Nam Tức Phụ Của Đông Bắc Hổ

Chương 142: Chương 142: 142. Kỹ thuật viên Hứa nóng nảy




Chuyện nhắc tới ở chương trước, hiện tại còn không có ai biết, Hứa Tư Văn tự nhiên cũng không biết, hiện tại y không có tâm tình ôn tồn nói chuyện với người khác, trực tiếp cứng rắn hỏi người kia: “Ông là ai?”

“Tệ nhân là giám đốc đại sảnh của khách sạn Hồng Trình, họ Tiếu tên Nhân.” Giám đốc Tiếu Nhân rất hưởng thụ loại cảm giác làm khó dễ người khác này.

“Giám đốc Tiếu Nhân, tôi muốn đến khu vực Đông Bắc Hổ tổ chức tiệc tối, lấy băng ghi hình theo dõi lúc đó.” Hứa Tư Văn không phí lời với ông ta, trực tiếp liền nói mục đích của mình.

“Đến nơi bày tiệc thì có thể, thế nhưng băng ghi hình theo dõi thì thứ cho khó tòng mệnh.” Tiếu Nhân thấy Hứa Tư Văn không giống những người Đông Bắc Hổ vừa nãy vừa đấm vừa xoa, tuy rằng cũng làm cho y không chiếm được tiện nghi, nhưng người này lại làm cho lạc thú gây khó dễ người khác của ông ta thiếu đi rất nhiều, hơn nữa Hứa Tư Văn nghiêm mặt ánh mắt lạnh lẽo nhìn ông ta, cũng làm cho trong lòngTiếu Nhân chột dạ lợi hại.

Có điều ngẫm lại chỗ tốt sau khi chuyện thành công, rốt cuộc là lợi ích động lòng người, dưới cái nhìn chằm chằm của Hứa Tư Văn, híp mắt cười giả lả chính là cắn chết không hé miệng.

Lại là một đội xe đến, người từ trên xe bước xuống là Trương Lam Hà, sau đó đi theo bên cạnh hắn chính là Bách Lý Hãn Mạc.

“Tư Văn!” Trương Lam Hà trực tiếp chạy gấp rút đến chỗ Hứa Tư Văn: “Chúng ta tới rồi!”

“Ừm.” Hứa Tư Văn chỉ gật gật đầu, y không dám mở miệng nói nhiều, sợ mình áp chế không nổi lửa giận trong lòng.

Trương Lam Hà nhìn thấy Hứa Tư Văn như vậy, không kiềm được nuốt nước miếng một cái, một khi học đệ bày ra bộ dạng này, chính là y đang nghiêm túc!

Người ở bên cạnh Bách Lý Hãn Mạc cầm điện thoại di động đưa cho giám đốc Tiếu Nhân: “Ông chủ của các người muốn nói chuyện với ông.”

Giám đốc Tiếu Nhân ngẩn người, rốt cuộc nhận lấy điện thoại: “A lô? Là ông chủ sao?”

Ông ta chỉ từng gặp ông chủ mấy lần mà thôi, thế nhưng giọng nói thì vẫn có thể nghe được, người ở bên trong nói cái gì người khác không biết, thế nhưng giám đốc Tiếu Nhân sau một lát liền cúi đầu khom lưng nói với điện thoại: “A a, được, tôi liền đi làm, ngài yên tâm! … Được được… Biết rồi… Vâng… Ông chủ ngủ ngon.”

Đáp ứng đặc biệt thuận lợi!

Trương Lam Hà cảm thấy vô cùng có mặt mũi.

Bách Lý Hãn Mạc không có bất kỳ biểu lộ gì.

Hứa Tư Văn cũng hòa hoãn sắc mặt một chút.

Thậm chí là đám người Ngụy Diên cũng thở ra một hơi nhỏ, nhóm bảo an đã ấn tai nghe thông báo tất cả mọi người chú ý, chỉ cần ra lệnh một tiếng, lập tức vọt vào khách sạn tìm tung tích ông chủ.

“Tôi có thể cho các cậu xem băng ghi hình bữa tiệc, thế nhưng lục soát khách sạn thì tuyệt đối không thể!” Người này vừa mở miệng, tất cả mọi người đều ngẩn người.

Mặc dù băng ghi hình bữa tiệc quan trọng, nhưng mà biện pháp bảo đảm nhất, đương nhiên là lục soát khách sạn, triệt để tra một chút, bắt đầu từ tầng trệt, tra từng phòng, nhất định sẽ tìm được Vũ Khánh Cương!

Đây là ý gì?

Trương Lam Hà trợn mắt há mồm, khí áp bên người Bách Lý Hãn Mạc lập tức liền thấp hơn thật nhiều, người đưa điện thoại cho Tiếu Nhân, cũng là vẻ mặt kinh ngạc, sau đó chỉ còn lại tức giận.

Càng khỏi nói đám người Ngụy Diên, nếu không phải Hứa Tư Văn đứng ở trước mặt, thì nhóm bảo an đã sắp nhịn không được muốn không để ý hết thảy xông vào!

“Được!” Hứa Tư Văn cắn răng gật đầu, có một cái, dù sao cũng hơn là không có cái nào!

“Mời!” Tiếu Nhân cao hứng, kỳ thực ông chủ nói là toàn lực giúp đỡ, nhưng mà ông ta không thể!

Toàn lực giúp đỡ gì đó, ông chủ nói, ông ta có thể chọn nghe, chỉ có điều qua ngày mai, ông ta có còn làm việc trong cái khách sạn này nữa không, thì lại chưa biết.

Hứa Tư Văn mang người đi đến hội trường Đông Bắc Hổ tổ chức tiệc, Trương Lam Hà đuổi tới, Bách Lý Hãn Mạc nhàn nhạt nhìn nhìn người ở bên cạnh, người kia nghiến răng nghiến lợi ấn ấn điện thoại gọi lại, nhưng mà sau khi gọi lại, lại nghe nhắc nhở người sử dụng đã tắt máy!

Xưa nay Bách Lý Hãn Mạc chưa từng bị người ta đối xử nhẹ như vậy! Đây là khiêu khích hay là xem thường gia tộc Bách Lý hả? Hay là miệt thị?

“Cậu, dẫn người đến Chung trạch!” Bách Lý Hãn Mạc lạnh như băng nói với cái người đang trợn tròn mắt cầm điện thoại nghe được đối phương tắt máy.

“Dạ!” Người kia phản xạ có điều kiện lập tức quay người tìm người đi làm việc.

Trương Lam Hà còn quay đầu lại nhìn nhìn Bách Lý Hãn Mạc, ánh mắt kia cũng không đúng lắm, người này giả bộ khốc như vậy, bình thường phách lối như vậy, vừa đến thời khắc mấu chốt, lại là con hổ giấy!

Bách Lý Hãn Mạc nhìn thấy ánh mắt Trương Lam Hà nhìn hắn, lửa giận trong lòng càng lớn…

Hứa Tư Văn đến nơi tổ chức tiệc, đồ bên trong đã bị các nhân viên khách sạn quét dọn sạch sành sanh, bởi vậy, đầu mối hữu dụng khẳng định càng ít đến đáng thương.

“Đây là băng ghi hình theo dõi.” Quản lý bảo an cầm băng ghi hình nơi này, mở lên cho bọn họ xem.

Lúc mở lên, hai mắt Hứa Tư Văn vẫn luôn di chuyển theo Vũ Khánh Cương trong video…

Người Bách Lý Hãn Mạc phái đi, đã trở lại, mang về một tin xấu: ông chủ Chung không có ở nhà, dẫn con gái ra nước ngoài thăm con trai kiêm nghỉ phép, trước mắt không liên lạc được!

Bách Lý Hãn Mạc cầm điện thoại di động lên đi ra ngoài…

Trương Lam Hà đứng ở phía sau Hứa Tư Văn, lo lắng nhìn Hứa Tư Văn không hề chớp mắt nhìn chằm chằm bóng dáng Vũ Khánh Cương trong video…

Từ lúc bắt đầu tiến vào phòng tiệc, phát biểu chúc mừng, xã giao với người khác, thì vẫn còn có nhóm người Ngụy Diên ở xung quanh, nhưng mà lúc tám giờ hai mươi tám phút, Vũ Khánh Cương đi đến một góc, là góc chết của máy quay, sau khi Vũ Khánh Cương đi tới đó, không biết chuyện gì xảy ra, sau đó vẫn chưa từng xuất hiện.

Mà trước đó lúc tám giờ hai mươi phút, mấy người Ngụy Diên tới gần Vũ Khánh Cương, liền dồn dập bị người khác tìm tới cửa, rời khỏi bên người Vũ Khánh Cương, cho nên bọn họ cũng không biết cuối cùng Vũ Khánh Cương đi nơi nào.

“Hướng kia là nơi nào?” Hai mắt Hứa Tư Văn đỏ bừng chỉ vào góc chết cuối cùng Vũ Khánh Cương biến mất.

“Là phòng rửa tay.”

Một đám người ào ào chạy đến phòng rửa tay, bên trong rất sạch sẽ, không có thứ gì, chớ đừng nói chi là một người lớn sống sờ sờ, ngay cả sợi tóc gáy cũng không tìm được!

“Còn có băng ghi hình khác không?” Hứa Tư Văn quay đầu lại hỏi giám đốc Tiếu Nhân, người này y càng nhìn càng chán ghét.

“Không còn, chỉ có một cái này.” Giám đốc Tiếu Nhân nhún vai, dù sao thì quản lý bảo an của khách sạn đã đi rồi, ông ta nói một cái chính là một cái, đã rạng sáng rồi, ai không tan tầm chứ?

Hai mắt Hứa Tư Văn bởi vì nhịn mấy tiếng xem video, đã nổi lên tơ máu, nhìn thấy bộ dạng Tiếu Nhân, càng sung huyết đỏ cả mắt: “Vậy đem tất cả băng ghi hình trong khách sạn này lấy ra xem hết đi!”

“Cái này không thể!” Giám đốc Tiếu nhân dáng vẻ việc không liên quan tới mình: “Cậu đây là xâm phạm quyền riêng tư cá nhân cậu biết không?”

“Nếu như chúng tôi báo cảnh sát, nói có người bắt cóc Vũ Khánh Cương thì sao?” Đây là chuyện Hứa Tư Văn sợ nhất, Vũ Khánh Cương có tiền, rất có tiền, vô cùng có tiền!

Mất tích ly kì nhất định phải có một lý do hợp lý!

Còn có cái gì càng hợp lý hơn so với chuyện bắt cóc giật gân chứ?

Lý do muốn lực lượng cảnh sát xuất thủ, cái này đã đủ chưa?

Y lo lắng chính là, lỡ như là sự thật, bọn họ báo cảnh sát, có thể làm đối phương tức giận hay không? Có thể khiến Vũ Khánh Cương gặp nguy hiểm hay không? Hiện tại Vũ Khánh Cương thế nào rồi?

Cứ qua mỗi một giây đồng hồ, Hứa Tư Văn liền lo lắng thêm một phần, hiện tại y giống như núi lửa đang ở điểm giới hạn, chỉ cần có thêm một chút hỏa khí tụ tập, liền triệt để phun ra.

“Vậy thì báo đi.” Giám đốc Tiếu Nhân vẫn thờ ơ, một chút ý tứ kiêng kỵ cũng không có, giống như chắc chắn rằng báo cảnh sát cũng vô dụng.

Ông ta vừa nói như thế, Hứa Tư Văn trái lại sợ ném chuột vỡ đồ.

Hứa Tư Văn thông minh, đặc biệt là vào thời điểm này, y càng nổi nóng thì càng tỉnh táo dọa người, đồng dạng, đầu óc IQ cao kia cũng nhanh chóng chuyển động.

Thái độ ông ta bình tĩnh như thế, là không sợ làm lớn chuyện, hoặc là nói, mục đích của ông ta chính là làm lớn chuyện, tốt nhất là kinh động lực lượng cảnh sát tham gia? Hay là muốn cho chuyện gì đó liên lụy tới trên người Vũ Khánh Cương? Bức bách bọn cướp giết con tin sao? Chuyện này với ông ta, có ích lợi gì?

Hình như không có đi?

Người sống mới có giá trị, chết rồi, chỉ sợ bọn họ phải đền mạng!

Nếu như loại bỏ khả năng bắt cóc, còn có chuyện gì, mà dù lực lượng cảnh sát tham gia cũng có thể làm cho ông ta bình yên vô sự còn có thể thu được lợi ích chứ?

“Quản lý Tiếu, ông có thể rời đi trước, chúng tôi ở đây, người một nhà thương nghị một chút.” Hứa Tư Văn không muốn nhìn sắc mặt tên tiểu nhân này, cho nên không chút khách khí hạ lệnh đuổi khách.

Tiếu Nhân không nghĩ tới Hứa Tư Văn này lại trắng trợn đuổi người như vậy, ông ta không bất kỳ lý do gì ở lại, cũng không tiện mượn cớ, có điều rời đi thì rời đi, tự bọn họ dằn vặt đi thôi!

Ông ta cũng không sợ bọn họ lục soát khách sạn, khách sạn có ba mươi tầng, tiêu chuẩn năm sao, bao nhiêu căn phòng chứ, chờ bọn họ tìm được người, thời gian của ông ta cũng kéo dài tới.

Người đi sảng khoái, nhưng người ở lại đều nhìn Hứa Tư Văn, hiện tại kéo dài thêm một phút, đối với Vũ Khánh Cương mà nói đều có khả năng trí mạng!

Hứa Tư Văn cũng biết điểm này, cho nên không đến cuối cùng thì y không muốn kéo dài thời gian.

“Các cậu, đi lên, kéo dây camera xuống cho tôi!” Hứa Tư Văn tỉnh táo, hoàn toàn tỉnh táo, hiện tại dựa trời dựa đất dựa ai, cũng không bằng dựa vào chính mình!

Bách Lý Hãn Mạc điều động nhân thủ cũng cần thời gian, nhưng bây giờ, bọn họ thiếu nhất chính là thời gian!

Trương Lam Hà thấy đồ vật Hứa Tư Văn lấy ra, sắc mặt cũng thay đổi: “Tư Văn, em nghĩ kỹ chưa?”

“Học trưởng, bây giờ không phải là em nghĩ kỹ hay chưa, mà là căn bản không cần nghĩ, em không thể không có anh ấy!” Hứa Tư Văn cũng không quay đầu lại, nối nguồn điện, nhấn nút mở chiếc máy tính thần bí.

Bên kia, nhóm bảo an đã sớm tay chân lưu loát kéo dây phía sau camera ra, dây kia không quá dài, kéo không tới!

“Dọn bàn, tôi lên!” Trong túi xách đựng máy tính màu đen của Hứa Tư Văn, có một ngăn bí mật, y mở ngăn bí mật ra, bên trong từng bó dây độ lớn không đồng đều, cũng không biết là làm cái gì.

Hứa Tư Văn chọn một chút, cầm một bó liền trực tiếp đi qua, đạp lên cái ghế lâm thời dọn tới trên bàn, camera theo dõi bao gồm cả dây phía sau camera, liền ở trước mắt y.

Hứa Tư Văn mở túi công cụ bên hông ra, bên trong các loại công cụ khéo léo mà tinh xảo, sáng lấp loá nhìn ra được bảo dưỡng rất tỉ mỉ.

Lấy ra kiềm nhỏ không quá lớn, trực tiếp lách cách cắt đứt dây phía sau camera, sau đó cầm dây của mình, trên đầu sợi dây kia có một thứ giống như rãnh thẻ màu đen (rãnh thẻ là cái thứ có cái rãnh để nhét được cái thẻ, cứ tưởng tượng đến cái rãnh nhét sim hoặc đầu usb là biết), Hứa Tư Văn trực tiếp cắm dây camera vào trong rãnh thẻ, sau đó dùng kiềm nhỏ bấm một cái, khóa chết chỗ nối liền hai sợi dây lại, khiến hai sợi dây thông với nhau.

Kéo sợi dây đã buộc chặt tới trước máy tính của Hứa Tư Văn, một đầu kia, Hứa Tư Văn liền nối vào trên máy tính; lại cầm một sợi dây, nối với cái máy dùng để phát băng ghi hình.

Trương Lam Hà kích động túm chặt Ngụy Diên một cái: “Mau bảo mọi người chuẩn bị! Một chốc tiện hành động! Bên phía Tư Văn lập tức liền có kết quả!”

Mà bên kia, người tổng phụ trách bảo an Lan châu, đã sớm đeo máy liên lạc chuyên dụng của bọn họ lên cho Hứa Tư Văn…

Hết chương 142

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.