mãn lắm ư? Năm nay tôi tự mình chuẩn bị hết đó, anh có hài lòng không? Anh Tư?”

Tư Minh không đáp, chỉ khẽ cười, cầm tay hắn đặt bên môi, buông nhẹ một cái hôn lên mu bàn tay hắn. Diệp Kính Huy muốn rút tay về nhưng anh không chịu buông, còn vươn đầu lưỡi liếm sượt qua ngón tay thuôn dài của hắn.

“Hình ảnh hai bàn tay này chịu cầm dao thái thức ăn. . . .thật khó tưởng tượng.” Tư Minh cười, “Em mua phải không?”

“Anh nói nhảm nhiều quá.” Diệp Kính Huy hừ lạnh, rút tay về, “Tôi đói bụng, mau cắt bánh kem đi.”

Tư Minh cũng thu tay lại không trêu hắn nữa, đáp thuận theo lời hắn, “Trước khi cắt bánh có nên đốt nến cầu nguyện không?”

Diệp Kính Huy nhún vai, “Trò bịp con nít này mà anh cũng tin sao? Thật ấu trĩ.”

Tư Minh không để ý lời châm biếm của hắn, anh lấy nến trong hộp bánh ngọt ra, cắm một vòng trên mặt bánh, dùng bật lửa châm.

Gương mặt của Diệp Kính Huy thoạt trông ôn hòa hơn hẳn dưới ánh nến, cũng không biết hắn đang âm mưu chuyện gì, đôi mắt hơi nheo lại che giấu ý nghĩ hư hỏng của chủ nhân. Dẫu sao thì với tính tình hắn, chắc sẽ không đơn giản chỉ là mừng sinh nhật anh. Năm sinh nhật mười tám tuổi của cậu út Diệp Kính Văn, hắn từng trói Lâm Vi lại dâng lên miệng cậu ta làm quà, chẳng lẽ lần sinh nhật này định diễn lại trò cũ, gây mê đối phương rồi trói lại làm chuyện đồi bại?

Nhớ đến mánh khóe đùa người dạo trước của hắn, Tư Minh cười thầm trong lòng.

“Cười gì đó? Mau ước đi, nến sắp cháy hết rồi.” Diệp Kính Huy không kiên nhẫn hối thúc anh.

Tư Minh gật đầu, nghiêm túc nhắm mắt lại chắp tay cầu nguyện, sau đó thổi tắt nến.

Anh cầm dao lên cắt bánh, chợt phát hiện trên mặt bánh có một hàng chữ nhỏ bằng jelly – “chúc mừng sinh nhật Tư Minh”. Tư Minh lấy miếng bánh có chữ “Tư”, đưa miếng có chữ “Minh” cho hắn, “Nào, ăn đi.”

Diệp Kính Huy cầm bánh kem ăn thử một miếng, hắn nhíu mày.

“Không ăn được ư?” Tư Minh mỉm cười nhìn hắn.

“Ngọt quá.” Diệp Kính Huy đặt đĩa bánh sang nơi khác. Mua bánh kem chẳng qua là hình thức, hắn vốn không muốn ăn kem bơ, chỉ xơi hết chữ “Minh” rồi nhường chỗ còn thừa lại cho anh.

“Em không thích đồ ngọt thì ăn món khác đi.” Tư Minh gắp vào bát hắn món tôm hắn thích nhất.

“Ừ, anh cũng ăn nhiều một chút.” Diệp Kính Huy cũng rất niềm nở gắp thức ăn cho anh, xem như là đáp lễ. Cơ mà mục đích thật sự ý à, dĩ nhiên là. . .ăn no mới có đủ sức làm chuyện “ấy ấy”.

Hai người hiếm khi im lặng ngồi dùng bữa cùng nhau, một bữa tối với ánh nến quả thật vô cùng ấm cúng. Mãi đến khi no căng bụng, lúc này Diệp Kính Huy mới đem rượu vang đã chuẩn bị sẵn ra, rót một ly cho Tư Minh, cười nói: “Nào, uống một ly đi, chúc anh sinh nhật vui vẻ.”

“Cảm ơn em.” Tư Minh cầm ly rượu trong tay hắn, cùng chạm cốc xong, anh tự nhiên nâng ly uống.

— Quả nhiên bị lừa rồi, thành công mỹ mãn!

Trong khi hắn còn đang đắc ý dạt dào, Tư Minh bất thình lình nắm lấy bờ vai, ôm trọn hắn vào lòng, hai đôi môi áp sát vào nhau.

“Làm gì vậy?”

Lợi dụng khoảnh khắc hắn Diệp Kính Huy còn đang kinh ngạc, đầu lưỡi anh linh hoạt mở miệng hắn ra, nhẹ nhàng tiếp cận lưỡi hắn, đẩy rượu vang vào miệng hắn.

“Ưm. . . .”

Diệp Kính Huy muốn tránh nhưng đã quá muộn, bị anh dùng phương pháp như thế “mớm” rượu cho, sặc còn chưa nói, hắn chỉ có thể chật vật nuốt hết rượu, hương vị nguyên chất nhanh chóng nồng đượm khắp khoang miệng.

Chỗ rượu “thuốc” vốn dùng để bẫy người ta giờ lại chui ngược vào bụng hắn?!

Trông thấy gương mặt tươi cười vô cùng bình thản của Tư Minh, Diệp Kính Huy bốc hỏa, nhưng bất hạnh thay, làm sao hắn phát tiết được, chỉ đành hung hăng trừng anh tóe lửa, cười lạnh: “Sợ tôi hạ độc trong rượu sao? Được rồi, từ đây về sau tốt nhất anh đừng lại gần tôi, đỡ phải lo tôi sẽ hạ độc hại anh chết.”

“Đừng giận.” Tư Minh cười, hôn lên trán hắn, “Anh chỉ cảm thấy đút rượu như thế cho em mới có phong tình.”

“Anh. . .” Diệp Kính Huy hận đến nghiến răng, nhưng cũng bó tay chịu thua trước khuôn mặt đứng đắn của Tư Minh.

Tên chết bầm này, dám dùng cách vô sỉ như thế với hắn?! Cứ ngỡ sẽ lừa anh uống vào mà không phạm phải sai sót nào, ai ngờ còn có chiêu này!

Trước đây hắn từng dùng loại thuốc đó với Lâm Vi, cũng từng cho rất nhiều kẻ không biết nghe lời trong hộp đêm nếm thử, Diệp Kính Huy hiểu rõ tác dụng của nó, hiện giờ. . . .lại bị hắn uống hết rồi. . .

Tiêu đời. Đây chính là trường hợp “tự làm bậy thì không thể sống” sao?

Cảm giác thân thể bắt đầu nóng dần lên, Diệp Kính Huy cứng người, vội vàng đứng bật dậy, “Đêm nay tôi có việc, đi trước đây.” Cậu ba Diệp hắn trước nay đều luôn diễn vai đi chòng ghẹo người khác, nắm họ trong lòng bàn tay, không thể nằm bất lực ở đây mặc người ta chén sạch sành sanh!

Tư Minh ngăn hắn lại, giọng điệu rất nghiêm túc: “Có việc gì gấp phải về quán, em không ở cùng anh vào đêm sinh nhật ư?”

“Tôi. . . .”

“Được rồi, ngày mai bàn việc sau.” Tư Minh thản nhiên ngắt lời hắn, tuy nụ cười vẫn hiện trên môi, ngữ điệu của anh lại ẩn chứa sự cương quyết không cho chối từ, “Đêm nay phải dành cho anh. Người được mừng sinh nhật là to nhất, có hiểu không?”

Dứt lời, anh nửa ôm nửa kéo hắn về phòng ngủ.

“Anh buông. . . .” Diệp Kính Huy định giãy giụa nhưng chợt nhận ra sức lực đang kiệt quệ dần, toàn thân mềm nhũn, bước chân cũng xiêu xiêu vẹo vẹo.

Hắn lảo đảo đi theo anh vào phòng ngủ, trong lòng không khỏi than khổ.

Trời ạ, ai mà ngờ lại biến khéo thành vụng, trúng phải chiêu gậy ông đập lưng ông rồi, thế này chẳng phải quá hời cho tên khốn Tư Minh kia sao?

Hiệu quả của thuốc khiến mặt Diệp Kính Huy nhanh chóng đỏ hồng lên, bị Tư Minh vừa kéo đi vừa ôm hôn ngã xuống giường, cơ thể hắn càng lúc càng mẫn cảm.

Anh ám muội luồn tay vào trong áo hắn, ve vuốt làn da láng mịn, ngón tay thon dài men dọc theo bụng, chợt phát hiện ‘cậu nhỏ’ của hắn đã ngóc lên. Tư Minh giật mình, anh cười khẽ xoa nơi nhạy cảm kia, nắm chặt nó cách một lớp quần lót, quả nhiên, thân thể Diệp Kính Huy run lẩy bẩy.

“Ưm. . . .” Khoái cảm mãnh liệt như một dòng điện xông thẳng lên não, cơ thể mẫn cảm không cách nào khống chế được, Diệp Kính Huy cắn chặt môi, ảo não quay đầu sang hướng khác.

Tư Minh cười, ghé sát bên tai hắn thấp giọng nói: “Hôm nay em nhiệt tình quá. Nhanh như vậy đã có phản ứng?”

Diệp Kính Huy đanh mặt không thèm trả lời.

Tư Minh dừng tay lại, hôn nhẹ lên trán hắn, “Chiều nay vừa chơi bóng xong nên người toàn mồ hôi. Anh đi tắm trước đây, chờ anh nhé.”

Trông thấy Tư Minh cởi quần áo, cầm khăn lông rồi bước vào phòng tắm, Diệp Kính Huy thật muốn cho anh một đạp. Thân thể hắn đang nóng dần lên, nhịp thở bắt đầu dồn dập, người vừa tê dại vừa ngứa ngáy, tựa như khao khát được đụng chạm thể xác, nhưng ngay lúc này Tư Minh lại cố tình đi tắm rửa?! Diệp Kính Huy cắn răng cố kiềm nén cơn khát tình, tay nắm chặt ra giường, cả khuôn mặt đỏ bừng như bị thiêu.

— Tên mắc dịch này!

Kế hoạch hoàn hảo không ngờ lại bị anh phá hủy! Biết vậy hắn đã cho thuốc vào bánh kem!

Nhưng chuyện đã tanh bành như bây giờ thì chỉ có thể “ném lao đành phải theo lao”. Diệp Kính Huy sẽ không bướng bỉnh để mình chịu khổ, dù sao cứ để Tư Minh chiếm ưu thế một lần đi, lần sau hắn sẽ đòi lại gấp bội cho xem. Nhưng mà. . .hắn đã thêm vào ly rượu lúc nãy phân lượng gấp hai bình thường. . . Không biết uống phải có làm chuyện thất thố quá mức hay không?

Nghe thấy tiếng nước rào rào trong phòng tắm, Diệp Kính Huy rối như tơ vò, hắn cảm giác mình chẳng khác nào một con cừu non đáng thương đang nằm trên giường chờ người tới làm thịt. Đêm nay vốn là để thay đổi hoàn toàn quan hệ trên giường của cả hai, có ngờ đâu giữa đường lại xảy ra sai sót, hắn tự đóng gói mình dâng lên tận miệng người ta để làm quà sinh nhật.

Một món quà như vậy quả thực là mất cả vốn lẫn lời!

Tư Minh tắm rửa xong thì bước ra, chợt thấy Diệp Kính Huy đã cởi sạch quần áo, cả người trần như nhộng nằm trên giường, hai má đỏ hồng, mắt hơi nheo lại, thân thể ngọ ngoạy không ngừng cọ xát vào ra giường, tư thế cực kỳ mê hoặc.

Trông thấy dáng vẻ hắn quyến rũ như thế, đôi mắt Tư Minh đen thẫm lại, hô hấp cũng có chút gấp gáp, “Em. . .làm gì vậy?”

Diệp Kính Huy thở hổn hển vẫy anh, “Anh. . . .anh lại đây.”

Tư Minh vừa đi đến bên giường ngồi, Diệp Kính Huy đã nhiệt tình tiếp cận, dùng hai tay ôm vai anh, cắn vành tai anh: “Quà sinh nhật thế này. . .anh thích không?”

Tư Minh nghiêng đầu nhìn hắn, vì thở dốc mà ***g ngực hắn không ngừng phập phồng, làn da trắng nõn vì *** mà đỏ ửng, dáng vẻ gợi cảm này thật sự làm lòng người rạo rực không thôi. Nếu không phải người có năng lực tự chủ mạnh như Tư Minh mà đổi qua kẻ khác, chắc hẳn đã phun máu mũi từ lâu.

Tư Minh vờ tỏ ra điềm tĩnh, vươn tay vòng quanh thắt lưng hắn, mỉm cười: “Ồ? Ý em là. . .tự tặng mình cho anh?”

“Ừ. . .” Diệp Kính Huy thuận thế dựa vào ***g ngực anh, làn da mẫn cảm vừa tiếp xúc với cơ thể ấm nóng ấy, hắn run rẩy từng cơn. Thuốc đã bắt đầu có ảnh hưởng, thân thể hắn khao khát được anh chạm vào, Diệp Kính Huy dùng chất giọng khàn khàn hỏi: “Anh có muốn không?”

Nhìn thấy Diệp Kính Huy đang dụi dụi không yên trong lòng mình, Tư Minh xao động.

Nếu là ngày thường, anh chưa bao giờ nghĩ tới chuyện Diệp Kính Huy sẽ chủ động cám dỗ anh. Nhưng hôm nay có điều gì đó rất lạ, hắn hăng hái đã đành, còn đặc biệt ngoan ngoãn, toàn thân vô lực dựa vào người anh, điệu bộ kiêu ngạo trước nay hoàn toàn biến mất, chỉ giống như một con mèo đang làm nũng với chủ nhân.

“Tư Minh. . .” Thấy Tư Minh vẫn không hề có động tác nào, Diệp Kính Huy cũng không thể chịu nổi sự tra tấn của thuốc, hắn chủ động cởi áo ngủ của anh ra, khàn giọng gọi, “Tư Minh. . . .”

“Ừ?”

“Ôm tôi đi. . . .”

Thấy hắn chủ động ngồi lên người mình, Tư Minh cười khẽ: “Đây chính là món quà đặc biệt em nói?”

— Khốn kiếp! Giờ này mà còn giả vờ trấn tĩnh!

Diệp Kính Huy đã sớm chửi anh như tát nước cả trăm lần trong lòng.

Món quà đặc biệt ấy vốn là cho anh nếm thử rượu vang do hộp đêm của hắn pha chế, nhưng cuối cùng bị anh trả ngược về, hiển nhiên chân tướng câu chuyện “đi săn lại bị con mồi cắn ngược” có chết hắn cũng không nói, hiện giờ kẻ tự-bê -đá-đập-chân-mình kia đành phải giả vờ nhiệt tình một lần, hào phóng ở cạnh anh cho qua đêm sinh nhật chết giẫm này.

“Anh không thích?” Diệp Kính Huy cười xấu xa cắn vành tai anh, “Quà sinh nhật có một không hai thế này mà anh không cần ư, đừng hối hận nhé. . . .”

Tư Minh vội vàng ôm chặt hắn, “Dĩ nhiên anh thích.”

Cúi đầu, cắn nhẹ một cái lên xương quai xanh tinh tế của hắn, anh dùng một tay khống chế thắt lưng hắn, tay còn lại nhanh nhẹn cởi áo ngủ của mình ra, thấp giọng nói sát bên tai hắn, “Đây là món quà tuyệt vời nhất. . .mà anh được nhận.”

— Quà thì trên cả tuyệt vời, nhưng chỉ sợ tiêu hóa không nổi.

Đến bây giờ anh mới hiểu Diệp Kính Huy đang dự định chơi trò gì.

Ban nãy chỉ là đùa giỡn nên anh mới “mớm” rượu cho hắn, không ngờ rượu kia quả nhiên có vấn đề, bằng không, làm sao một con báo cao ngạo như Diệp Kính Huy bỗng nhiên chịu trở thành chú mèo ngoan ngoãn. Đôi mắt hắn đỏ ửng, thân thể không còn chút sức lực nào, nhất định là vì bị thuốc tác động, hại người cuối cùng thành tự hại mình. Thật sự là khiến anh dở cười dở mếu.

Nếu đêm nay nhận món quà này, sau khi tỉnh lại vào ngày mai, nói không chừng hắn sẽ vì thẹn quá hóa giận mà giết người diệt khẩu?

Nhưng nếu quà đã dâng lên tận mép, không ăn thì không phải phong cách của anh. Chuyện ngày mai để mai tính, đêm nay cứ hưởng thụ sự nhiệt tình hiếm có của người nào đó đi.

Nghĩ đến đấy, Tư Minh ấn Diệp Kính Huy xuống giường, bắt đầu thong thả thưởng thức “quà sinh nhật”.

Rê lưỡi liếm dọc theo xương quai xanh rồi chuyển xuống ngực, ngậm cắn nhẹ một cái, quả nhiên cơ thể mẫn cảm của hắn lại run run. Tư Minh mỉm cười, thành thạo liếm đã đứng thẳng kia, chỉ trong phút chốc đã khơi gợi được lửa tình nơi Diệp Kính Huy.

“Ưm a. . . .” Diệp Kính Huy vươn tay ôm lấy bả vai Tư Minh, tiếng rên rỉ buông thả vuột ra khỏi miệng.

Đầu lưỡi Tư Minh hệt như có ma lực, châm lửa trên bất cứ nơi nào anh đi qua, ngực bị anh hôn ngứa ngáy không chịu nổi, Diệp Kính Huy còn chưa thỏa mãn, chủ động đưa còn lại đến bên môi anh, “Ở đây cũng muốn. . .”

Nghe thanh âm khàn khàn lại có chút gì như tủi thân của hắn, lòng Tư Minh dịu đi. Biết hắn bị lửa tình đốt cháy chắc chắn rất khổ sở, anh liền cho hắn như nguyện, ngậm lấy còn lại tỉ mỉ liếm hôn.

Hai nhanh chóng cứng lên, ngực bị hôn đỏ hồng, lúc này Tư Minh mới chịu buông tha cho nó, cái hôn nóng ẩm lại trải dọc theo cơ thể xuống dưới, để lại trên người Diệp Kính Huy một chuỗi dấu hôn và dấu răng hồng nhạt, thoạt trông cám dỗ không sao tả xiết.

Mãi đến khi hôn tới trung tâm của dục vọng, Tư Minh dứt khoát ngậm lấy ‘cậu bạn’ đã sớm cương cứng nọ, Diệp Kính Huy đột nhiên hít mạnh một hơi.

“A. . . . .Tôi. . . .”

“Đừng nói, nào, chậm rãi hưởng thụ.”

Tư Minh dùng miệng lấy lòng hắn, thường liếm sượt qua đỉnh , Diệp Kính Huy chỉ cảm thấy chìm đắm trong cơn khoái cảm đang chạy thẳng lên não, những lần phun ra nuốt vào dịu dàng kia rất nhanh đã làm hắn phun ra, đều bắn vào miệng Tư Minh.

Thân thể vốn đã tê liệt vì thuốc, sau cao trào lại càng bủn rủn đến độ nâng tay cũng thấy khó khăn, Diệp Kính Huy nằm ngửa trên giường thở hổn hển, nghe tiếng cười của Tư Minh vang lên sát bên tai: “Sao, có thoải mái không?”

“Ừ. . . . .” Cực kỳ thoải mái, tôi còn muốn nhiều hơn.

Đương nhiên những câu này còn lâu hắn mới chịu thốt ra, đành phải quay đầu qua, vùi mặt vào gối.

Tư Minh dùng ngón cái và ngón trỏ nắm cằm hắn, xoay mặt hắn qua, chỉ thấy khuôn mặt ấy đỏ bừng, hai mắt mờ sương đầy mông lung, đôi môi hồng nhạt khẽ hé ra thở dốc, có khác nào một lời mời gọi thầm lặng.

Trông thấy tư thế mê hoặc như thế, Tư Minh chỉ cảm thấy đầu ong lên, máu toàn thân đổ dồn xuống phần dưới.

Không hề do dự kéo cao hai chân hắn, anh lấy gel bôi trơn từ tủ đầu giường ra, cẩn thận bôi vào nơi bí ẩn kia. Có lẽ bởi vì tác dụng của thuốc, thân thể hắn đặc biệt mẫn cảm, nơi đó co rút lại theo ngón tay đâm vào, nóng cháy như muốn hòa tan anh.

Tư Minh rốt cuộc không thể nhẫn được dục vọng đang kêu gào, anh rút ngón tay ra, dùng sức ở eo, đâm mạnh toàn bộ vào bên trong hắn.

“A. . . . . .”

Tiếng rên rỉ thống khổ phảng phất sự thỏa mãn càng khiến Tư Minh kích động hơn, anh dùng hai tay nắm chặt thắt lưng hắn, bắt đầu một đợt tiến công mạnh mẽ.

“A. . . . .Chậm lại. . . .A. . . . .”

“Nhịn một chút, sẽ xong ngay thôi.”

Nói đoạn, Tư Minh cúi người hôn hắn, chặn ngang những lời rên ri sắp vuột ra bên môi. Phía dưới cũng không qua loa, liên tục dùng sức tiến vào nơi mềm mại nhất trong cơ thể hắn.

“Ưm. . . . .A. . . .Đồ khốn. . . .Ưm. . . .”

Diệp Kính Huy dường như đang chửi anh, nhưng Tư Minh bất chấp, khó khi nào có được một đêm nồng cháy như vậy, đương nhiên anh phải trân trọng từng giây từng phút.

Thế là không bao lâu sau, trong phòng ngủ chỉ còn lại tiếng rên rỉ buông thả và tiếng thở dốc nặng nề, cả tiếng da thịt chạm vào nhau không dứt. . .

. . . . .

Một hồi lâu sau, dục vọng đang chôn bên trong hắn lại thức tỉnh, Tư Minh thay đổi tư thế, ôm Diệp Kính Huy ngồi lên người mình, đâm từ dưới lên trên.

“Ưm. . . . .” Hắn vô lực dựa đầu vào vai anh, mặc cho anh đòi hỏi. Tuy thân thể cảm nhận được khoái cảm vô biên, nhưng hắn đã sớm mắng anh xối xả hàng trăm lần trong lòng.

“Đêm nay em nhiệt tình như vậy, anh không thể không nể mặt em, có phải không nào?” Tư Minh thấp giọng cười, “Quà em tặng anh, dĩ nhiên anh phải quý.”

“Đủ rồi! Anh đừng có được voi đòi tiên. . . .Ưm a. . . .”

“Một lần nữa, chúng ta thử tư thế khác xem sao?”

“Anh. . . .”

“Nếu em đã tặng bản thân cho anh, đương nhiên do anh tùy ý xử lý, có đúng không?”

“. . . .”

Đối với gã đàn ông bề ngoài nghiêm chỉnh nội tâm ác ôn này, dĩ nhiên Diệp Kính Huy vô cùng thấu hiểu, nếu là trước đây, hắn đã sớm đá anh văng ra khỏi giường. Nhưng hôm nay tự chuốc thuốc hại mình, cả người mệt mỏi đá không nổi thì thôi, thân thể hắn còn không chịu nghe lời chủ nhân, rất mực nhạy cảm với những tiếp xúc của Tư Minh, rốt cuộc về sau hắn lại quấn quýt lấy anh không rời. . .

Quả thực là bẽ mặt không còn gì để nói!

Trọn một đêm ròng, không đếm được bọn họ đã làm bao nhiêu lần, dùng bao nhiêu loại tư thế, Diệp Kính Huy chỉ cảm thấy xương cốt toàn thân đều bị anh bẻ gãy rồi ráp lại, hai chân hoàn toàn mất đi cảm giác, trở mình qua, nơi khó nói phía sau chảy ra chất lỏng dinh dính màu trắng. Diệp Kính Huy vừa tức vừa bực, nhưng cũng bó tay trước gương mặt mỉm cười dịu dàng của Tư Minh.

Tư Minh là kiểu người không bao giờ để mình chịu thiệt, tự gói mình dâng lên miệng anh, hậu quả là bị gặm sạch không sót lại một miếng xương nào. . .

Chỉ một đêm đã giúp Diệp Kính Huy nhận ra thế nào là “ác giả ác báo”.

Hắn thề, từ hôm nay về sau sẽ không bao giờ ăn sinh nhật với Tư Minh nữa, hắn thà chạy maratong cự ly mấy kilomet trong ngày lễ độc thân chứ không muốn trở thành quà bị anh hành hạ suốt một đêm ròng rã!

[Hết]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.