Nam Tức Phụ Của Đông Bắc Hổ

Chương 143: Chương 143: 143. Nam nhân, phải tàn nhẫn với mình một chút




Kỹ thuật viên Hứa đều nóng nảy rồi, như vậy ông chủ Vũ đang làm gì đây?

Ông chủ Vũ hả, kỳ thực không đi đâu cả!

Hắn ở ngay trong khách phòng của khách sạn Hồng Trình đây!

Hắn đang làm gì hả?

Trạng thái nửa hôn mê đó!

Sao lại thành trạng thái nửa hôn mê? Lời này kể ra thì rất dài.

Kỳ thực vừa bắt đầu, Vũ Khánh Cương cũng giống như mọi lần xã giao, làm vật biểu tượng của hắn, còn buôn bán và vân vân, hợp tác các loại, tự có đám Ngụy Diên đến xử lý, hắn chỉ cần ăn ăn uống uống, tán gẫu nói phét đánh rắm một chút với mấy ông chủ, xong việc liền ai về nhà nấy người nào tự tìm mẹ người nấy.

Sau khi hắn nhận được cuộc gọi quan tâm của vợ, tâm tình cực tốt cực tốt, đối với mấy người chủ động đến gần chào hỏi cũng cho một khuôn mặt tươi cười, nhưng đáng tiếc, con người hắn chỉ có thể phóng tầm mắt mà nhìn thôi chứ không thể nhìn gần, chỉ cần vừa mở miệng, loại dáng vẻ nhân sĩ thành công kia lập tức nát tan thành mảnh vụn, rất nhiều người vì thế mà bị ông chủ Vũ bức lui về trong lúc vô tình, không thể không tìm mấy người Ngụy Diên thương nghị.

Thật sự là không nói đến cùng với ông chủ này được mà!

Cái này cũng là lý do tại sao đám người Ngụy Diên không lo lắng Vũ Khánh Cương sẽ quăng bọn họ, bởi vì ông chủ thật sự không phải là một đối tượng đàm phán thương mại tốt!

Buổi trưa náo náo nhiệt nhiệt, thế nhưng Vũ Khánh Cương không ăn uống được gì, nói theo lời của hắn, lúc này nếu muốn ăn no thì đúng là tào lao!

Cho nên lúc tiệc tối, Vũ Khánh Cương vừa uống vừa ăn, tối về cũng không biết vợ có thể chừa cho hắn chút đồ lót bụng hay không, cơ mà nghĩ đến việc vợ vừa vào phòng máy liền thần trí không rõ ràng giống như bị mê hoặc linh hồn nhỏ bé, hắn không có gì nắm chắc.

Hắn vẫn thành thật chút, ăn no trước đã rồi nói sau đi!

Hoạt động như tiệc tối, Vũ Khánh Cương cũng từng tham gia rất nhiều lần, người ta đến chạm cốc với hắn, hắn liền uống với người ta một cái, dù sao thì rượu này cũng không say lòng người, toàn bộ coi như súc miệng ăn với cơm; người ta muốn tán gẫu với hắn, hắn cũng mở miệng nói xằng xiên với người ta một trận, vứt người đi xong thì coi như xong việc.

Mắt thấy còn nửa giờ nữa liền có thể về nhà, Vũ Khánh Cương ném xương đã gặm xong trong tay, xé khăn ướt xoa xoa tay, ăn xong cũng đã no hơn phân nửa, không dám hoàn toàn ăn thịt, hiện tại hắn cũng biết tìm vài thứ không phải thịt để ăn, trở về lúc vợ hỏi, cũng tiện có cái để nói!

Quay người đi tới phòng rửa tay, đây là chuyến thứ tư hắn đi vệ sinh rồi, đám người kia uống rượu không nặng độ lắm, nhưng không chịu nổi uống nhiều đâu!

Mời rượu đến mức Vũ Khánh Cương luôn muốn đi xả nước.

Có điều giữa đường lại bị chặn lại ba lần, Vũ Khánh Cương kiên cường chống đỡ uống xong, trực tiếp tiến vào trong phòng vệ sinh xả nước, còn không xả nữa thì hắn cảm thấy mình cũng muốn tiểu trong quần luôn rồi!

Xả nước xong thư thái, hiện tại đã được vợ dạy ngoan, xả nước xong hắn liền tự động đi rửa tay …

Có điều rửa rửa, Vũ Khánh Cương liền cảm thấy không đúng lắm!

Vừa nãy lúc tiến vào cũng không chỉ một mình hắn, hơn nữa đây là chuyến thứ tư của hắn, ba lần trước đều có người, không phải bao nhiêu người, thế nhưng dòng người đều chưa từng đứt đoạn, hiện tại trong căn phòng rửa tay to lớn này, chỉ có một mình hắn!

Yên tĩnh đến mức ngay cả tiếng nước trong bồn rửa mặt cũng có thể nghe thấy hồi âm.

Đây là muốn gặp chuyện ma quái hay là muốn mời thánh thần vậy?

Ông chủ Vũ là một tên mãnh phu, cái gì hắn cũng không sợ, ông trời là nhất hắn là nhì, ngay cả đất cũng phải xếp sau hắn thành thứ ba.

Cho nên hắn nhìn như không chú ý gì mà rửa tay, nhưng đã âm thầm chuẩn bị tốt, lòng nói mặc kệ là chuyện rách nát gì, cũng không thể cản ông trở về đoàn tụ với vợ.

Đang nghĩ ngợi, lại cảm thấy trước mắt mê man đi, lúc đó trong lòng liền giật mình một cái, nâng tay lên liền giội nước lên mặt mình!

Nước nơi này rất lạnh, giội một chút như thế, đầu óc liền tỉnh táo, vừa thấy có hiệu quả liền nhanh chóng ào ào giội đến mấy lần.

Tạm thời đè một tia mơ hồ kia xuống.

Lúc này rốt cuộc có người đi vào, nhìn thấy Vũ Khánh Cương thế mà lại là trạng thái tỉnh táo, kinh hãi: “Chuyện gì xảy ra?”

“Là cái đồ đáng chết cô!” Lúc này Vũ Khánh Cương còn không biết mình bị gì, hắn liền không phải là Vũ đại lão hổ rồi!

Người tiến vào là một nữ nhân, Vũ Khánh Cương ngẩng đầu nhìn lên, ui cha! Người quen nha!

Ai vậy?

Triệu Thục Đình!

Vóc người linh lung của Triệu đại tiểu thư lại mặc quần áo của công nhân vệ sinh, thoạt nhìn không hòa hợp bao nhiêu liền không hòa hợp bấy nhiêu!

“Anh, anh làm sao còn, còn có thể đứng?” Cô ta lấy tới tay không phải là hàng giá rẻ, đẩy ngã một người tuyệt đối không thành vấn đề, hai người cũng có thể làm được, hơn nữa còn không để lại di chứng!

Cô ta là muốn chiếm được cái người Vũ Khánh Cương này, nhưng cũng không phải là muốn hại hắn, không thì ngày sau Vũ Khánh Cương còn có thể nói gì nghe nấy với cô ta sao?

“Vì sao tui không thể đứng? Bà thím như cô đến chỗ đàn ông đi tiểu làm gì? Không biết xấu hổ không cần mặt mũi nữa đúng không?” Vũ Khánh Cương cáo mượn oai hùm nghiêm trang đi về phía trước: “Nhanh cút đi! Đỡ phải cho nhà cô mất mặt xấu hổ!”

Mắt thấy có thể ra khỏi phòng vệ sinh, chỉ cần quẹo hai chỗ ngoặt nữa liền có thể mở cửa thông ra bên ngoài, Triệu Thục Đình giống như nổi điên mà đánh tới!

Cô ta không phát điên cũng không được mà!

Đã đến chỗ này rồi, nếu như thật sự để cho Vũ Khánh Cương đi ra ngoài, sau này cô ta… quả thực không dám tưởng tượng.

Cô ta đã đánh cược hết thảy, không thể cứ như vậy nhận thua được đi? Không ngã à? Không ngã thì cũng không thể thả hắn đi ra ngoài! Cô ta bất chấp rồi!

Vũ Khánh Cương vốn là nỏ mạnh hết đà, bị cô ta bổ một cái như thế, lập tức liền lộ ra nguyên hình, bệnh trạng choáng đầu hoa mắt quả thực không thể rõ ràng hơn!

“Hóa ra là cậy mạnh giả bộ à?” Triệu Thục Đình một phen đỡ lấy cánh tay Vũ Khánh Cương, phát hiện sức lực Vũ Khánh Cương phản kháng cực nhỏ, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm: “Để đẩy ngã anh, chính là cả bình mộng ảo loại một bỏ vào trong rượu đó, bình thường nửa bình là đủ rồi, anh thì lại một bình cũng không ngã, thực sự là thân thể cường tráng nha!” Cười ha hả sờ sờ lồng ngực vạm vỡ của Vũ Khánh Cương: “Ông chủ Vũ, Triệu Thục Đình tôi có cái gì không tốt? Anh tình nguyện muốn một nam nhân cứng rắn cũng không liếc mắt nhìn tôi một cái? Tôi đây liền để cho anh biết được, chỗ tốt của nữ nhân!”

Vũ Khánh Cương giận khỏi nói rồi!

Hắn luôn xem mình là một đại lão gia, chưa bao giờ tính toán với mấy bà thím, trừ khi có thứ đui mù chọc phải hắn.

Chẳng hạn như Alice, lại chẳng hạn như, Triệu Thục Đình bên cạnh này!

Triệu Thục Đình vỗ tay một cái, hai nam nhân tiến vào, nâng Vũ Khánh Cương dậy, còn bịt miệng hắn, đi theo phía sau Triệu Thục Đình đi ra ngoài.

Vũ Khánh Cương đã có chút rơi vào mơ hồ, hắn không có chú ý tới việc Triệu Thục Đình làm thế nào không kinh động người khác mang hắn lên trên lầu, có điều hắn biết hắn không thể mơ hồ, nếu thật sự mơ hồ thì liền hỏng bét!

Nhẫn tâm, cắn đầu lưỡi một cái!

Shhhh!

Quá đau!

Cơ mà đau cũng có chỗ tốt của đau, đầu óc chỉ một thoáng liền tỉnh táo, Vũ Khánh Cương bị người dìu vào một căn phòng, Triệu Thục Đình bảo người đi ra ngoài, lập tức vươn tay cởi quần áo Vũ Khánh Cương, lúc này Vũ Khánh Cương cũng ngoan độc lên, nếu không tại sao nói, nam nhân, phải tàn nhẫn với mình một chút chứ!

Cái tên này vốn cũng không phải là người tốt lành gì, lúc này để một bà thím tính kế, trong lòng vừa ngạt thở vừa nén giận, đầu lưỡi đảo một cái…

“Oa!” một tiếng, Vũ Khánh Cương, nôn ra!

Nôn ra đầy người Triệu Thục Đình!

Triệu Thục Đình không phải cô nói thuốc bỏ ở trong rượu sao? Vậy tui liền phun ra!

Đồ trong bụng hắn không ít, thả lỏng phun ra ào ào!

Cái mùi vị đó!

Nguồn:

Khỏi nói đi!

Mặt Triệu Thục Đình đều tái rồi!

Ông chủ Vũ nôn ra một phen, ngược lại khiến đầu óc tỉnh táo chút, có điều sau khi hắn không còn gì có thể phun ra, liền nhắm mắt lại nằm ngay đơ giả chết.

Hai mắt Triệu Thục Đình đều đỏ quạch!

Lần đầu tiên cô ta mặc quần áo rách rưới như thế, tuy rằng bên trong mặc đồ lót tơ lụa, nhưng chỗ cổ áo cổ tay, bị cọ đến da dẻ đỏ đỏ, còn không phải là vì nam nhân này sao? Kết quả lại bị người ta nôn ra đầy người, mùi vị này hun đến mức Triệu Thục Đình cũng mở miệng phun ào ào!

Vũ Khánh Cương giả chết không động đậy, hắn không buồn nôn nữa, nhưng Triệu Thục Đình thì không chịu được!

“Người đâu!” Triệu Thục Đình sặc sặc sụa sụa đi ra ngoài mở cửa, hai người kia đang giữ ở cửa chưa đi.

“Đổi phòng!” Căn phòng này, Triệu Thục Đình không muốn đi vào lần nữa.

Hai người vào phòng vừa nhìn cũng cau mày, cũng buồn nôn quá chừng, túm ông chủ Vũ lên liền đổi vị trí.

“Tìm người thu dọn căn phòng kia một chút!” Triệu Thục Đình vừa vào phòng lập tức cởi quần áo đi đến phòng vệ sinh, tuy rằng thời gian cấp bách, nhưng thời gian tắm rửa thì vẫn đủ, có điều trước khi đi vào, dặn dò hai người một câu.

Kỳ thực hai người cũng muốn đi thay quần áo khác, bởi vì cái đồ phá hoại ông chủ Vũ, lúc bọn họ chuyển hắn đi thì “không cẩn thận” đem đồ vật bẩn thỉu nhổ ra cọ trên người hai người bọn họ, hơn nữa còn cọ không ít!

“Được rồi!” Sau khi hai người lớn tiếng đáp lại, liền không kịp chờ đợi mà rút lui.

Sau khi Triệu Thục Đình tiến vào phòng vệ sinh, Vũ Khánh Cương nghe được tiếng xả nước tắm ào ào, liền bò dậy từ trên giường, cảm giác chóng mặt thời thời khắc khắc chiếm cứ thần trí Vũ Khánh Cương, thế nhưng Vũ Khánh Cương lại hung hăng cắn đầu lưỡi vài cái, thật sự không phải là đau bình thường mà!

Đứng dậy trước tiên từ trong mắt mèo nhìn ra một chút, ngoài cửa không ai bảo vệ!

Chuyện tốt!

Mở cửa nhìn lướt qua biển số phòng, đầu óc Vũ Khánh Cương trong nháy mắt liền ra quyết định, hắn liền vắt chân lên cổ mà chạy!

Hắn biết mình bị bà thím kia gài bẫy rồi, bà thím kia không biết xấu hổ muốn ngủ với Vũ Khánh Cương hắn!

Hắn không dám hứa chắc mình có thể trốn chạy thành công hay không, cho nên hắn vừa chạy vừa đem dây lưng mình cột vài cái nút chết!

Không thể có lỗi với vợ!

Lúc tìm được thang máy nhấn một cái, biểu thị đang sửa chữa!

Vũ Khánh Cương tàn nhẫn mà mắng một tiếng mẹ nó, quay đầu liền tìm lối đi an toàn, sau khi tìm được liền vọt xuống, hắn biết chỉ cần gặp được người thì mình liền an toàn!

Vận may của hắn luôn rất tốt, hơn nữa xưa nay cũng chưa từng làm chuyện thất đức gì…

Đáng tiếc, lần này vận may không để ý tới ông chủ Vũ, hắn mới vừa đi xuống hai tầng lầu, liền đụng ngay mặt hai người khiêng hắn đang đi lên, ông chủ Vũ mới vừa mở cửa thoát hiểm ở lối an toàn, hai người kia từ trong cầu thang lối đi an toàn đi tới, mới vừa lên đến một nửa, ngửa đầu một cái liền thấy ông chủ Vũ ánh mắt mơ mơ màng màng…

Vũ Khánh Cương: thật đen đủi!

Hai người: sao hắn lại ở chỗ này?

Ông chủ Vũ phản ứng nhanh, lập tức đóng cửa thoát hiểm lại, còn khóa lại, sau đó liền chạy sang một hướng khác, đầu lưỡi cũng bị hắn cắn đến tê dại, hiện tại càng ngày càng choáng, hắn phải tìm một nơi an toàn chút…

Hết chương 143

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.