Nam Tức Phụ Của Đông Bắc Hổ

Chương 133: Chương 133: 133. Con nít quá khó nuôi




Hứa Tư Văn cầm quần áo mặc vào cho cô nhóc trước, quần áo mùa hè cũng chỉ là một cái đầm nhỏ, tròng lên là được rồi.

Cô nhóc ngoan không chịu được, nhắm mắt lại mềm nhũn mặc cho thao túng, lại liên tiếp dán vào trên người Hứa Tư Văn.

Bất đắc dĩ, Hứa Tư Văn ôm cô nhóc đến phòng rửa mặt, bồn rửa mặt căn cứ vào chiều cao của con nít đo ni đóng giày làm ra, đủ cho cô nhóc sử dụng.

“Nữu Nữu, đánh răng rửa mặt đi!” Lúc này Hứa Tư Văn đặc biệt yêu thích cô nhóc biết điều, có khả năng là bởi vì chưa tỉnh ngủ, còn chưa có tinh lực bướng bỉnh.

Hứa Tư Văn nhân cơ hội rửa mặt cho cô nhóc một phen, chờ rửa mặt xong, quả nhiên cô nhóc cũng tỉnh táo, mắt to lóe lên lóe lên tựa như biết nói, Hứa Tư Văn nhìn mà tê cả da đầu.

“Nữu Nữu ngoan, uống sữa bò trước có được không? Ba nhỏ đi lấy đồ ăn sáng cho Nữu Nữu nha?!” Hứa Tư Văn hòa thanh hòa khí thương lượng với cô nhóc, y thật sự là sợ cô nhóc này mà.

“Dạ!” Tiểu Nữu Nữu ôm cốc sữa bò ngoan ngoãn gật đầu: “Nhưng mà ba nhỏ, Nữu Nữu không muốn ngồi ghế cao như vậy, chân cũng không giẫm tới, rất sợ đó!”

Nhưng thật ra là bởi vì không thể tùy ý chơi đùa, có điều cô nhóc không nói như vậy, mà lại nói lời thật, ghế cao như vậy, nó ngồi ở phía trên, luôn lo lắng sẽ rơi xuống, chân không thể dính vào đất, trong lòng liền sợ sệt.

Hứa Tư Văn không hề biết tâm tư đứa nhỏ!

Y nhìn nhìn ghế trẻ em của Nữu Nữu, với người lớn mà nói thì độ cao vừa vặn không sai biệt lắm, nhưng đối với con nít mà nói thì quả thật là rất cao.

Liền dời một cái ghế nhỏ đặt tới dưới chân Nữu Nữu để cho nó đạp: “A, ba nhỏ cho Nữu Nữu đạp một cái cầu thang, thế này Nữu Nữu không cần lo lắng đi?”

“Dạ! Cảm ơn ba nhỏ!” Cô nhóc biết cách thu mua lòng người, trả lại cho Hứa Tư Văn một cái hôn nhẹ, cười đến ngây thơ xán lạn.

Hôn Hứa Tư Văn đến mở cờ trong bụng!

“Bảo bối ngoan, ba nhỏ lấy đồ ăn sáng cho con! Ừm, ba nhỏ lại làm canh trứng gà cho con!” Hứa Tư Văn bay đến nhà bếp nấu canh trứng gà cho cô nhóc, dù sao thì canh trứng gà cũng không tốn thời gian nhiều.

Cô nhóc vừa thấy ba nhỏ vào nhà bếp, ôm cốc sữa ực ực mấy cái uống sạch sành sanh, để ly xuống còn biết lấy khăn tay nhỏ trong túi lau miệng, sau đó bỏ lại trong túi, thử xuống khỏi ghế trẻ em, đạp lên ghế nhỏ bước xuống đất.

Lúc này mặt mày cô nhóc liền hớn hở.

Cô nhóc mang là dép lê, thế nhưng bởi vì cô nhóc tới đây, nên ba hai Vũ Khánh Cương sợ đứa nhỏ va đập, một đứa bé mềm mại nho nhỏ như vậy, lúc đó có thể đau lòng chết người.

Vì vậy ba hai Vũ Khánh Cương làm chủ, trên mặt đất trong nhà đều trải một tầng thảm màu xám, không cầu mấy thứ vô dụng như giữ ấm đẹp đẽ quý giá, chỉ cầu lúc đứa nhỏ ngã trên mặt đất, sẽ không té đau bị thương trầy rách da.

Hiện giờ cô nhóc kia bước đi, đều là không có âm thanh, Hứa Tư Văn không hề phát hiện nó đã sớm không còn ngoan ngoãn ngồi ở chỗ bàn ăn nữa rồi.

Cô nhóc dọc theo đường đi lên lầu, đi thẳng đến phòng ngủ chính, cửa đẩy một cái liền mở, lúc Hứa Tư Văn đi ra không có khóa cửa, đều là ở nhà mình, ai không có chuyện gì cũng sẽ không nuôi ra thói quen tiện tay khóa cửa đâu!

Cô nhóc đẩy cửa xong liền đi vào, ngay cả cửa cũng không đóng lại.

Nhìn thấy ba hai còn ngủ ở trên giường, cô nhóc ha ha vui vẻ, lầm bầm lầu bầu: “Trước đây đều là người khác phá giấc ngủ của mình, hiện giờ mình cũng phá giấc ngủ của ba hai một phen!”

Dứt lời hai cái chân nhỏ dùng sức một cái, dép lê quăng bộp ra ngoài thật xa, rơi xuống đất lại không có nhiều động tĩnh lắm, Vũ Khánh Cương ngủ giống như lợn chết, không hừ một tiếng!

Cô nhóc hự hự bò lên giường, nhìn nhìn ba hai đang ngủ khò khò của nó, lập tức ngồi xuống trên bụng Vũ Khánh Cương, duỗi hai cái móng vuốt nhỏ ra, nhéo mặt Vũ Khánh Cương, dùng sức kéo ra hai bên, vừa kéo vừa lắc lư, không chỉ thân thể lắc lư, tay cũng lắc lư theo, lắc đến mức đầu bự của Vũ Khánh Cương lay động trái phải: “Ba hai! Ba hai! Rời giường đi! Ông mặt trời đều chiếu đến mông của ba rồi!”

Người khác gọi nó rời giường thế nào, cô nhóc liền gọi ba hai nó như thế, hơn nữa nó còn tăng thêm động tác.

Dù Vũ Khánh Cương thật sự ngủ giống như lợn chết, thì lúc này cũng phải tỉnh!

“Ôi!” Nếu không phải Vũ Khánh Cương nghe được tiếng con nít quen thuộc kia, đã sớm đem hòn đá nhỏ đè trên người ném ra ngoài rồi!

Cô nhóc không lớn nhưng mà thật nặng nha!

“Ba hai! Đứng lên dậy nào!” Cô nhóc dùng sức nghịch, ở nhà cũng có mấy lần nó đánh lén ba ba thành công, thế nhưng xong rồi không thể nghi ngờ đều bị mẹ đánh lại, lâu dần nó cũng không dám hành hạ ba ba như thế, hiện tại mẹ không ở đây, dù nó có dằn vặt ba hai với ba nhỏ, cũng không có ai nói gì!

Cô nhóc suy nghĩ thật là toàn diện!

“Dậy này! Dậy này!” Vũ Khánh Cương bị lắc đến mức đầu cũng thành hồ dán: “Bé con trước hết con đứng lên đi, đừng lắc! Lắc nữa ba hai cũng choáng rồi!”

“Ha ha ha…!” Ba hai xin tha khiến cô nhóc cao hứng, nó cũng có thể khiến người lớn cầu xin tha thứ, cảm giác vô cùng thỏa mãn.

“Ông trời của tôi ạ!” Lúc này Hứa Tư Văn vừa vặn tìm tới, y nấu canh trứng gà lên, nghĩ đứa nhỏ đã uống sữa bò xong, y đi thu lại cái cốc rửa sạch sẽ đem cất, chờ đến phòng ăn cũng có chút trợn tròn mắt, chỗ bàn ăn chỉ thấy mỗi cái cốc, không thấy đứa nhỏ đâu!

Lại nghe được trên lầu có động tĩnh, liền nhanh chóng chạy tới, kết quả lại thấy cô nhóc cưỡi ở trên người Vũ Khánh Cương vừa lắc vừa lay, thuận tiện còn kéo hai má Vũ Khánh Cương…

Lúc này Hứa Tư Văn liền nổi giận!

Lần này là thật sự nổi giận!

Chính y còn không nỡ sáng sớm đánh thức nam nhân của y, cô nhóc lại không biết nặng nhẹ như thế, chẳng lẽ không biết ngày hôm qua ba hai của nó trông nó tới nửa đêm, ngay cả y cũng không biết Vũ Khánh Cương trở về ngủ từ lúc nào.

Vũ Khánh Cương luôn là người ngủ khá tốt, ngày hôm nay hiếm thấy lại ngủ bù một chốc, thế mà bị con nhóc này đánh thức.

“Hứa, Hân, Dao!” Hứa Tư Văn tức giận đến mức trực tiếp kêu họ tên tiểu Nữu Nữu.

“A?” Cô nhóc ngẩn người, giữ nguyên tư thế quay đầu nhìn về phía ba nhỏ đang bạo phát ở cửa, biểu tình trên khuôn mặt vẫn là dáng vẻ vừa nãy.

“Ai cho con không có giáo dục như thế? Con xuống cho ba!” Y không muốn có xích mích với Vũ Khánh Cương, thế nhưng không có nghĩa là y có thể trơ mắt nhìn Vũ Khánh Cương chịu tội!

Đứa nhỏ này không giáo dục là không được!

“Làm gì làm gì vậy?” Vũ Khánh Cương cũng bị Hứa Tư Văn dọa cho tỉnh hồn, ôm cô nhóc che chở vào trong ngực, không cho cô nhóc nhìn ba nhỏ nó tức giận: “Đứa nhỏ thân cận với anh thôi em ghen cái gì hả?”

“Anh đừng có che chở nó!” Hứa Tư Văn không nhìn thấy tiểu Nữu Nữu liền phun lửa với Vũ Khánh Cương: “Sau này quen thói sinh ra cái bộ dạng không biết tốt xấu, đẹp mắt sao? Dễ nhìn sao?”

“Không quỷ quái như em nói đâu!” Vũ Khánh Cương ôm cô nhóc đi xuống giường, hắn mặc cái quần lót bốn góc lớn, một thân bắp chân thịt, khiến Hứa Tư Văn nhìn chằm chằm ước ao, y tập thể hình thế nào cũng không có dáng người tốt như người ta, luyện không ra cơ thịt… Ngừng!

Tâm tư bay xa, kéo trở về!

“Đứa nhỏ chính là tỏ vẻ thân thiết mà thôi, em xem em mặt không không phải mặt mũi không phải mũi kìa, làm gì mà sáng sớm lại phát hỏa lớn như vậy chứ? Không biết châm ngôn nói sao? Con trai nghịch thì giỏi, con gái nghịch thì lanh.” Vũ Khánh Cương một tay ôm con gái, một tay ôm vai vợ đi xuống dưới lầu: “Con gái chúng ta càng nghịch, sau này càng thông minh linh hoạt!”

Hứa Tư Văn vẫn là lần đầu nghe tới loại luận điệu này của Vũ Khánh Cương: “Ngươi dẹp đi! Giữ nó nửa đêm mới ngủ, sáng sớm nó ngược lại là ngủ no rồi, đến quậy anh anh sẽ mặc kệ không quản nó sao? Khi còn nhỏ không giáo dục nó biết đến nặng nhẹ, lớn lên phải làm sao?”

Cô nhóc lại không bị Hứa Tư Văn tức giận doạ dẫm, trái lại đặc nbiệt để ý tới một phen luận điệu của ba hai: “Ba hai, ba nói là sự thật sao? Càng bướng bỉnh, sau này lại càng thông minh ạ?”

“Không phải!”

“Đúng vậy!”

Hứa Tư Văn phủ nhận, Vũ Khánh Cương thừa nhận.

Cô nhóc ôm cổ Vũ Khánh Cương nhìn nhìn sắc mặt đen như mực của ba nhỏ, lại nhìn nhìn bộ dạng có chút lúng túng của ba hai, quyết đoán từ bỏ ba nhỏ, nương tựa cái ôm của ba hai!

?

Bởi vì ba hai nói, càng bướng bỉnh càng tốt!

Con gái chủ động ôm sát cổ ba hai, ba hai cũng chủ động ôm chặt thân thể nhỏ bé của cô con gái.

“Anh cứ làm hư nó đi nha!” Hứa Tư Văn bị hành động của một lớn một nhỏ này chọc tức, dứt khoát không quản hai người bọn họ, tự mình tiến vào nhà bếp bưng đồ ăn sáng ra, sau khi phân chia xong tự mình bắt đầu ăn, cũng không nhìn tới hai cha con kia.

Vũ Khánh Cương vì câu nói của mình, cũng phải trả giá lớn.

Mấy thứ xe đạp, xe ba bánh, thậm chí là xe hơi nhỏ sớm chuẩn bị cho cô nhóc, đều được cô nhóc thật lòng yêu thích, vì muốn nó vui vẻ, Vũ Khánh Cương bày hết ở một góc phòng khách, ở bên ngoài liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy.

Vì vậy lúc ăn cơm, tai nạn đến.

Cô nhóc cưỡi món đồ chơi mới phát hiện trước đó, là xe đạp nhỏ thích hợp với nó, chạy loạn trên đất, cẳng chân rất có lực!

Vốn dĩ Vũ Khánh Cương đút nó ăn bánh gatô, kết quả con nhóc này ăn hai miếng liền chuồn xuống đất, chạy đi cưỡi xe đạp chơi đùa, Vũ Khánh Cương bưng bát cầm muỗng đuổi tới, nhưng cô nhóc bọc cái yếm ăn cơm, dựa vào ưu thế bản thân, cộng thêm xe đạp nhỏ trợ uy, lại trơn giống như cá chạch, để Vũ Khánh Cương đút hai cái, liền chuồn mất, tiếp tục vây đuổi chặn đường, sau đó lại thật vất vả đút hai cái, nó lại chạy nữa…

Hai người gần như có thể được gọi là đấu trí đấu dũng!

Vũ Khánh Cương cũng một lần nữa nhận thức được con nít do nhà có học thức nuôi ra, nhỏ như vậy liền ranh ma quỷ quái, một bên đuổi theo, một bên còn phải dụ dỗ đút đồ ăn, cô nhóc còn linh hoạt như vậy, nơi nơi lẩn trốn, lần đầu tiên Vũ Khánh Cương cảm nhận được, nuôi nấng con nít, thật không dễ dàng mà!

Hứa Tư Văn không nhìn nổi, cứ tiếp tục đút như thế, đút tới buổi trưa cũng đút không xong!

Mắt thấy đồ ăn trên bàn cũng sắp nguội rồi!

“Cho em!” Hứa Tư Văn ăn xong liền đoạt lấy bát và muỗng trong tay Vũ Khánh Cương, Vũ Khánh Cương muốn phản đối, Hứa Tư Văn trừng mắt với hắn, Vũ Khánh Cương liền thành thật, xám xịt trở lại bàn ăn ăn sáng, vừa ăn vừa trượt ánh mắt tới chỗ Hứa Tư Văn bên kia.

Hứa Tư Văn mặc kệ Vũ Khánh Cương ở nơi đó lo lắng muốn đòi mạng, vừa thấy cô nhóc cưỡi xe đạp nhỏ vèo vèo chạy tới, một cước liền đạp gãy hai bánh xe nhỏ phụ trợ ở phía sau, xe đạp lập tức lệch gãy…

Hết chương 133

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.