Nam Tức Phụ Của Đông Bắc Hổ

Chương 132: Chương 132: 132. Con nít thật là khó nuôi




Vũ Khánh Cương không biết truyện cổ tích, hiện tại hắn vừa nhìn sách liền mệt rã rời, vừa thấy chữ tiếng Anh thì còn dùng tốt hơn so với thuốc ngủ, lập tức liền có thể ngủ.

Nhưng mà truyện cổ tích của Hứa Tư Văn lại không dùng được, cô bé không thèm nghe!

“Hiện tại anh nói làm sao bây giờ đi? Cũng sắp chín giờ rồi.” Dựa theo thời gian làm việc và nghỉ ngơi để phân chia, trước mười giờ nhất định phải ngủ.

Truyện này ít nhất phải kể hơn nửa tiếng, sau đó còn phải dỗ đứa nhỏ ngủ, Hứa Tư Văn cảm thấy mình không giải quyết được.

Y muốn giảng đạo lý với Nữu Nữu, nhưng Nữu Nữu lại giảng ngụy biện với y.

Thời buổi này, con nít là giảng đạo lý không thông mà!

“Anh cũng không biết truyện cổ tích, nhưng chuyện xưa thì ngược lại là có mấy cái, nó có thể tình nguyện nghe sao?” Vũ Khánh Cương gãi gãi đầu, vợ không có biện pháp thì hắn phải lên thôi.

Hứa Tư Văn không nghĩ nhiều như thế: “Chỉ cần là chuyện xưa, thì khẳng định nó chưa từng nghe tới, anh kể cho nó một chút, sau đó xem có thể dỗ ngủ hay không?”

Người ba nhỏ là y đã tận lực rồi, mấy cái truyện cổ tích thích hợp với trẻ em, con bé căn bản là không thèm mà!

“Vậy cũng được, em đi tắm đi.” Vũ Khánh Cương nhanh chóng bảo vợ đi tắm một cái: “Tốt nhất là dùng toàn bộ cánh hoa hay dầu gió gì đó tắm đi, em xem em mệt đến mức sắc mặt không tốt rồi kìa.”

Vừa nãy Vũ Khánh Cương đã tắm rồi, hắn tắm rửa luôn rất nhanh, có điều Hứa Tư Văn tắm rửa chưa bao giờ lừa gạt một chút liền xong chuyện như Vũ Khánh Cương, y tắm rửa ít nhất cũng phải nửa giờ.

“Tinh dầu! Không phải dầu gió!” Hứa Tư Văn thật muốn đỡ trán, y lấy dầu gió để tắm à? Vậy y kém thông minh bao nhiêu hả!?

“Tinh dầu! Tinh dầu! Đi đi! Chờ em tắm xong, trở lại, bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ!” Vũ Khánh Cương đẩy vợ ra khỏi phòng trẻ em.

Hứa Tư Văn cũng đúng là mệt mỏi, mệt lòng!

Trước đây còn cảm thấy con nít dễ nuôi, ngày hôm nay trước khi tắm rửa cho tiểu Nữu Nữu, y vẫn luôn cho là như vậy, nhưng mà bây giờ, y một chút cũng không cho rằng con nít dễ nuôi.

Trước đây Hứa Tư Văn mất ngủ không thể ngủ ngon, liền mua một ít tinh dầu oải hương, lúc tắm thả một ít, thư giãn thần kinh còn có thể trợ giúp giấc ngủ.

Thư thư thái thái ngâm nước tắm một cái, Hứa Tư Văn quấn khăn tắm liền đi thẳng đến phòng trẻ em, y sợ Vũ Khánh Cương cũng thu phục không nổi con bé kia.

Lúc đến, vừa vặn thấy Vũ Khánh Cương lui ra, yên lặng đóng cửa phòng trẻ em lại, quay đầu liền nhìn thấy y.

Hai chồng chồng rất ăn ý nhìn nhau nở nụ cười, lặng lẽ trở về phòng ngủ của bọn họ.

Vừa vào cửa Vũ Khánh Cương liền ôm lấy Hứa Tư Văn: “Vợ à, con bé thật thông minh, hỏi vấn đề quá sắc bén.”

“Em thực sự đã lĩnh giáo rồi.” Hứa Tư Văn ôm lại Vũ Khánh Cương, buồn bực oán giận với hắn: “Sao mà lúc ở nhà, lại không phát hiện chứ?”

“Đó là vì có người lớn ở đó, con nít ở trước mặt người lớn vẫn rất quy củ, một khi rời khỏi người lớn có thể quản được nó rồi, ha ha ha, liền giống như hôm nay vậy, trong núi không có lão hổ, thì nó liền lên trời!” Vũ Khánh Cương từng chăm ba đứa cháu nhỏ, tự nhiên biết con nít là dạng gì: “Vốn cho rằng con bé là con gái, không giống vậy, kết quả hôm nay xem ra, đều giống nhau!”

Hứa Tư Văn phiền muộn!

“Vợ đừng bĩu môi!” Vũ Khánh Cương cúi đầu hôn bẹp bẹp mấy cái, ôm vợ dỗ y: “Đều là như thế thôi, chúng ta khi còn bé nói không chừng còn không bớt lo hơn nó đâu!”

“Đó là anh, em rất ngoan!” Hứa Tư Văn phản bác, y nghe mẹ nói khi còn bé, y đặc biệt ngoan ngoãn, không khóc không quậy.

“Ừ! Khi còn bé anh rất nghịch! Nghe chị hai nói, ba ngày không đánh, liền dám lên mái nhà lật ngói! Bảy tuổi liền cùng một đám con nít chừng mười tuổi lên cây lấy tổ chim, kết quả bởi vì còn nhỏ, leo không nhanh bằng người khác.” Vũ Khánh Cương không ngại vạch chuyện xấu khi còn bé của mình ra với vợ.

“A? Bảy tuổi anh đã dám leo cây? Ngã thì làm sao bây giờ?” Hứa Tư Văn quá kinh ngạc, bảy tuổi đó! Nhỏ như vậy, chỉ lớn hơn hai tuổi so với tiểu Nữu Nữu thôi!

Leo cây?

Hứa Tư Văn không dám tưởng tượng.

“May mà khi đó còn nhỏ!” Vũ Khánh Cương rất vui vẻ.

“Nói thế nào?” Hứa Tư Văn truy hỏi.

“Thằng nhóc leo lên đầu tiên, vươn tay đi lấy tổ chim, kết quả móc ra một con giun dài!” Vũ Khánh Cương cười trên sự đau khổ của người khác: “Sợ hãi đến mức tè ra quần!”

Hứa Tư Văn cũng sợ hết hồn, nhưng sau đó liền hỏi một vấn đề đặc biệt khiến Vũ Khánh Cương nghiến răng: “Vậy các anh ở bên dưới không leo lên, không phải là bị tiểu vào sao?”

Vũ Khánh Cương: “…!!”

Chỗ để ý của vợ, thật là thần kỳ.

Hứa Tư Văn phát hiện Vũ Khánh Cương không lên tiếng, lập tức vui sướng khi người gặp họa giống như Vũ Khánh Cương vừa nãy mà đẩy hắn: “Nói đi? Nói đi chứ!”

Vũ đại lão hổ bị chọc xù lông, một phen ngậm kỹ thuật viên Hứa lên, liền đè lên trên giường, biện pháp tốt nhất khiến vợ im miệng, chính là làm cho y không mở miệng được!

Hai người đã ba ngày không có âu yếm, ông chủ Vũ không nhịn được, Hứa Tư Văn cũng có chút động tình, ngay cả trong không khí cũng mang ý xuân.

Ngay lúc hai người tình ý đang nồng, “Ầm ầm ầm!” Ngoài cửa có người đang phá cửa, tiện thể có tiếng một đứa trẻ khóc kêu: “Ba hai! Ba hai! Ba nhỏ! Ba nhỏ!”

Hai chồng chồng lập tức tách ra!

Hứa Tư Văn trực tiếp xuống giường ngay cả giày cũng không mang liền muốn đi mở cửa, Vũ Khánh Cương nhanh chóng kéo y lại, phủ thêm áo ngủ cho vợ, phải biết rằng chỉ còn thiếu cái quần lót thôi là vợ đã bị mình lột sạch rồi!

Trên mặt Hứa Tư Văn còn mang theo đỏ ửng, hôn Vũ Khánh Cương một cái, liền đi mở cửa: “Nữu Nữu à! Ba nhỏ ở đây này!”

Vừa mở cửa, liền thấy cô nhóc ôm một con gấu bông lông xù, mặc quần áo ngủ, mang dép lê nhỏ, mắt lệ ư ử ngửa đầu nhìn Hứa Tư Văn.

Ai ui!

Dáng vẻ tội nghiệp khiến Hứa Tư Văn một khắc trước còn nổi giận với nó, lập tức liền đau lòng muốn hỏng, ôm lấy tiểu cô nhóc hôn một cái, âm thanh vô cùng nhu hòa: “Làm sao vậy Nữu Nữu? Nhớ nhà sao?”

“Ba nhỏ, con sợ!” Cô nhóc ôm cổ Hứa Tư Văn không buông tay, âm thanh mềm mềm mại mại còn mang theo một chút ủy khuất.

“Ở nhà mà con sợ cái gì? Phòng của con chính là lâu đài công chúa đó.” Hứa Tư Văn phát hiện đứa nhỏ ôm mình không buông tay, không có chút ý tứ thả ra, cảm thấy rất kỳ quái, cô nhóc ở nhà cũng là tự mình ngủ một phòng nhỏ, làm sao hiện giờ lại sợ?

“Con sợ hổ mẹ với Trương Tam!” Cô nhóc nói tên thứ mình sợ.

“Hả? Thứ gì?” Sao Hứa Tư Văn lại nghe không hiểu vậy?

“Ba nhỏ ba không biết hổ mẹ cùng Trương Tam sao?” Cô nhóc rất ngạc nhiên nhìn ba nhỏ Hứa Tư Văn, giống như không biết hai thứ này là chuyện rất khó mà tin nổi.

“… Không biết.” Hứa Tư Văn muốn nói là biết, nhưng y thật sự không biết mà!

Cũng không thể lừa gạt con nít đi?

Y không làm được chuyện như vậy.

“Ba hai! Ba hai! Ba nhỏ thế mà lại không biết hổ mẹ với Trương Tam!” Cô nhóc nhìn thấy Vũ Khánh Cương cũng đã mặc xong áo ngủ, nhanh chóng báo cáo với hắn phát hiện trọng đại này.

“Ba nhỏ của con khi còn bé khẳng định rất ngoan, cho nên không thấy không biết cũng không kì lạ.” Vũ Khánh Cương tiếp nhận cô nhóc ôm lên.

Hứa Tư Văn nhìn nhìn cô nhóc, lại nhìn nhìn Vũ Khánh Cương, tìm tòi nghiên cứu trong đôi mắt khiến Vũ đại lão hổ quýnh lên sờ sờ mũi: “Cái đó, buổi tối anh kể chuyện cho nó nghe, có khả năng đã làm nó sợ.”

“Anh kể cho nó cái gì?” Hứa Tư Văn đoạt cô nhóc lại ôm lấy ngồi ở trên giường nhìn Vũ Khánh Cương.

“Ba hai nói hổ mẹ ăn thịt người với Trương Tam ăn con nít!” Cô nhóc không chờ Vũ Khánh Cương thẳng thắn giải thích, đã kể lại hai câu chuyện đó một lần cho ba nhỏ nghe trước, sinh động như thật, ngôn ngữ trẻ thơ chính là mạnh hơn nhiều so với lời của ba hai cô nhóc.

Nhưng mặt ba nhỏ nó đều đen rồi!

“Sau này không cho phép kể với nó mấy câu chuyện phong kiến mê tín dọa người đó nữa!” Hứa Tư Văn nghe xong liền tức giận! Thế này sao lại là chuyện kể trước khi ngủ chứ?

Là truyện khủng bố thì còn tạm được!

Cũng không quái lạ sao nửa đêm đứa nhỏ tỉnh lại liền chạy đến tìm hai người bọn họ.

“Ai! Sau này cũng không kể nữa!” Vũ Khánh Cương nhận sai rất nhanh.

Hứa Tư Văn ôm cô nhóc nhìn một chút: “Ngủ ở chỗ ba hai với ba nhỏ được không?”

“Không, muốn ngủ trong lâu đài.” Cô nhóc không muốn ngủ ở chỗ này, lâu đài của nó nó còn chưa ngủ qua nữa mà.

“Nhưng không phải con sợ sao?” Hứa Tư Văn không rõ.

“Sợ cũng phải ngủ trong lâu đài! Con là tiểu công chúa đó!” Cô nhóc đặc biệt kiên trì, ba hai nói, đó là lâu đài của nó.

“Được được! Chúng ta ngủ trong lâu đài!” Vũ Khánh Cương ôm lấy cô nhóc từ trong lòng Hứa Tư Văn: “Đến, chúng ta đưa tiểu công chúa trở về thành!”

Hứa Tư Văn muốn ngăn, nhưng Vũ Khánh Cương ôm cô nhóc vụt đi như bỏ chạy ra khỏi phòng ngủ, Hứa Tư Văn vươn tay giữa không trung, lại không thể nói ra lời!

Trùng hợp nhìn thấy trên cánh tay mình lộ ra ngoài, còn có vết tích màu đỏ bị Vũ đại lão hổ vừa gặm ra, mặt lập tức liền bốc cháy!

Nhanh chóng chui vào trong chăn, nằm một hồi lâu mới có chút buồn ngủ, mơ mơ màng màng liền ngủ thiếp đi. Cũng không biết Vũ Khánh Cương trở về lúc nào.

Sáng sớm hiếm thấy Vũ Khánh Cương dậy trễ.

Lúc Hứa Tư Văn thức dậy, nhìn hắn ngủ ngon, lại không đành lòng gọi hắn, chính mình lặng lẽ hôn gương mặt cương nghị của nam nhân này một cái, len lén xuống giường, không dùng phòng vệ sinh trong phòng ngủ, mà ra bên ngoài rửa mặt.

Nấu một chút cháo, còn có trứng gà cùng trứng vịt muối, lại hấp mấy cái bánh bao, đều là bánh bao chị dâu Thúy Hoa làm sẵn cho, cái loại mà hấp lại là có thể ăn, bình thường để ở trong tủ lạnh.

Làm xong những việc đó, để đồ trên bếp cho tự nóng, đặt thời gian xong liền không cần phải để ý đến, cởi tạp dề ra, Hứa Tư Văn đi lên phòng trẻ em trên lầu.

Cô nhóc còn đang ngủ, ôm một con thỏ bông, dựa lưng vào một con gấu chó lớn mềm mềm khác, đắp kín chăn, nếu không phải đầu nhỏ lộ ở bên ngoài, căn bản là không nhìn thấy người.

“Nữu Nữu? Tiểu thư Nữu Nữu thân ái, rời giường đi!” Hứa Tư Văn nhẹ nhàng gọi cô nhóc, đồng thời kéo rèm phòng trẻ em ra, ánh mặt trời chiếu vào, nhất thời trong phòng liền sáng lên không ít.

“A…” Cô nhóc nhắm mắt lại rầm rì, chui vào trong chăn, ý tứ không muốn rời giường biểu đạt rất rõ ràng.

“Nữu Nữu, rời giường đi! Ông mặt trời cũng đi ra rồi!” Hứa Tư Văn cầm một bộ quần áo của cô nhóc đặt ở trong khuỷu tay, đào cô nhóc từ trong chăn ra.

“Ba nhỏ… Ôm một cái…” Hai mắt cô nhóc còn chưa mở, dựa vào hơi thở cùng tiếng nói, liền gọi ba nhỏ, đưa hai cánh tay thịt thịt nho nhỏ đòi ôm…

Hết chương 132

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.